Mẹ chồng lên nhà chơi đúng một ngày mà thái độ của vợ tôi chẳng khác nào đón kẻ thù
Thấy mâm cơm toàn rau luộc, nước mắm với hai miếng đậu phụ bé xíu, tôi lên tiếng hỏi thì vợ tôi cau có.
Đứng giữa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, bản thân là một người đàn ông, tôi chưa từng nghĩ nó khó khăn đến vậy. Mẹ tôi kĩ tính, có phần lạc hậu, cổ hủ. Vợ tôi lại đỏng đảnh, khó chiều.
Trước đây vợ chồng tôi sống với bố mẹ tôi được hơn 2 năm. Trong khoảng thời gian đó, nhiều khi tôi chỉ muốn bỏ nhà đi vì không chịu được căng thẳng. Mẹ – vợ chẳng khác nào hai chiến tuyến đối lập, cứ đụng tới nhau là choang choảng.
Vợ tôi quen nếp sống hiện đại, có chồng rồi vẫn cứ ngủ tới sáng bảnh mắt mới dậy đi làm. Chiều tan làm lại đi ăn uống với bạn bè chứ không về nhà phụ mẹ nấu nướng. Mẹ tôi quen nếp sống ngày xưa nên chẳng ưa gì tính khí đó của con dâu. Đã thế, mẹ tôi còn đi chê bai vợ tôi khắp làng khắp xóm. Cô ấy nghe được, chẳng chịu nhịn nhục, thay đổi mà còn cãi tay đôi với mẹ tôi.
Cô ấy nghe được, chẳng chịu nhịn nhục, thay đổi mà còn cãi tay đôi với mẹ tôi. (Ảnh minh họa)
Đến khi vợ tôi có bầu, tình hình càng căng thẳng hơn. Cũng vì tôi là con trai duy nhất nên mẹ tôi ngóng cháu lắm. Bà mua đủ thứ thuốc bắc bổ dưỡng, nấu toàn mấy món bổ dưỡng rồi ép vợ tôi ăn. Vợ tôi không những không ăn mà còn chê bai mẹ lạc hậu, cố tình phá vóc dáng của cô ấy.
Sau nhiều lần như thế, hai người không nhìn mặt nhau. Để xoa dịu tình hình, tôi đành phải rút hết tiền tiết kiệm mua một căn hộ trong khu đô thị để ở. Mỗi tháng chúng tôi về thăm bố mẹ một lần. Từ đó, mối quan hệ của hai người có vẻ dễ thở hơn.
Nhưng mới đây, mẹ tôi lên nhà vợ chồng tôi chơi. Vốn dĩ là mẹ đi khám bệnh nhưng trưa mới xong, lại mệt mỏi nên tôi chở mẹ thẳng về nhà chơi, định bụng chiều mai mới đưa mẹ về quê. Đây cũng là lần đầu tiên mẹ tôi lên nhà tôi chơi.
Thế mà khi nghe tin mẹ lên, vợ tôi thay đổi thái độ hoàn toàn. Cô ấy mắng tôi lắm chuyện, sao không đưa mẹ thẳng về quê mà chở về đây. Tôi bực mình nhưng sợ ồn ào, mẹ nghe được lại buồn nên cố dằn lòng.
Video đang HOT
Tôi tức nổ đom đóm mắt đến mức không kiềm chế được mà lật đổ luôn mâm cơm. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi bảo vợ dọn cơm cho mẹ ăn để mẹ còn nghỉ ngơi. Không ngờ, khi tôi dắt mẹ xuống nhà bếp, trên bàn ăn là những món mà tôi không hề nghĩ tới. Một đĩa rau muống luộc với tô nước luộc rau làm canh. Hai miếng đậu phụ bé xíu cùng một bát nước mắm ớt.
Tôi lên tiếng hỏi vợ: “Sao lại nấu ăn đạm bạc như thế này, chẳng phải anh đã gọi điện thông báo và nói em mua đồ ăn ngon hơn ngày thường một chút sao? Sao ngày thường còn có thịt gà, thịt bò mà hôm nay toàn mấy món chay thế này?”.
Cô ấy nhăn nhó trả lời: “Mỗi tháng anh đưa em bao nhiêu tiền? Đâu phải muốn ăn ngon là ăn ngon, phải biết tiết kiệm cho con nữa chứ? Mẹ già rồi, ăn thịt khó nhai, cứ ăn rau chẳng phải là tốt hơn à?”.
Tôi tức đến mức không kiềm chế được mà lật đổ luôn mâm cơm. Mẹ tôi đứng bên cạnh, lắc đầu than: “Vợ mày hiểu chuyện, thương mẹ chồng nhất cái nước này rồi đó”. Nói xong, bà ôm đồ đòi bắt xe ôm về. Tôi lấy xe đưa mẹ về giữa trưa mà người ngùn ngụt lửa giận.
Giờ tôi chuyển đồ về ở hẳn với mẹ. Tội nhất là con gái tôi. Cứ chiều đi học về lại lén lấy điện thoại của mẹ gọi điện cho tôi. Một người vợ như cô ấy quả thực không đáng để tôi lưu luyến nữa. Nhưng tôi đang lo cho tâm lý của con gái, nó đang lên 5 tuổi. Theo mọi người, tôi nên ly hôn hay đưa vợ về quê sống lại để dạy dỗ cô ấy?
Theo Afamily
Câu nói của con trai khiến mẹ hối hận, nửa lời cũng không dám trách móc con dâu
Tôi biết mẹ mình là một người kỹ tính. Mẹ hay để ý Thư cũng một phần vì trước đây bố nói bà nội tôi rất khó chiều. Bà đã khiến mẹ tôi có những tháng ngày làm dâu khổ cực cho tới khi bố quyết định đi thoát ly để cho mẹ ra ở riêng.
Là đàn ông, song qua những câu chuyện nhan nhản trên báo đài, tôi cũng phần nào hiểu được mối quan hệ rắc rối giữa mẹ chồng và nàng dâu. Cũng phải thôi, đâu có gì khó hiểu khi một người bỗng dưng phải dọn sang nhà một người khác ở, với đủ thứ từ nếp sinh hoạt với bữa ăn đều chẳng giống nhà mình.
Rất may là bố mẹ tôi hiện vẫn đang công tác nên sau khi cưới, vợ chồng tôi được ở riêng tại một căn chung cư trên thành phố. Cách tốt nhất để không xảy ra va chạm là hạn chế nhất hoàn cảnh để tạo ra va chạm đó. "Xa thơm gần thối", tôi nghĩ câu nói của các cụ cấm có sai.
Quả đúng là vì ở riêng nên mối quan hệ giữa bố mẹ chồng với nàng dâu trong nhà tôi cũng khá dễ chịu. Thư, vợ tôi không phải là người khéo ăn khéo nói song cũng thật thà. Mẹ tôi thì kỹ tính nhưng do một tháng chỉ gặp nhau đôi ba lần, còn đâu là liên lạc qua điện thoại nên nhìn chung cũng ổn.
Thế nhưng, mọi chuyện không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Mối quan hệ tưởng chừng đơn giản này bắt đầu nảy sinh những gợn sóng sau khi vợ tôi sinh bé Bi.
Vì đang còn công tác nên mẹ tôi chỉ lên trông cháu giúp được 1 tuần đầu. Mẹ vợ tôi qua đời từ khi hai đứa mới quen nhau nên sợ vợ tủi thân, tôi cũng cố gắng sắp xếp mọi việc để có thể ở nhà bên vợ.
Đúng là, sự xuất hiện của một đứa bé xíu xíu kia thôi mà khiến cuộc sống của vợ chồng tôi bị đảo lộn tung lên cả. Cả tôi và Thư đều là con một, chưa từng phải chăm em hay cháu nên sự xuất hiện của cu Bi đúng là quá "mới mẻ và kỳ diệu".
Cu Bi hay khóc đêm nhưng cũng toàn vợ tôi bế là chủ yếu. Mấy đêm nghe con khóc quấy mà tôi ám ảnh cả đầu. Ảnh minh hoạ.
Chúng tôi ăn, ngủ, nghỉ không theo một khoa học nào mà theo "luật của Bi". Thằng bé hay khóc đêm nên mỗi khi chiều về, tôi lại thấy vợ mặt méo xệch.
"Cả ngày em chỉ mong nhất là đến chiều có anh về, nhưng chuẩn bị đến tối là em lại sợ".
Cứ nghĩ mình đã tâm lý lắm rồi, nghe vợ nói tôi mới ngẫm lại thấy thương vợ nhường nào. Ban ngày tôi cũng tranh thủ giúp vợ nấu cơm hay dọn dẹp, giặt đồ cho con nhưng quả thực, tôi sẽ không thể làm gì nếu như đêm không được ngủ.
Cu Bi hay khóc đêm nhưng cũng toàn vợ tôi bế là chủ yếu. Có tuần đầu mẹ tôi lên trông thì thằng bé chưa hay quấy, nhưng sau đấy thì đúng là mới "biết mặt nhau". Mấy đêm nghe con khóc quấy mà tôi ám ảnh cả đầu. Nhiều khi đang ngồi ở cơ quan lại tưởng tượng ra tiếng con khóc ré.
Thấy tôi sụt cân xanh xao, vợ bảo tôi kê tạm chiếc đệm ra phòng ngoài ngủ cho yên tĩnh, khi nào cần cô ấy sẽ gọi. Thú thực, ban đầu nghe vợ nói thế tôi cũng hơi ngại, nhưng thực sự tôi không thể chống trọi được nếu thiếu giấc ngủ đêm.
Từ hôm được vợ "phím" cho ngủ riêng, sức khoẻ tôi được lấy lại hẳn. Tôi không còn cảm thấy khó chịu mỗi khi đi làm về thấy con khóc, cũng không còn ám ảnh về tiếng trẻ con khóc giữa đêm.
Thế nhưng, phải tới khi nghe vợ nói câu kia, tôi mới để ý thấy mắt vợ thâm quầng và làn da xám xịt. Trong những đêm tôi ngon giấc ngủ riêng ở phòng ngoài thì vợ tôi vẫn ngồi trong đó, vò võ bế con, ru con ngủ dù người còn đau buốt vì những vết khâu.
Tối hôm đó, tôi chủ động đề nghị vợ đi ngủ từ sớm, tôi sẽ trông con tới khoảng nửa đêm. Chỉ vậy thôi mà tôi thấy mặt cô ấy rạng rỡ hẳn. Có lẽ đã quá lâu rồi vợ tôi không có được một giấc ngủ trọn vẹn.
Nhất là những ngày cuối tuần, ở nhà với vợ con mới biết vợ vất vả thế nào. Dù chúng tôi cũng không phải quá bừa bộn song chẳng thể tránh khỏi nhà cửa lộn xộn thứ này thứ kia.
Bản thân tôi thấy điều đó chẳng phiền chút nào. Nếu có thời gian, tôi sẽ bảo vợ đi ngủ chứ không phải đi dọn những thứ vốn sẽ lại phải bày ra ngay thế ki. Thế nhưng mẹ tôi thì không nghĩ vậy.
Ngay từ tuần đầu lên chăm cháu nội, mẹ tôi đã phàn nàn về việc không ngăn nắp của Thư. Tôi biết mẹ mình là một người kỹ tính. Mẹ hay để ý Thư cũng một phần vì trước đây bố nói bà nội tôi rất khó chiều. Bà đã khiến mẹ tôi có những tháng ngày làm dâu khổ cực cho tới khi bố quyết định đi thoát ly để cho mẹ ra ở riêng.
Gần đây, sau những lần gọi điện bằng video cho hai vợ chồng, mẹ tôi liên tục cằn nhằn về việc Thư để nhà cửa quá bừa bộn. "Con bé đó ở nhà cả ngày không làm gì, chỉ có chăm đứa bé còn đỏ hỏn mà để nhà cửa như thế. Chẳng lẽ chồng đã đi làm về nhà lại còn phải hầu vợ nữa sao?".
Sau những lần gọi điện bằng video cho hai vợ chồng, mẹ tôi liên tục cằn nhằn về việc Thư để nhà cửa quá bừa bộn. Ảnh minh hoạ.
Quả thực tôi biết Thư không phải người ngăn nắp nên sau khi có con, chuyện nhà cửa không được gọn gàng chẳng khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng tôi chỉ đơn giản nghĩ, việc dọn dẹp đâu phải cộp mác là của vợ? Chúng tôi là vợ chồng, đây là tổ ấm của chúng tôi, vậy tại sao tôi lại không thể chia sẻ việc nhà với vợ mình.
Nghĩ đến sự vất vả của vợ khi chửa đẻ không có mẹ chăm nom, con lại thường xuyên quấy khóc, tôi không còn thấy những thứ lộn xộn kia trở nên khó chịu. Tôi yêu Thư, yêu cách sống chân thật, cách quan tâm tới mọi người và nụ cười đáng yêu của cô ấy.
"Con lấy vợ đâu phải lấy người giúp việc đâu mẹ. Con biết mẹ đã có những tháng ngày khổ sở làm dâu vì bà nội khó tính và con tin mẹ sẽ không làm điều đó với Thư. Con cảm thấy hạnh phúc khi được ở trong căn nhà này. Con không thấy có vấn đề gì khi chia sẻ việc nhà với vợ cả. Con muốn trở thành một người đàn ông như bố, 50 tuổi vẫn không ngại rửa bát sau khi ăn cơm".
Tôi vừa nói vừa đùa, còn mẹ thì không nói gì cả. Dọn dẹp vài thứ đồ chơi hay giặt mấy bộ quần áo đâu có khiến con người ta mệt nhọc. Quan trọng hơn cả đó là tổ ấm nơi ta luôn muốn được quay về sau mỗi giờ tan ca, phải không các bạn?
Theo Eva
Tôi xin hỏi, yêu đương như kiểu các anh còn trinh tiết ở chỗ nào mà đòi hỏi ở phụ nữ chúng tôi lắm thế? Đàn ông không có tư cách để phán xét một người phụ nữ dựa vào cái thuộc quyền sở hữu của cô ta. Chào anh Nguyễn Huy với tâm sự: "Đàn bà phải có ý thức về giá trị bản thân, đừng "lên giường" rồi mới than thân trách phận: Bị bỏ cũng đáng đời!". Là một phụ nữ đã 40 tuổi và...