Mẹ chồng khuyên con dâu nói dối về cái thai
Lúc lên bàn đẻ Hiền vẫn run rẩy vì sợ hãi, cô sợ chồng sẽ gào lên hắt hủi mẹ con cô nếu thấy đ.ứa b.é là con gái. Và rồi điều khó tin đã xảy ra khi cô vừa sinh xong.
ảnh minh họa
Ngày Hiền về làm dâu, mẹ chồng quý mến cô ra mặt. Bà phúc hậu hiền lành nên rất dễ gần, trong nhà Hiền sợ mỗi bố chồng vì ông làm quân đội nên rất nghiêm khắc. Nhiều lần thấy mẹ chồng khép nép, lúc nào cũng dạ vâng chồng nói sai cũng không dám cãi mà cô vừa thấy thương vừa thấy nể sự nhẫn nhịn của bà.
Sợ con dâu vất vả lại áp lực nên bà đã nói khéo với chồng ngày này qua tháng khác để các con được ở riêng, khỏi phải nói vợ chồng Hiền đội ơn mẹ nhiều thế nào. Ngày ra ở riêng Hiền mới có thể thở phào nhẹ nhõm, có hôm cô còn ngủ nướng đến tận 10 giờ vì hồi ở chung cứ 5 giờ là phải dậy dọn dẹp cơm nước cùng mẹ chồng rồi.
(Ảnh minh họa)
Nam – chồng cô, là 1 anh chàng to cao đẹp trai có công việc ổn định nhưng cũng thừa kế sự gia trưởng của bố mình, tuy không đến nỗi khắt khe như ông nhưng tính tình anh khá nghiêm khắc. Nhiều lúc Hiền cứ bảo:
Nhà có 2 vợ chồng anh khó tính với em làm gì, sống cho nó vui vẻ thảnh thơi và thoải mái có phải tốt không, lúc nào cũng nguyên tắc nguyên tắc.
- Như thế mới tốt em à, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
- Nếu muốn tốt cho em thì anh để em được thoải mái làm gì mình thích đi, lúc nào cũng quản vợ.
Nghe vợ nói thế Nam lại tỏ không vui ra mặt nhưng Hiền cứ mặc kệ. Cưới nhau được 6 tháng thì Nam bàn vợ chuyện con cái, Hiền cũng muốn có con nên đồng ý ngay. Ấy vậy mà mọi việc đâu như cô nghĩ, trước khi quan hệ để thụ thai Nam còn đi xem ngày xem giờ rồi tẩm bổ cho vợ đủ kiểu. Nửa tháng liền anh không động vào vợ để cho t.inh t.rùng được khỏe như thế mới mong có được con trai.
- Sao anh kĩ tính thế.
Video đang HOT
- Muốn có con trai thì phải thế chứ??
- Lỡ em sinh con gái thì sao??
- Không thể con anh thì chắc chắn sẽ là con trai, thầy bảo rồi cứ làm đúng lời thầy nói thì ắt sẽ sinh quý tử.
Lúc này Hiền mới tá hỏa là chồng chỉ thích con trai chứ không thích con gái. Thả được 1 tháng thì Hiền dính bầu, cô không báo cho chồng mà báo cho mẹ chồng trước.
- Mẹ ơi lỡ con bầu con gái thì tính sao mẹ, anh Nam hình như chỉ thích con trai thôi.
- Nó giống bố nó, thú thực mẹ đã từng bỏ đi 1 đứa con chỉ vì nó là con gái con à. Mẹ đau lòng lắm nên sau này dù con có bầu con gái cũng phải nói dối là con trai, con biết chưa để lỡ nó có ý định bắt bỏ con còn cứu vãn tình hình.
- Dạ mẹ.
Hiền xót xa nhìn mẹ chồng, cô vừa thương bà vừa lo sợ mình sẽ bầu con gái. Để cho chắc trước khi đi siêu âm cùng chồng Hiền đã lén đi siêu âm trước để biết trai hai gái. Khi bác sĩ nói khả năng con gái là rất cao mà cô buồn rười rượi đi về như kẻ mất hồn. Cô cầu xin bác sĩ lần sau mà có chồng cô đi cũng hãy nói đ.ứa b.é là con trai. Thương tình cho hoàn cảnh của cô nên bác sĩ tặc lưỡi gật đầu.
Nghe tin vợ bầu con trai Nam mừng lắm còn tổ chức ăn mừng, cô với mẹ chồng chỉ biết nhìn nhau ngậm ngùi. Sinh trai hay gái là do chồng quyết định vậy mà phận đàn bà cứ bị đổ trách nhiệm là &’không biết đẻ’ nếu không sinh đúng ý chồng. Người ta có con thì hạnh phúc còn Hiền thì thấp thỏm hơn ai hết. Nhiều lúc cô nhìn chồng rồi tự nhủ:
- Liệu có phải mình bị lừa không, khi yêu thì xởi lởi tốt tính thế sao cưới về lại gia trưởng khó tính thế này.
Sờ bụng cô thương con vô cùng, cô sợ sinh nó ra sẽ bị chính bố hắt hủi còn cô có khi nào bị chồng lạnh nhạt hay không?? Mấy lần đi khám cô cứ lấy cơ để đi với mẹ chồng thay vì đi với chồng, cũng may bà nhiệt tình nên cô thấy đỡ áp lực hơn. Đi khám đâu bác sĩ cũng nói đó là con gái, bao hi vọng nhỏ nhoi của Hiền đều bị tiêu tan.
Đến tháng thứ 9 cô sợ hãi đến mức nhiều đêm mất ngủ thậm chí run rẩy vì quá sợ hãi. Rồi ngày đó cũng đến, ai cũng háo hức chờ đợi đ.ứa b.é chào đời còn cô và mẹ chồng thì lo ngay ngáy. Lúc cô vào phòng đẻ bà nắm c.hặt t.ay con dâu:
- Mạnh mẽ lên con vì đ.ứa b.é hãy cố lên, dù thế nào mẹ cũng bên con.
Khi nhận đ.ứa b.é trên tay, Nam bủn rủn vì nó là con gái chứ không phải con trai. Hiền nín thở bặm môi rồi cô bảo:
- Em biết anh thích con trai nhưng xin anh… đừng hắt hủi hay xa lánh nó. Nó là con mình anh à, em xin anh đấy.
Nam nhìn vợ nghẹn ngào:
- Anh xúc động vì được làm bố thôi, còn con trai hay con gái với anh không quan trọng nữa. Cảm ơn em đã vất vả sinh con cho anh.
- Anh nói thật chứ.
- Ừ anh nói thật.
Hiền cười trong nước mắt, mẹ chồng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ Nam thay đổi 180 độ như vậy mà không làm ầm lên là vì 10 phút trước anh đã chứng kiến 1 ông bố khóc hết nước mắt khi mất con. Cô bé vừa chào đời thì đã mất. Anh ta ngồi cạnh anh và nói:
- Tôi và vợ đã trông chờ ngày con chào đời đến nhường nào. Ngày nào tôi cũng trò chuyện với cô công chúa nhỏ của mình, anh biết không lúc nhìn ảnh siêu âm của nó tôi đã khóc vì nó quá xinh xắn, nhìn mặt nó hiền vô cùng. Sau này có con gái anh nhất định phải yêu thương nó gấp đôi nhé…
Rồi người bố đó nấc lên, khi ấy Nam chợt nhận ra rằng để có được đứa con đâu phải dễ, vợ vất vả mang thai 9 tháng 10 ngày mình nên trân trọng. Con gì chẳng là con, vậy mà anh cứ trọng nam khinh nữ. Giây phút ôm con vào lòng Nam đã khóc, anh khóc vì con anh đã được sinh ra mạnh khỏe, anh khóc vì anh may mắn hơn ông bố kia vì được làm bố trọn vẹn, đó mới là điều quan trọng nhất.
Theo blogtamsu
'Vì em quá giỏi, quá tự tin, quá cực đoan nên anh mới phải tìm một người cho mình cảm giác được làm đàn ông'
Hà đã sai, khi cô mải miết chạy về phía trước mà quên mất có người đàn ông vẫn luôn chỉ đứng ở vạch xuất phát đợi mình quay về...
Khi nhận lời yêu Hoàng, Hà vẫn chỉ là một tân cử nhân vừa ra trường với tấm bằng loại khá trong tay. Mọi thứ hoàn toàn mơ hồ trước mắt cô: không công việc, không một mối quan hệ "đao to bua lớn" và không cả niềm tin dù chỉ một chút. Rồi Hoàng đến, dần đưa Hà thoát khỏi sự mông lung, vô định chỉ với một câu nói: "Có anh ở đây rồi, chỉ cần dựa vào vai anh là được!".
Nhưng Hà chỉ cho phép bản thân dựa dẫm trong chốc lát, rồi rất nhanh sau đó cô đã lại đi tìm sự độc lập và tự chủ riêng. Hà dần thăng tiến trong công việc. Từ một nhân viên kinh doanh phải gọi ngày trăm cuộc điện thoại để tìm kiếm khách hàng, cô trở thành một trưởng phòng có kinh nghiệm, quản lý hàng chục gương mặt mới toanh chập chững bước vào nghề.
Hai năm sau, Hoàng và Hà kết hôn. Nhưng Hà lúc bấy giờ chẳng còn thơ ngây, đơn thuần như thời mới yêu nữa. Hà ranh mãnh và khôn ngoan trong từng hành động. Cô cũng chẳng chịu thua trong mối quan hệ với chồng và vô cùng cực đoan trong việc không muốn sinh con sớm. Hà ngày càng đẹp và quyến rũ nhưng Hoàng lại chẳng thể tìm nổi một chút xúc cảm nào từ vẻ ngoài già dặn, thạo đời ấy cả.
"Em có thể bớt chút thời gian cho công việc để chăm sóc tổ ấm của hai đứa mình không?", không biết bao nhiêu lần Hoàng mở lời đề nghị vợ. Anh chỉ là một công chức bình thường, thu nhập không nhiều như Hà mong muốn, nhưng anh tin mình vẫn có thể làm chỗ dựa cho vợ. Ấy thế mà Hà luôn phũ phàng, gay gắt đáp lại: "Bớt ư? Bớt làm sao được ở cái thời điểm mà t.iền đang chảy vào túi mình ào ào như thế này? Bớt để người khác nhận hết à?".
Ảnh minh họa
Cũng có khi, trước ý định muốn có một đứa con của Hoàng, Hà đanh đá cự cãi: "Anh thích thì tự đi mà đẻ! Em còn bận, phải cống hiến cho sự nghiệp, không thể dừng được. Anh đợi được thì dăm bảy năm nữa khắc có con thôi!". Những câu nói của Hà như xát muối vào lòng Hoàng. Anh cảm giác vô cùng tự ti và chán nản mỗi khi bên vợ. Anh thèm biết bao được Hà sà vào lòng mình nũng nịu và bảo "Anh là món quà vô giá của cuộc đời em!" như ngày xưa...
Nhưng anh bây giờ đã chẳng còn quan trọng gì trong cuộc đời của Hà nữa. Kiểu như có cũng được, không có cũng xong. Những bữa cơm tối thường là về nhà vội vàng gặp nhau rồi ra quán. Cả ngày đi làm mấy tiếng cũng chẳng ai liên quan gì đến ai. Một năm đôi lần hẹn được nhau cùng nghỉ thì về quê thăm ông bà, biếu đôi ba món quà, hỏi thăm vài câu xã giao là xong. T.iền ai người nấy giữ, tiêu pha gì thì tùy. Muốn mua sắm thứ gì thì đề nghị nhau cùng góp vào...
Rồi cho đến khi Hoàng không chịu được tất cả những nhàm chán như vậy nữa. Anh về nhà muộn hơn và lang thang ở các quán bia cùng nhóm bạn này đến nhóm bạn khác. Mà thậm chí Hà cũng chẳng quan tâm nhiều vì cô thường về nhà rất muộn. 10h đêm mới hết giờ làm việc, về không thấy chồng đâu thì gọi điện, thế thôi!
Thường nếu Hà gọi, Hoàng sẽ về ngay. Nhưng hôm nay, Hà gọi mà Hoàng chẳng nhấc máy. Đến hơn 20 cuộc vẫn không thấy hồi đáp. Cho đến khi Hà mệt quá lả đi, chìm vào giấc ngủ thì Hoàng lạch cạch mở cửa vào nhà. Hà tỉnh dậy, định ra đón chồng thì ngỡ ngàng khi thấy Hoàng đang ôm theo một cô gái n.óng b.ỏng khác về cùng. Hà tức điên, gào toáng lên: "Anh làm cái trò gì đấy hả? Ai đây?".
Hoàng nhếch mép cười, quay sang ôm eo rồi thơm lên má cô nhân tình dẫn theo về nhà như muốn trêu tức vợ. "À, em ấy tên là Hà đấy, trùng hợp không? Anh quen trong quán bia ôm. Em ấy cũng vừa tốt nghiệp đại học và chưa tìm được việc. Tự dưng anh muốn che chở cho em ấy, giống như em ngày xưa. Vì có người bây giờ đã không cần anh nữa!", Hoàng lè nhè đáp.
Hà ngớ người, tát mạnh vào má Hoàng: "Anh điên thật rồi! Tại sao anh có thể trở nên đổ đốn đến nhường này cơ chứ?". Nhưng Hoàng lại càng được đà cười lớn hơn, thách thức: "Tại sao ư? Tại vì em quá giỏi, quá tự tin, quá cực đoan nên anh mới phải tìm một người cho mình cảm giác được làm đàn ông. Em hiểu không?". Hà quay lưng đi, ôm mặt chạy thẳng vào phòng, đóng cửa rồi khóc.
Bây giờ, khi hạnh phúc chắc chắn đã quay lưng lại với mình, Hà mới nhìn rõ hình hài của nó. Hạnh phúc của một người đàn bà chắc chắn không chỉ bao gồm một sự nghiệp lẫy lừng, là bản thân phải can trường, độc lập, không cần dựa dẫm vào ai cả. Mà nhất định vẫn cần phải có khoảng riêng dành cho tình yêu, chăm chút cho tổ ấm và cùng nhìn sang người vẫn đang song hành bên cạnh mình.
Hà đã sai, khi cô mải miết chạy về phía trước mà quên mất có người đàn ông vẫn luôn chỉ đứng ở vạch xuất phát đợi mình quay về...
Theo Ngoisao
Xấu hổ vì bố mẹ làm nhân viên vệ sinh nên nói dối là họ đang ở nước ngoài Ngày còn nhỏ, suốt 5 năm tiểu học Ngân bị bạn bè trêu chọc chỉ vì bố mẹ cô là nhân viên vệ sinh. 20 năm sau, khi Ngân có bạn trai, cô cũng giấu giếm anh về nghề nghiệp của bố mẹ mình để không bị anh coi thường. (ảnh minh họa) 25 t.uổi, mỗi khi có ai đó hỏi cô câu...