Mẹ chồng không dao, g.iết c.hết con dâu mới đẻ chỉ bằng một câu nói
Hôm trước mình vừa đi thăm người bạn mới sinh. Trong lúc chị em đang trò chuyện, nựng em bé thì ngoài hành lang bệnh viện, băng ca đẩy ken két, người chạy theo khóc với làm ồn ã cả một khu phòng bệnh
Hỏi ra mới biết vừa có chị sinh thường bị băng huyết, phải cấp cứu. Nhìn những người thân tụm nhau ngồi khóc, ánh mắt đau đáu dõi xa xăm mà xót quá! Chợt nhớ về chuyện nhà mình cách đây 16 năm càng thấy quặn lòng làm sao!
Hồi trước, nhà mình ở gần nhà bà trẻ. Quanh nhà bà trẻ cũng toàn toàn là nhà của các bác, các chú. Trước giải phóng, nhà mình và cả nhà bà trẻ cùng di cư vào Nam rồi khai hoang, xí đất. Sau con cái lập gia đình thì chia cho mỗi người một lô. Vì thế nhà anh em, chú bác cứ san san sát nhau. Bà trẻ mình dành lại một lô để làm chỗ thờ tự. Sau này, không biết vì lý do gì bà bán đất đi để mua vàng dành dụm. Nghe đâu, số vàng bà bán cũng được mấy chục cây.
Vào thời điểm bà bán nhà, chú Út cũng vừa cưới vợ. Chẳng bao lâu sau thì thím báo tin vui cho cả nhà. Ai cũng mừng vì ông bà cuối cùng cũng chờ được ngày con chú Út ra đời. Chỉ có bà là người không vui vì thím mang bầu nhanh quá, bà trẻ sinh nghi chú Út chỉ là người “ăn ốc đổ vỏ”. Nhưng cả nhà tin thím nhiều hơn bởi thím cũng cư xử rất tốt với mọi người trong gia đình. Cứ thế, ai cũng hóng em bé vì tuy đông đúc nhưng chẳng mấy bác có con. Không ngờ, trước khi thím sinh, nhà lại xảy ra chuyện.
Toàn bộ số vàng bà dành dụm cả đời bỗng dưng mất trắng. Ai cũng biết bà trẻ sống rất chi li, tằn tiện, chẳng dám tiêu xài nên rất thương cho bà. Nhưng hồi ấy, có mấy ai sống mà liên hệ gì với công an. Vả lại, nhiều bác cho rằng chưa truy được nguyên nhân thì không thể nào báo người ngoài được nên chuyện vẫn chỉ biết trong nhà vậy thôi. Được mấy hôm, vì xót của, t.uổi lại cao, bà trẻ mình như hóa điên, hóa dại. Trước bà minh mẫn lắm nhưng sau khi mất của, bà cứ lúc tỉnh, lúc lẫn. Con cháu vào chào hỏi cũng chẳng nhớ đứa nào, con ai. Chỉ có mỗi thím Út, mỗi lần vào thăm là bà nhận ra ngay nhưng không phải theo cách bình thường. Mỗi lúc thấy thím, bà đều hét lên “Con dâu quỷ sứ, trả vàng đây cho tao. Trả đây! Trả đây!”. Câu nói của bà cũng làm người trong nhà bán tín, bán nghi nhưng không ai dám truy hỏi vì không có đối chứng lại ngại thím đang mang bầu.
Video đang HOT
Trong nhà lục đục được ít tháng thì thím trở dạ, lên bàn sinh. Mẹ mình đi thăm đẻ về báo thím sinh được thằng cu cũng kháu khỉnh lắm. Mới nhỏ nhưng nhiều nét rất giống chú, cái mái tóc xoăn xoăn cũng giống nốt. Cả nhà kháo nhau đi thăm đẻ thì đến tối khuya, bác gái cả về báo tin thím mất rồi!
Ai nghe xong cũng sững sờ, không tin chuyện vừa xảy ra vì chỉ vừa mới đây, thím vẫn khỏe. Hỏi ra, bác cả kể cho nghe: Lúc bác đi, bà đi nằng nặc theo cùng bảo rằng thăm cháu nội. Bác mừng vì ít ra trong lúc này bà còn tỉnh nên đèo bác theo. Khi đến bệnh viện, trong lúc đang lấy cơm canh cho thím Út ăn thì bỗng dưng bà hùng hổ, chạy lại b.óp c.ổ thím rồi hét lớn:
- Con quỷ sứ, mày dám đẻ thằng quỷ sứ ra à? Trả đây! Trả cháu tao đây, trả vàng đây cho tao!
Thấy thím Út có vẻ buông, không vùng ra hay chống cự, bác cả chạy lại gỡ tay bà van xin:
- Mẹ ơi, cho con xin. Mẹ buông thím ấy ra đi chứ thím ấy còn yếu lắm.
Nhưng lúc đó, tay bà tuy run run vẫn cố nắm chặt và nói: “Con quỷ sứ, mày dám đẻ thằng quỷ sứ ra à? Trả đây! Trả vàng đây cho tao!”.
Mấy người ở giường kế bên chạy lại hóng chuyện, bàn tán đủ điều. Sau một hồi cố sức, bác cả cũng kéo bà ra được nhưng lúc này thím đã bất tỉnh. Người thím cứ cứng đờ ra, còn m.áu dưới vùng kín thì chảy lênh láng, tràn cả ra tấm drap phủ giường. Ai cũng hốt hoảng tri hô, gọi bác sĩ nhưng khi các bác sĩ đến khám cho thì không kịp nữa rồi. Thím đã ra đi tức tưởi mà không hề để lại bất cứ lời trăn trối gì.
Sau khi khám nghiệm t.ử t.hi, bác sĩ cho biết thím không c.hết vì bị b.óp c.ổ như thím nghi ngờ mà là bị băng huyết sau sinh vì trước đó vốn sức khỏe thím đã rất yếu. Bác sĩ cũng cho biết nguyên nhân có thể do thím bị kích động tâm lý mạnh. Nói cách khác là bị sốc tâm lý sau sinh.
Tất nhiên, chẳng ai truy cứu vì bà trẻ đã bị lú lẫn. Chuyện buồn của gia đình chú Út cũng dần trôi vào quên lãng. Được đâu mấy năm sau, bà trẻ cũng mất. Khi lục lại trong số đồ đạc của bà thì thấy một bọc vải hoa buộc đến mấy lớp, bên trong là 6 chiếc nhẫn vàng khoảng 1 chỉ, một sợi dây chuyền vàng có mặt đá và gần ba mươi mấy thẻ vàng.
Chuyện mình kể ra đây không phải để trách ai cả vì người đã mất cũng cần được yên nghỉ. Chỉ thương cho thím phải c.hết tức tưởi mà chưa kịp cho con bú mớm.
Theo Afamily
Cả đời không tha thứ cho mẹ chồng vì một câu nói
Mẹ chồng điêu ác, dựng chuyện nói xấu em với chồng em bao nhiêu em cũng đều chịu được, giải thích cho chồng hiểu được, nhưng xúc phạm đến mẹ em thì quá giới hạn chịu đựng của em rồi.
Ngay từ trước khi lấy chồng em đã biết mối quan hệ giữa con dâu với mẹ chồng nếu không cẩn thận sẽ thành phức tạp lắm. Bao nhiêu chị chẳng có vấn đề gì với chồng, nhưng vì mẹ chồng mà vợ chồng không thể ở đời ở kiếp được với nhau. Biết trước vậy rồi mà không thể tránh được. Em chỉ có thể chọn cách sống nhẫn nhịn cho mình, nhưng không chọn được tính cách cho mẹ chồng, bà là người điêu ác, ưa dựng chuyện, nanh nọc ghê gớm, em càng nín nhịn mẹ chồng càng bắt nạt em.
Em biết mẹ không ưa em, vì nhiều "vấn đề" lắm. Em bề ngoài gầy gò, yếu ớt, mẹ chê em thế này sẽ khó đẻ, rồi "không biết có bệnh tật gì trong người không mà gầy thế, sau này đau ốm rồi lại khổ thằng Hưng thôi" (Hưng là tên chồng em, con trai quý của mẹ). Điểm nữa mẹ không ưa em là em làm sự kiện, nghề của em hay phải chạy đi nhiều, giờ giấc tréo ngoe, cái tầm mà "dâu con nhà người ta" loay hoay bếp núc thì em vẫn chưa xong việc để về, thậm chí có những hôm sự kiện diễn ra buổi tối em phải bám theo đến hết phần việc của mình mới có thể về, thường là muộn. Mẹ nhân chuyện này nói xấu em suốt,"tỉa" với chồng em là "chả có con vợ nào như con vợ mày, váy ngắn váy dài đi thâu đêm suốt sáng". Chồng em thì may là hiểu vợ, nhưng anh lại không thể nói lại với mẹ để bảo vệ em. Em chỉ biết cố gắng bù đắp chu toàn việc nhà những lúc em ở nhà, và chẳng bao giờ cãi mẹ, để chồng bớt khổ tâm.
Song cái điều mẹ không ưa em nhất, thì chính là vì em không có bố. Từ hồi cưới bà đã lăn tăn rằng bên nhà em không xứng làm thông gia với bên nhà bà. Mẹ em vì sai lầm thời con gái mà sinh em ra, nhưng ngoài cái "sai lầm" mà em thấy rằng chẳng có gì là tội lỗi ấy ra, mẹ là người tuyệt vời. Em hiểu đạo lý, nhẫn nhịn được mẹ chồng đến như bây giờ cũng là nhờ mẹ đẻ. Thế nhưng mẹ chồng lại thích xoáy vào nỗi đau đó, xem như khiếm khuyết lớn của em. Lần gần đây nhất mẹ "tỉa tót" em như mọi khi, nhân lúc không có mặt chồng (thực ra em nghĩ tránh được cho anh khó xử thì tốt hơn thôi), em có nói lại một lời giải thích với mẹ rằng em không phải như thế, thì bị c.hửi lại cho không vuốt mặt kịp, mẹ nói em là con dâu láo, trả treo, nói một cãi mười, thủ đoạn nên không có mặt chồng là "tay bo" với mẹ, rồi bà chốt "mẹ cô không dạy nổi cô để cô hỗn thế à, cũng phải, dạy sao nổi, cô làm gì có bố".
Nghe câu đó em tự nhiên ứa nước mắt, không thở được. Em quát lên là "mẹ im đi!", đúng lúc chồng em về.
Giờ em dọn ra ngoài sống rồi, chồng cũng đồng ý đi theo em sau nhiều lần vợ chồng nói chuyện. Em biết anh khổ tâm, nhưng em nói với anh, cả đời này em không tha thứ cho mẹ anh vì những gì bà đã nói. Nếu thương mẹ và hết tình với em, anh có thể quay về, còn em không bao giờ bước chân về làm dâu mẹ anh nữa.
Có những bà mẹ chồng, thích cậy thế làm mình làm mẩy với con dâu. Họ không hiểu con dâu chỉ vì tình yêu với một người đàn ông mà nín nhịn, tôn trọng họ. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn, em thà thất bại trong mối quan hệ với mẹ chồng, chứ không thể chịu nhục hơn được nữa.
Theo Dân Trí
Một ngày ở nhà chăm vợ mới đẻ, tôi ứa nước mắt hiểu ra vì sao đêm nào cũng thấy gối vợ ướt Lâu nay mẹ tôi đối xử với vợ như thế mà một người chồng như tôi lại không hay biết. Hóa ra lâu nay việc vợ mình đêm nào cũng gối ướt sũng là vì cô ấy chịu ấm ức nhưng không thể nói ra. ảnh minh họa Tôi và Ly yêu nhau được 5 năm thì quyết định kết hôn, vì mẹ...