Mẹ chồng làm ‘osin giá rẻ’ cho nàng dâu
Mẹ chồng trở thành ‘osin giá rẻ’ cho con dâu từ khi nàng có con. Thế nhưng, mẹ chồng làm gì cũng khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.
Hiền luôn cảm thấy may mắn và tự hào khi có được một người chồng giàu có và không phải dành thời gian làm dâu nhiều bởi bố mẹ chồng cô sống ở quê, còn cô được chồng mua tặng cho một căn nhà đẹp ở thành phố sau khi kết hôn. Cuộc sống vợ chồng son vô cùng hạnh phúc. Chồng cô luôn chiều chuộng và làm theo những gì vợ thích.
Được hơn 1 năm sau kết hôn, Hiền có bầu. Cô lại càng được chồng và gia đình chồng yêu thương và chiều chuộng. Sau khi sinh con, chồng đã nhờ mẹ chồng lên giúp đỡ chăm sóc cháu nội. Bởi, mẹ chồng có nhiều thời gian rảnh còn mẹ của Hiền thì bận với công việc bán hàng ở nhà.
Từ khi mẹ chồng từ quê lên chăm sóc, Hiền ngày càng có nhiều thời gian dành cho bản thân hơn mặc dù cô đang nuôi con mọn. Mẹ chồng bỗng dưng trở thành ‘osin giá rẻ’ cho cả hai vợ chồng cô. Từ việc giặt quần áo, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, đến việc bế con, bà cũng giúp cô làm mà không một lời kêu than. Thế nhưng, Hiền lại nghĩ đó là trách nhiệm của mẹ chồng và cô không cần tỏ ra biết ơn. Bởi mỗi tháng, cô đã đồng ý cho chồng biếu mẹ 2 triệu và nuôi ăn uống.
Mẹ chồng trở thành ‘osin giá rẻ’ khi giúp con dâu làm hết việc nhà
và cả chăm cháu (Ảnh minh họa)
Hiền luôn tỏ ra thái độ khó chịu bởi những hành động và lời nói quê mùa của mẹ chồng. Khó chịu khi mẹ chồng hay hỏi giá đồ ăn mỗi khi cô đi chợ về. Thậm chí, lớn tiếng với mẹ chồng khi bà chăm cháu không đúng ý cô.
Cô thường xuyên kể xấu mẹ chồng với chồng. Cô luôn lấy những giọt nước mắt để lấy lòng thương của chồng và thường tỏ ra vất vả khi phải chăm con nhỏ. Và cô buồn lòng khi chồng chỉ cười mỗi lúc nghe lời phàn nàn về mẹ từ vợ. Chồng cô không trách mẹ mà còn bắt cô hãy hiểu cho tính cách của người già.
Video đang HOT
Bỗng một hôm, cô đang tắm trong phòng, con của Hiền khóc thét lên nhưng vẫn không thấy bà vào bế. Hiền vội mặc quần áo rồi chạy ra bế con. Khi ra phòng khách, cô thấy mẹ chồng đang ngồi xem tivi. Vì quá tức giận nên Hiền liền ‘kết tội’ mẹ chồng không quan tâm cháu. Mặc cho bà giải thích rằng bà không nghe tiếng cháu khóc. Nhưng Hiền vẫn không chịu hiểu mà còn nói những lời khó nghe, bởi trong lòng cô đã bực tức với mẹ chồng từ lâu.
Cuối cùng, vì không chịu nổi oan ức, mẹ chồng cô lên tiếng ‘phản pháo’ con dâu. Bà cũng nói lên suy nghĩ của bà khi phải chịu đựng cô con dâu khó tính. ‘Cuộc chiến’ giữa mẹ chồng nàng dâu diễn ra hơn 1 tiếng đồng hồ rồi hai người bỏ về phòng. Đến tối khi chồng Hiền về, mẹ chồng đòi về quê sống. Còn Hiền cũng chờ chồng vào phòng để khóc lóc.
Cuộc chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu ngày càng lớn bởi sự quá đáng của Hiền
(Ảnh minh họa)
Là người đứng giữa, chồng của Hiền không thể làm người con bất hiếu nhưng cũng không muốn vợ phiền lòng. Chính vì vậy, anh quyết định lắng nghe vợ, chia sẻ sau đó góp ý cho vợ hiểu vấn đề. Chồng của Hiền nói rằng:”Mỗi thế hệ đều có những quan điểm về cách sống của mình, mỗi con người đều có thói quen và tính cách của mình. Vì vậy, cần phải biết thấu hiểu nhau để sống chứ không nên nhìn điểm xấu của nhau để soi mói và chê bai. Em cũng biết chúng ta đang nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ và anh còn chưa báo hiếu được bố mẹ anh điều gì. Em biết không, nếu em thuê osin, họ sẽ giúp em làm tất cả việc nhà và nhận được mức lương cao. Nhưng họ có thương con của em và chăm con của em hoàn hảo bằng các bà không. Và em phải biết rằng các bà đang tự biến mình thành ‘osin giá rẻ’ mà không một lời kêu ca bởi vì làm mẹ ai cũng muốn giúp đỡ con cái để các con có thể yên tâm đi làm việc.
Và em phải biết rằng, nếu chưa lấy em, anh có thể dành hết số tiền của mình để báo hiếu số mẹ. Nhưng từ khi lấy em, anh đã đưa tiền lương cho em để lo cho gia đình nhỏ của chúng mình. Nhiều lúc, anh cũng cảm thấy xấu hổ khi chưa phải là người con ngoan. Anh đang cố gắng hoàn thiện để làm một người chồng tốt, người cha tốt nhưng xin em đừng để anh trở thành một người con bất hiếu. Chữ tình và hiếu đối với anh đều quan trọng em ạ. Anh chỉ muốn chia sẻ cảm nghĩ của anh lúc này và góp ý cho vợ hiểu chứ không phải dạy vợ hay bắt vợ làm điều vợ không thích. Chỉ mong vợ hãy suy nghĩ thấu đáo và đối xử với mẹ anh như mẹ của vợ vậy.”
Nghe xong lời chia sẻ của chồng, Hiền cảm thấy khóe mắt cay cay. Đã lâu lắm rồi, cô chỉ phàn nàn với chồng còn anh im lặng lắng nghe và giờ đây, vì chuyện mẹ chồng nàng dâu mà anh phải thốt lên những lời này. Lời nói của chồng khiến cô nhận ra được một điều, cô đang đánh mất đi người mẹ thứ hai của mình và đang dần đánh mất niềm tin của chồng. Phải chăng, cô đã quá sung sướng và chỉ biết sống cho bản thân nên không nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Sau một đêm suy nghĩ, cô đã quyết định xin lỗi mẹ chồng. Mong tha thmẹ chồngứ để cô có thể làm một nàng dâu ngoan ngoãn và cùng chồng báo hiếu bố mẹ.
Theo Ngoisao
Đay nghiến vợ chuyện quá khứ, anh vui lắm sao?
Em đã nghĩ chỉ cần em cố gắng yêu anh, bên anh, rồi anh sẽ nhận ra giá trị của vợ mình. Nhưng em đã lầm.
Anh à, tính đến giờ, chúng mình đã cưới nhau được hơn 3 năm. Với anh, quãng thời gian đó có dài không? Cảm xúc nào đọng lại trong anh khi nhắc tới cuộc hôn nhân này? Phải chăng là sự hằn học, tức tối chỉ vì khi em bước lên chiếc giường trở thành vợ anh, em không còn là cô gái trong trắng?
Em còn nhớ, đêm tân hôn, anh tát em một cái trời giáng vào mặt, đến nỗi mà khóe miệng em chảy máu nhưng em vẫn im lặng. Bởi vì em biết, người đàn ông khi đẩy tới tột cùng của đau khổ và sự thất vọng, người ta khó kìm chế được mình. Nếu cái tát nảy lửa đó của anh vào mặt em mà có thể khiến anh nguôi ngoai đi phần nào cơn giận, em sẽ không oán trách nửa lời.
Dẫu em có nói gì đi chăng nữa thì việc một người phụ nữ không giữ được phẩm hạnh của mình cho tới khi làm vợ của người đàn ông mình gọi là chồng cũng là đáng trách phải không anh. Chính vì thế, trong cái đêm với nhiều người là hạnh phúc nhất thì với em là một nỗi nhục ê chề. Nhưng em giáng chịu, bởi vì nó là do em tạo ra, em chỉ có thể mong anh cảm thông chứ không thể bắt anh phải làm thế.
Em đã chịu sự lăng nhục của anh trong đêm tân hôn
Kể từ khi lấy anh, em đã cung phụng gia đình này thế nào có lẽ anh rõ hơn ai hết. Nhưng có vẻ như anh coi điều đó là sự "trả giá" mà em phải làm. Anh không hiểu, không bao giờ chịu hiểu. Em chăm sóc cho anh và gia đình này không phải chỉ vì cảm giác mặc cảm tội lỗi mà bởi vì em yêu anh. Em thấy mình không cần phải mặc cảm thêm nữa khi em đã yêu anh chân thành và làm mọi việc vì anh. Những sự cố gắng của em, lẽ ra anh nên nhìn nhận là vì em đã thực sự yêu anh nên mới vậy. Em cũng đâu thấp hèn tới mức cứ phải cố sống như ô sin trong nhà chỉ vì cảm thấy có lỗi. Nếu không phải vì thấy đó là niềm hạnh phúc của mình, em đã không như vậy.
Thật may là em có con khá muộn. Gần 1 năm sau ngày cưới em mới đậu thai. Em dám chắc, nếu em có thai ngay sau ngày cưới vài hôm thì đứa bé sẽ nằm trong vòng ngờ vực của anh. Nhưng suốt thời gian em mang bầu và cho tới tận bây giờ, đã hơn 3 năm sống đời vợ chồng với nhau, đã bao giờ anh thôi từ bỏ cái suy nghĩ về "con vợ thất tiết" này chưa? Anh có bao giờ nhìn thấy sự cố gắng và tình yêu mà em dành cho anh, cho con, hay chỉ thấy ám ảnh vì chuyện quá khứ em đã từng yêu một người và không giữ gìn được thứ quý giá nhất ấy cho anh?
Mỗi lần giận nhau hay có gì đó không hài lòng, anh lại mang cái chuyện thời ngày xưa mà đay nghiến em. Những khi như vậy, em lặng lẽ về phòng, ôm con, hát cho con nghe nhưng là để át đi tiếng chửi bới của anh. Em nuốt thầm nước mắt vào trong, vì con, vì cái gia đình này.
Một người đàn bà lẽ nào cả đời phải trả giá chỉ vì không còn trong trắng sao anh? Tình yêu, sự cố gắng vì chồng, vì con, sự hi sinh... lẽ nào không bằng cái thứ sinh học mỏng manh ấy? Sống với nhau hơn 3 năm qua, cảm giác trong anh chưa bao giờ thấy vui ư? Chỉ là sự cay cú đến tức điên vì không được là người đầu tiên của vợ ư?
Mẹ con em không thể ở cùng anh được nữa
Anh đay nghiến em như vậy, anh có hả lòng, hả dạ không? Có thấy mình hạnh phúc và dễ chịu hơn phần nào không? Còn em, em không giận, cũng chẳng thù hận anh vì sự tàn nhẫn đó, nhưng... tình yêu trong em chết dần rồi. Em đã nghĩ chỉ cần em cố gắng yêu anh, bên anh, rồi anh sẽ nhận ra giá trị của vợ mình. Nhưng em đã lầm. Hình như ngày từ đầu, anh đã không yêu em như em nghĩ. Nếu yêu, tại sao chỉ vì chuyện quá khứ ấy mà anh dày vò em trong hiện tại và đánh mất đi tương lai của cả một gia đình.
Hôm nay em viết đơn ly hôn trong khi con đang ngủ. Em cũng nghĩ ngợi, cũng đau nhiều lắm. Không phải vì em sợ bỏ chồng rồi sẽ không lấy được người nào tử tế mà em thương con và thương anh. Em thương anh khờ khạo và độc đoán tới mức đáng thương nên mới làm khổ người yêu mình và làm khổ chính bản thân mình. Sau này, biết đâu chừng anh lấy vợ khác, cô ấy sẽ chẳng chăm lo cho anh như em đã từng làm. Nhưng cũng biết đâu đấy, dù họ có thể nào thì anh vẫn chăm lo, hết lòng hết dạ vì cô ấy bởi vì cô ấy là "gái còn son" như anh mong muốn.
Anh đừng níu kéo em làm gì, mà dẫu anh có làm thế thì em cũng ra đi. Bởi vì em sợ, em sợ một lần nữa anh lại trở thành người ban ơn cho em. Em có quay về, chắc chắn anh sẽ lại có ngày đay nghiến em vì đã thất tiết lại còn đòi bỏ chồng, may nhờ có anh thương nên mới được ở lại...
Em chịu đựng như thế quá đủ rồi. Em và con phải đi thôi.
Theo Phunuvagiadinh
Có nên đánh mất bản thân chỉ vì... "cái ngàn vàng"? Mất "cái ngàn vàng" quan trọng, nhưng có những thứ còn xứng đáng gìn giữ hơn "cái ngàn vàng" ấy đó là sức khỏe là đạo đức, là lòng tự tôn của bản thân... Dù quan niệm của con người về cuộc sống, trinh tiết đã có những thay đổi, nhưng "cái ngàn vàng" dường như vẫn ăn sâu vào tiềm thức của...