Mẹ chồng muốn ăn chung với vợ chồng tôi
Mẹ chồng vô tâm từ lúc tôi được gả vào làm dâu và đến khi khó khăn, bà muốn vợ chồng tôi nuôi bà.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 3 năm, đã có 1 con trai. Cả hai vợ chồng chủ động kinh tế bắt đầu từ ngày cưới, sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc tới chuẩn bị tiệc mà không để bố mẹ đẻ, gia đình chồng phải bận tâm. Tôi nghĩ nhà chồng không có của ăn của để vì bố chồng đã mất, chỉ còn mẹ chồng nên không ca thán gì. Tôi còn vô tư bán hết vàng cưới để trả nợ cho tiề.n tiệc trước đó.
Khi sống chung nhà, tôi hiểu mẹ chồng là người vô tâm. Bà không bao giờ đụng tay, đụng chân tới bất kỳ việc gì trong nhà, tất cả đều mặc cho tôi tự lo liệu. Sau cưới khoảng 4 tháng, tôi có bầu, bà tuyệt nhiên không hỏi thăm bất kỳ câu nào dù ở chung nhà, ăn chung mâm. Khi tôi sinh con, mẹ chồng cũng không vào thăm cháu. Lúc ở cữ, tôi tự chăm con mà không nhờ được mẹ chồng chút nào.
Tới khi đi làm lại, tôi đán.h tiếng nhờ mẹ chồng chăm cháu khoảng 3 tháng cho con cứng cáp nhưng bà cũng không đồng ý. Tôi phải gửi con cho nhà hàng xóm gần đó trông. Sau khoảng 4 tháng, chị chồng tôi l.y hô.n, về lại nhà mẹ ở. Từ lúc ấy, tôi bàn với chồng để được ăn riêng và thấy cuộc sống dễ chịu hơn hẳn.
Mọi thứ êm xuôi cho tới khi mẹ chồng hết nguồn thu nhập. Bà thường trông quán ăn cho người ta nhưng giờ quán ăn phải trả mặt bằng. Bà bày tỏ muốn ăn chung với vợ chồng tôi và cũng chưa có ý định tìm việc mới. Chồng tôi vốn là người hiếu thảo nên cũng muốn tôi đồng ý với đề nghị đó của bà. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy lấn cấn trong lòng vì mẹ chồng vốn vô tâm, thờ ơ với tôi những lúc khó khăn. Hơn nữa, nếu mẹ đề nghị như vậy, có lẽ chúng tôi sẽ phải ăn chung với chị chồng. Tôi nghĩ đến cách đưa tiề.n biếu mẹ chồng hàng tháng nhưng chồng không vừa ý. Tôi nên làm gì đây?
Video đang HOT
Theo Ngôi sao
Vừa nhìn thấy chiếc giẻ chùi chân mà mẹ chồng ném trước cửa nhà, em choáng đến mức muốn "bốc hỏa" tận đầu
Em nhìn cái giẻ lau chân bẩn thỉu dưới nền nhà mà muốn phát điên lên. Hỏi mẹ chồng, bà trả lời một câu không thể đắng hơn.
Mọi người ạ, em đang chán nản mẹ chồng em lắm. Biết là mẹ chồng nàng dâu khác má.u tanh lòng, khó hòa hợp yêu thương nhau. Nhưng cũng đâu đến mức xa lạ, căng thẳng như giữa em và mẹ chồng em chứ. Phận làm dâu, nhiều khi em cũng nhẫn nhịn cho sóng êm biển lặng, cho chồng khỏi phân vân khó xử khi đứng giữa mẹ và vợ. Nhưng mẹ chồng thấy em lùi bao nhiêu thì bà càng cố ép bấy nhiêu. Mà không lẽ em cứ nhẫn nhục mãi thì có ngày mẹ con em ra đường ở thật.
Hồi yêu nhau, mẹ chồng em không chịu cho tụi em cưới vì không thích em. Chồng em phải đấu tranh tư tưởng căng thẳng lắm bà mới chịu đi cưới với thái độ miễn cưỡng. Ngày cưới, nhìn mặt bà như đưa đám, bất mãn thể hiện thẳng ra nét mặt khiến ai cũng bức xúc thay em.
Cũng may từ khi cưới về, vợ chồng em ăn nên làm ra, chồng em thăng tiến nhanh chóng, sức khỏe còn tốt hơn trước nên mẹ chồng mới bớt đay nghiến em. Mà cứ mỗi lần chồng em ho hắng, sụt sịt mũi vì thời tiết thôi, em sẽ "ăn" nguyên bài chử.i từ mẹ chồng. Nhiều khi ức quá, em muốn nói lại nhưng thương chồng nên lại thôi. Cũng may chồng em hiểu chuyện nên thường động viên, an ủi vợ.
Mẹ chồng nàng dâu khác má.u tanh lòng, khó hòa hợp yêu thương nhau. (Ảnh minh họa)
Hồi em sinh con gái, suốt 3 tháng ở nhà đẻ là 3 tháng sung sướng nhất đời em. Mẹ chồng em không hề qua thăm mẹ con em một lần. Nói ra ai cũng bảo bà sống nhạt nhẽo với con dâu nhưng em lại thấy thích. 3 tháng đó em muốn ăn gì thì ăn, nói gì thì nói, ngủ nghỉ bao lâu cũng được. Còn từ ngày về lại nhà chồng, em luôn phải sống theo ý mẹ chồng đến phát mệt.
Ngay cả chuyện cho con ăn dặm thôi mà với em và mẹ chồng cũng như một cuộc chiến. Mẹ chồng ép em cho bé ăn từ hồi hơn 3 tháng nhưng em kiên quyết không chịu. Thế là bà giấu em, tranh thủ khi nào em bận dọn nhà, giặt giũ là nhai cơm bón cho cháu. Một lần tình cờ trông thấy, em tá hỏa. Lần đó, chồng em với bà cãi nhau lớn nên sau này bà mới bớt can thiệp vào việc chăm con của em.
Không can thiệp nhiều nhưng lại đi nó.i xấ.u em khắp nơi các mẹ ạ! Nào là lớn to đầu mà không biết bế con để con khóc, nào là không đội mũ bảo vệ thóp cho con... Em nghe người ta nói lại mà muốn điên đầu.
Người ta không mua đồ đẹp cho cháu thì thôi, đằng này bà còn lấy đồ của cháu là giẻ lau để dằn mặt con dâu? (Ảnh minh họa)
Hiện tại em đã đi làm và bé thì gửi bà nội vì gửi ngoài em không yên tâm. Cũng từ đó, em thấy bà toàn xin áo rách, áo cũ ở đâu cho con em mặc. Em nói thì bà bảo mặc thế cho dễ nuôi, ít đau bệnh. Bao nhiêu đồ mới em mua, bà đem cất kĩ hoặc đem cho chị chồng cũng mới sinh con thứ 2. Em ức lắm nhưng cố nhịn để bà chịu trông con cho em đi làm.
Ấy thế mà tối qua, đi làm về đã mệt, nhìn xuống cái giẻ lau chân bẩn thỉu dưới nền nhà, má.u nóng trong người em bốc hết lên đầu. Trời ạ, cái giẻ lau đó chính là cái váy rất đẹp và đắt tiề.n mà em mua cho con gái nhưng chỉ mới mặc một lần khi đi tiêm ngừa.
Em tức đến đỏ mặt vào hỏi mẹ chồng. Bà thản nhiên bảo: "Con gái mặc đồ đẹp sau này mất duyên rồi xấu xí ra thì ai rước. Tôi muốn tốt cho mẹ con cô nên mới làm thế. Sau này đừng có mà mua mấy cái váy hoa hòe đó cho cháu mặc, nếu không tôi lại đem làm giẻ lau chân hết".
Thử hỏi có bà mẹ chồng, có bà nội nào lại làm thế với cháu mình không ạ? Người ta không mua đồ đẹp cho cháu thì thôi, đằng này bà còn lấy đồ của cháu làm giẻ lau để dằn mặt con dâu? Em giận run người, cố nén lại cục tức trong cổ họng mà đầu óc cứ choáng váng đi. Em tức quá các mẹ ạ. Giờ em chỉ muốn ra ở riêng thôi nhưng chồng em không chịu. Em phải làm sao để thoát khỏi mẹ chồng "quái đản" này đây? Em ghét mẹ chồng quá.
(hongnhung2367@yahoo.com.vn)
N.T.M.H
Theo toquoc.vn
"Nếu mẹ ốm, kêu con gái sang mà chăm" Nhà chồng tôi có hai anh em, sau anh là cô em gái lấy chồng gần nhà. Vì điều kiện công việc, vợ chồng tôi sống ở thành phố, những khi có việc cần chúng tôi mới về quê. Vậy nên mẹ chồng luôn nói, "đụng đến cái gì cũng chỉ biết nhờ con gái". Mẹ chồng tôi lúc nào cũng chỉ biết...