Mẹ chồng không cho tôi đi bước nữa
Tôi phải làm sao để thoát khỏi những rắc rối đang cột chặt cuộc đời mình?
Thoạt đầu mẹ chồng tôi giở chiêu “tuyệt thực”. Bà nằm thiêm thiếp trên giường, ai gọi cũng không lên tiếng, nước thì chỉ uống từng chút một, cơm cháo thì bỏ hẳn. Tôi thật sự không lường trước được tình cảnh này. Nếu biết vậy, tôi đã không nói gì với bà về chuyện tôi muốn đi bước nữa…
Vinh, chồng tôi mất vì bạo bệnh đã 7 năm. Khi ấy tôi vừa có thai được 3 tháng. Tôi đã ở với nhà chồng từ đó đến giờ. Ba mẹ, anh chị em chồng thương và coi tôi như ruột thịt. Tôi cũng quen xem mình là thành viên chính thức trong gia đình họ; tôi thương ba mẹ chồng như ba mẹ ruột của mình và nghĩ có lẽ tôi sẽ ở vậy nuôi con suốt đời.
Thế nhưng mọi việc không như mình suy tính. Cách đây 2 năm tôi quen Giang. Anh thương tôi và muốn tiến tới hôn nhân. Lúc đó tôi đã từ chối với lý do tôi vẫn chưa quên được chồng tôi và nguyện ở vậy thờ chồng, nuôi con. Thế nhưng điều đó không làm Giang nản lòng. Anh vẫn âm thầm chăm sóc hai mẹ con tôi, lo lắng cho tôi đủ điều. Ở công ty nhiều người cũng nói vào khiến cuối cùng tôi nhận lời yêu anh.
Cứ tưởng cản ngại duy nhất đã được giải tỏa, không ngờ khi chúng tôi thưa chuyện với ba mẹ chồng tôi thì rắc rối lại phát sinh. Ba chồng tôi không nói gì, riêng mẹ chồng tôi thì không đồng ý. Bà nói: “Nếu con đi bước nữa thì coi như cắt đứt tình cảm với gia đình. Muốn lấy chồng cũng được nhưng phải để cu Tí lại đây”. Quay sang Giang, bà nói: “Anh là trai tân, sao không đi kiếm con gái mới lớn mà cưới lại đi lấy con mẹ nạ dòng? Bây giờ anh nói thương nó, mai mốt về anh lại đổi ý, chê bai này nọ thì khổ thân nó…”.
Bị bất ngờ, Giang lặng người đi. Lát sau anh mới thưa: “Dạ, cháu thương Lan thật lòng và không câu nệ cô ấy đã từng có một đời chồng. Nếu hai bác và gia đình đồng ý, cháu sẽ xem cu Tí như con ruột của mình, sẽ chăm sóc nó đàng hoàng”. Thế nhưng mẹ chồng tôi xua tay: “Thôi, thôi, anh về đi, tôi không muốn nghe nữa…”.
Khi tôi dưa Giang ra cổng, anh nắm chặt tay tôi: “Anh không đầu hàng đâu, em đừng nản lòng. Anh sẽ về thưa chuyện với ba mẹ em, chắc chắn ba mẹ sẽ ủng hộ tụi mình”. Đúng là ba mẹ tôi rất ủng hộ. Ba tôi còn bảo để ông qua nói chuyện với mẹ chồng tôi nhưng tôi cản lại: “Bây giờ thì không được đâu ba. Mẹ con đang căng thẳng lắm, không ai nói bà cụ nghe đâu”.
Video đang HOT
Tôi không thể hi sinh hạnh phúc riêng tư của mình chỉ vì sự ích kỷ của mẹ chồng (Ảnh minh họa)
Ba tôi nói rằng, nếu gia đình chồng ngăn cản không cho tôi lấy Giang thì quả là ích kỷ. 7 năm nay tôi đã một lòng vì gia đình họ, nếu biết chuyện, lẽ ra họ phải ủng hộ việc tôi đi bước nữa chứ không quyết liệt cản ngăn như vậy. “Họ không có quyền gì mà cấm con. Thằng Vinh mất đã 7 năm, con chăm lo cho gia đình nó mấy năm qua là đã trọn đạo nghĩa, cứ để đó ba lo”- ba tôi nói chắc nịch.
Thế nhưng cũng không ăn thua, thậm chí suýt chút nữa hai bên đã nặng lời với nhau. Tôi phải kéo tay ba tôi: “Thôi, ba về đi, để từ từ rồi con tính…”. Ba tôi bực bội: “Người gì đâu mà vừa cổ hủ, vừa ích kỷ”. “Thôi, thôi, ba về đi, đừng nói nữa, mẹ con lại lên máu, có chuyện gì mọi người lại đổ thừa nhà mình…”.
Từ bữa đó, mẹ chồng tôi thay đổi chiến thuật. Bà không càm ràm, nói năng gì nữa mà im lặng rồi nhịn ăn. Tôi năn nỉ cách mấy bà cũng không chịu. Đến nỗi ba chồng tôi sốt ruột: “Hay là chở bả đi bệnh viện?”. Tôi gọi cấp cứu nhưng khi bác sĩ đến, bà ngồi dậy, mắng té tát vào mặt mọi người: “Tôi chưa chết mà, cút hết đi”.
Tôi thật sự bó tay rồi. Bây giờ mà tôi nói là tôi không lấy chồng nữa bà cũng không nghe. Nhưng bà đã chịu uống sữa, ăn chút cháo. Bà không chịu bất cứ ai chăm sóc, ngoài tôi. Ban ngày tôi đi làm nhưng phải liên tục gọi điện thoại về thăm hỏi. Đến nỗi ba tôi tức giận bảo: “Con cứ dọn về bên này ở coi bà ấy làm gì!”. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ, lỡ có chuyện gì thì mọi tội lỗi đổ lên đầu tôi. Ai chứ tính mẹ chồng tôi, tôi biết. Bình thường bà rất dễ thương, biết điều nhưng hễ ai làm trái ý thì bà sẽ tung hê tất cả, không cần biết phải trái.
Tôi hỏi Giang: “Bây giờ em phải làm sao?”. Anh bảo: “Chỉ cần em đừng nản lòng, anh sẽ có cách giải quyết”. Tôi không biết Giang sẽ giải quyết cách nào nhưng giờ đây, ngày ngày phải đối mặt với mẹ chồng, phải nghe những lời nói lúc bóng gió xa gần, lúc thẳng thắn như tát nước vô mặt, tôi thấy thật ngột ngạt, khó thở.
Mối quan hệ rất tốt đã có giữa chúng tôi bao nhiêu năm qua có nguy cơ đổ vỡ. Tôi hoàn toàn không muốn điều đó xảy ra nhưng tôi cũng không thể hi sinh hạnh phúc riêng tư của mình chỉ vì sự ích kỷ của mẹ chồng tôi. Có ai đã từng lâm vào cảnh ngộ như tôi, xin hãy cho tôi một lời khuyên: Tôi phải làm sao để thoát khỏi những rắc rối đang cột chặt cuộc đời mình?
Theo VNE
Anh nguyền rủa tôi là kẻ lừa tình
Trong cơn say anh chửi bới tôi đã giả nai, lừa tình, vờ ở bên anh lúc anh đau khổ.
Tôi cắn răng chịu đựng những lời trách cứ của gia đình anh vì tôi không muốn nghĩ nhiều về những người không hiểu chuyện. Nhưng còn anh, người đầu ấp tay gối với tôi, người khiến tôi ra cơ sự ngày hôm nay lại nguyền rủa tôi là kẻ lừa tình thì tôi không thể nào hiểu nổi.
Tôi muốn ly hôn nhưng thương đứa con còn chưa kịp chào đời đã không đủ mẹ, cha, thương bản thân mình mới chỉ vừa bước vào cuộc hôn nhân này được 3 tháng. Giờ đây tôi bế tắc, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi chuỗi ngày cơ cực này.
Tôi thừa nhận tình cảm mà vợ chồng tôi có với nhau chỉ là tình đơn phương. Bao năm qua lớn lên bên nhau, tôi đem lòng yêu anh nhưng anh không đoái hoài, anh chỉ coi tôi là một người em, một người bạn không hơn không kém. Tôi đã từng rất đau lòng khi biết anh yêu người con gái khác nhưng tôi vẫn ở bên anh mỗi khi anh cần. Chính tôi là người đã giúp đỡ, cho anh vay tiền mỗi khi anh cần tiền để lo cho bạn gái. Còn gì đau khổ hơn điều đó nhưng vì yêu anh tôi mù quáng chấp nhận tất cả.
Tôi làm vậy không phải nuôi ý đồ phá hoại tình yêu của anh và bạn gái. Tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh bởi vì tôi thực lòng yêu anh. Cho tới khi nào họ đến với nhau, anh không cần tôi nữa hoặc tôi hết yêu anh thì tôi sẽ ra đi. Nhưng rồi mọi chuyện đã đổi khác khi bố mẹ anh không chấp nhận người con gái mà anh yêu 3 năm trời.
Chính anh là người đã đưa tôi vào cuộc hôn nhân này chứ không phải tôi (Ảnh minh họa)
Tôi cũng không rõ nguyên nhân vì đâu, tôi chỉ biết rằng bố mẹ anh phản đối dữ dội. Anh cay cú và đau khổ khi cuối cùng phải chia tay bạn gái vì không chịu nổi sức ép từ gia đình. Bố mẹ anh rất quý tôi thì thấy tôi ngoan ngoãn, hiền lành lại gần nhà nên cứ có ý muốn vun vào. Sẵn trong lòng có tình cảm với anh nên khi thấy anh đau khổ vì tình yêu dang dở, tôi không đành lòng bỏ mặc anh. Tôi ở bên anh mỗi ngày để giúp đỡ anh vực dậy tinh thần. Ngay cả khi đó tôi cũng không hề nghĩ làm như vậy là để chiếm được tình cảm của anh mà chỉ đơn giản là muốn người mình yêu không còn đau khổ nữa.
Thế rồi trong một lần say rượu, anh ôm chầm lấy tôi và ép tôi quan hệ. Tôi đã cố gắng chống cự nhưng anh vừa cười vừa phả hơi rượu vào mặt tôi và nói: "Chẳng phải cô rất thích tôi đó sao, chẳng phải cô lợi dụng sự đồng thuận của bố mẹ tôi để được ở bên tôi hay sao?". Vậy là bất chấp sự kháng cự của tôi, anh đã chiếm đoạt tôi dù trong lòng tôi không hề muốn.
Tôi có bầu và tôi nhất quyết không bỏ thai. Không phải vì cái thai đó sẽ ép được anh lấy tôi mà vì tôi thương con và vì đó là tình yêu mà tôi dành cho anh. Nhưng chính anh đã là người tìm đến tôi và yêu cầu cưới. Anh nói đó là trách nhiệm mà anh nên làm vì tôi và vì con. Hơn nữa bố mẹ anh cũng không cho phép anh bỏ mặc tôi như vậy. Chính anh là người đã thú nhận chuyện đêm hôm đó với bố mẹ nên bố mẹ anh đã bắt anh phải có trách nhiệm.
Chúng tôi cưới nhau và giờ tôi đang có bầu được 7 tháng rồi. Anh đi đi về về như cái bóng, thi thoảng trong cơn say rượu anh lại chửi bới tôi đã giả nai, lừa tình, vờ ở bên anh lúc anh đau khổ để đục nước béo cò. Tôi biết anh không yêu tôi nhưng nói tôi như vậy thật quá đáng. Chính anh là người đã đưa tôi vào cuộc hôn nhân này chứ không phải tôi. Giờ tôi phải làm sao với người chồng bất mãn này. Tôi nên đợi anh dần hiểu ra hay quyết định chia tay sớm cho mình bớt khổ?
Theo VNE
Người lái xe với món quà từ trái tim 11 giờ đêm, xe của anh đỗ trước cửa nhà. Bó hoa dại vẫn còn tinh khôi mùi của núi rừng. Nghề lái xe truyền hình lưu động là một công việc khó khăn và vô cùng vất vả cho các đấng mày râu. Bởi lẽ, để có thể ghi hình được những thước phim đẹp, bên cạnh công việc của quay phim...