Mẹ chồng hành con dâu chỉ vì con gái khổ sở ở nhà người ta
Cứ nghĩ đến con gái bên nhà người ta chẳng có lúc nào được an nhàn, vui vẻ mà ở nhà thấy cô ung dung, nhàn tản là tôi không chịu nổi, cô có hiểu không?”
Bà mẹ trẻ tên Quỳnh (Tràng Tiền, Hoàn Kiếm, HN) là một nàng dâu thường xuyên bị mẹ chồng “cà khịa” khiến cô bức xúc mãi không thôi. Quỳnh kể, mẹ chồng cô ngày trước đối xử với cô rất tốt. Nhưng mọi sự đã thay đổi 180 độ kể từ khi cô em gái chồng lập gia đình, thái độ của mẹ chồng với cô bỗng dưng khác hẳn. Sau đó, cô mới tìm hiểu ra và được biết, vì con gái bà đi làm dâu phải khổ nên bà cũng chẳng cam tâm cho cô được sướng!
“Mỗi lần em gái chồng sang nhà tỉ tê với bà những chuyện ấm ức và đau khổ ở nhà chồng là y như rằng, hôm ấy bà nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. Bà bắt đầu mắng chửi mình đủ điều mà mình không hiểu mình đã làm gì sai. Toàn những chuyện vụn vặt và nhỏ như con kiến trong nhà thôi, mà là toàn bà bới bèo ra bọ vì trước đó bà chưa khi nào phải phàn nàn về người con dâu như mình cả” – cô nói tiếp.
Ảnh minh họa
Quỳnh bảo, có lúc cô ấm ức quá đã vừa khóc vừa cự nự lại mẹ chồng:” Sao mẹ lại đối xử với con như thế? Con có làm gì nên tội?”. “Bình thường mẹ chồng sẽ làm ngơ trước những giọt nước mắt của mình nhưng lúc đó chắc bà cũng đang không làm chủ được mình nên đã nói hết tâm tư suy nghĩ của bà ra, và nhờ đó mình mới biết được sự thật kinh khủng và vô cùng… trái khoáy ấy” – Quỳnh cười mếu máo.
Nguyên văn lời mẹ chồng Quỳnh như sau: “Tại sao ư? Tại vì cùng kiếp làm dâu, hà cớ gì cô lại được sướng trong khi con gái tôi phải chịu khổ hả? Cứ nghĩ đến con gái bên nhà người ta chẳng có lúc nào được an nhàn, vui vẻ mà ở nhà thấy cô ung dung, nhàn tản là tôi không chịu nổi, cô có hiểu không?” – mẹ chồng Quỳnh còn kéo dài và lên giọng ở cuối câu khiến cô khiếp sợ vô cùng.
“Hóa ra vì thế mà bà phải hành mình tới bến thì thôi, sao cho khổ bằng hoặc hơn con gái bà thì bà mới hả dạ. Bà xót con gái nhưng chẳng thể chồm chồm sang mà bênh con, sang đấy kiến nghị với thông gia rồi con gái bà có khi lại càng khổ hơn. Lực bất tòng tâm, vì thế bao nhiêu dồn nén, bực tức bà cứ ngang nhiên trút lên mình! Chồng mình biết mẹ vô lí nhưng lại bảo vì mẹ thương em Nhung (tên em gái anh) nên mới giận cá chém thớt chứ bản chất của mẹ không phải vậy. Thôi thì em nhịn mẹ tí cho yên cửa nhà!” – Quỳnh giãi bày.
“Cả năm trời mình sống trong cảnh như thế. Cho đến khi em gái chồng được ra riêng thì mình cũng… dễ thở hơn. Mình chỉ mong gia đình em gái chồng được hạnh phúc, yên ấm cho mình nhờ, không thì hễ họ cơm không lành canh không ngọt, bà không mắng được con rể lại trút lên đầu mình thì khổ” – Quỳnh thở dài thườn thượt.
Video đang HOT
Cũng rơi vào hoàn cảnh éo le một cách lạ đời như Quỳnh là chị Ngọc Anh (Hải Châu, Đà Nẵng) khi mẹ chồng đối xử tệ bạc với chị chỉ vì con gái bà không được sướng khi đi làm dâu nhà người.
Chị nói, hồi chị và chồng yêu nhau, chị có về chơi nhà chồng vài lần. Lần nào cũng nghe mẹ chồng tương lai ca đi ca lại bài ca con gái bà khổ quá, đi làm dâu nào thì mẹ chồng như quỷ dữ, chồng thì vô tâm, vô dụng chẳng ra thể thống gì. Rồi bà nhắc đến mấy cô gái hàng xóm đilàm dâu được sướng lắm, nhưng với thái độ chả phải ao ước, hy vọng mà là hằn học, thù ghét. Chị cho biết, hồi đấy chị ngây thơ chả để ý gì. Nhưng đến khi chính thức về làm dâubà, chị đã hiểu một điều: con gái bà phải chịu khổ, đừng có hòng đứa con dâu nào của bà được sướng!
Ảnh minh họa
Chị Ngọc Anh cũng cho hay: “Sống cùng nhà, đi ra chạm mặt đi vào gặp nhau, bà có muôn vàn cớ để hành hạ mình tới bến. Thôi những cái vụn vặt ấy mình chẳng nhắc đến làm gì. Nhưng cá biệt có hôm, cả nhà đang ăn cơm thì có điện thoại, mình ra nghe, là bà thông gia gọi điện sang mách tội con gái bà, đòi gặp bà. Có lẽ bà đã bị nghe những lời xúc phạm củamẹ chồng em gái nên mặt bà cứ hằm hằm. Thấy mình đang điềm nhiên ăn cơm thì liền quát tướng lên: “Cô tưởng cô làm được gì cho cái nhà này mà mặt lúc nào cũng vênh ngược lên trời thế hả? Ở đâu ra cái ngữ con dâu láo lếu, vô giáo dục như thế? Tôi phải gọi điện về bảo bố mẹ cô dạy lại cô mới được!’. Và thế là khi mình còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mẹ chồng đã tức tối gọi ngay cho bố mẹ mình mắng quát một hồi, nào là con gái ông bà láo lắm, ông bà phải dạy lại đi. Thực sự đến nước làm phiền bố mẹ mình như thế thì mình không thể nhịn được. Mình đã &’bật’ lại mẹ chồng. May mà bố chồng với chồng cũng là người biết lí lẽ nên đã khuyên bảo mẹ chồng và bênh mình”.
Chị tâm sự, sau chuyện đó chị chưa yên ổn được mấy ngày thì con rể bà đi cặp bồ, hại con gái bà khóc lóc, đau khổ về tâm sự với mẹ. Bà uất ức thay con gái nhưng chẳng dám chửi thằng rể vì nói động đến nó thì nó lại phang ngay câu: “Chuyện riêng của vợ chồng chúng con, mẹ đừng can thiệp. Dâu con rể khách, ai đời lại đi dạy bảo khách hả mẹ?”.
“Mấy hôm sau mình bắt gặp trong điện thoại của chồng có tin nhắn ỡm ờ của một em gái. Chồng mình không đáp lại, mình cũng tin chồng nhưng vẫn cảnh cáo chồng tránh xa em đó ra. Mẹ chồng nghe được thì nhảy chồm chồm lên bênh chồng mình và chửi mình ghen tuông vô lối, ghê gớm, ác nghiệt. Sau đó còn nói mát mẻ: &’Trai 5 thê 7 thiếp, phàm là đàn ông thì có phụ nữ bên ngoài cũng là bình thường. Nhưng con giai mẹ phong độ ngời ngời là thế mà lại sợ vợ như sợ cọp, chả dám làm gì hết ấy nhỉ! Có phải con giai mẹ nhát chết quá không, ra đường người ta bảo núp váy vợ đấy con ạ!”.
Ôi giời, mình máu nóng bốc lên đầu. Mẹ chồng &’hành tỏi’ mình chưa đủ hay sao, giờ lại còn định xui chồng mình ngoại tình cho mình khổ bằng con gái bà nữa. Tối đó nhà mình có chiến tranh to” – chị Ngọc Anh chưa hết bức xúc thuật lại.
“Không biết con gái bà mà li dị thì bà có lập kế li gián để vợ chồng mình cũng li dị cho giống con gái bà không nữa?!” – chị chán nản nói.
Theo PLXH
Hạnh phúc giản đơn là hạnh phúc dễ tìm
Nếu thấy người ta đi xe đẹp, mình đi xe xấu mà đã thấy khổ sở, thấy chồng người ta đẹp chồng mình không bằng mà sinh so sánh, chán nản, thấy người ta giàu mình nghèo mà sinh ý khó chịu, thèm khát, dằn vặt bản thân... thì suốt đời không hạnh phúc được.
Hạnh phúc là một khái niệm vô cùng trừu tượng và phụ thuộc vào mỗi cá nhân quan niệm về nó như thế nào. Nhưng thiết nghĩ, hạnh phúc càng giản đơn thì cuộc sống của mỗi con người trong đó có đàn bà sẽ càng hạnh phúc hơn, càng sở hữu nó được nhiều hơn. Hạnh phúc mà xa x ỉ quá, sang trọng quá, cao với quá thì chỉ càng khiến cho con người nhiều khi bất lực và dễ rơi vào bi kịch, bất hạnh.
Có những người ngồi trong khách sạn năm sao ăn bữa tối hết sức kiểu cách, ăn những món ngoại đặt tiền, dùng rượu ngoại hảo hạng... mới là hạnh phúc. Nhưng cũng có người, chỉ cần ngồi ăn bên vỉa hè, mà mắt mỉm cười hạnh phúc nhìn nhau đã thấy lòng đủ ấm áp, đủ vui vầy và đủ đầy niềm hạnh phúc. Cho nên, có thể với ai đó, hạnh phúc chỉ cần giản đơn thôi. Mọi hư vinh, danh vọng trong cuộc đời này đều trở thành cát bụi, và ngay cả chính bản thân chúng ta cũng thế. Vậy, rút cuộc chúng ta nên chọn sống cho mình hay suốt đời đuổi theo cát bụi?
Có những người đàn bà, hạnh phúc với họ đơn giản lắm. Đơn giản tới mức khiến cho những người đàn bà tham vọng mỉm cười nhếch mép: Đúng là đàn bà! Nhưng đúng, họ là đàn bà, thứ đàn bà giản đơn nhưng lòng đầy hạnh phúc. Họ có thể thiếu tiền bạc, họ có thể không có danh vọng cao sang, họ có thể không nhà lầu, không xe hơi, không hàng hiệu, cả đời chưa từng bước chân vào một nhà hàng sang trọng nào. Nhưng thứ họ sở hữu vô tận đó là sự hài lòng với cuộc sống, là niềm vui thật sự tự đáy tâm hồn họ.
(Ảnh minh họa)
Và tất cả những niềm hân hoan nhẹ nhàng ấy tự nhiên sẽ nở thành nụ hoa xinh đẹp trên môi, trong mắt và cả phong thái của họ. Có những người đàn bà nghèo mà thanh, nghèo mà hậu... Với họ, hình hài vẹn toàn là hạnh phúc, đâu cần phải mỹ nhân. Với họ chỉ cần có một mái nhà nhỏ ấm áp là đủ, chứ đâu cần phải ở trong nhà lầu xe hơi. Với họ, có công việc làm là hạnh phúc, đâu cần phải mỗi lần đi làm là mỗi lần diễn thời trang, ganh đua, thủ đoạn để leo lên vị trí nọ vị trí kia? Với họ, nhìn con cái lớn khôn khỏe mạnh, thành người có ích là hạnh phúc, chứ đâu cần con phỉa thành thiên tài, phải xuất sắc. Với họ, hàng ngày đi làm về, bước vào căn nhà và thấy tất cả những người thân yêu của mình vẫn vui vẻ, khỏe mạnh và được sống bên nhau đã là niềm hạnh phúc quá lớn rồi...
Đời con người là thế, cơm canh đạm bạc thì dễ có, cao lương mỹ vị là khó được, căn nhà nhỏ thì dễ ở, nhà lầu thì khó vào, làm người bình thường thì dễ gần, làm người xuất chúng thì khó gần... Nhưng hạnh phúc chính là ở chỗ: biết mình là ai và mình đang ở vị trí nào. Nếu như, mình chỉ có thể có được cuộc sống bình thường, thanh đạm, giản dị, thì đừng tự huyễn hoặc mình hoặc dùng mọi thủ đoạn để có thể leo lên vị trí không phải dành cho mình. Nếu như nó không dành cho mình thì trước sau mình cũng sẽ ngã từ trên đó xuống mà thôi. Không phải là tôi đang cổ vũ cho cái tinh thần cam chịu, không phấn đấu. Mà chỉ là, hãy sống là chính mình, là con người thực của mình, đừng ham hư danh nhất là đàn bà. Nếu không nó chỉ khiến chúng ta tự biến cuộc sống của mình trở thành bi kịch.
Nếu thấy người ta đi xe đẹp, mình đi xe xấu mà đã thấy khổ sở, thấy chồng người ta đẹp chồng mình không bằng mà sinh so sánh, chán nản, thấy người ta giàu mình nghèo mà sinh ý khó chịu, thèm khát, dằn vặt bản thân... thì suốt đời con người ấy sẽ chẳng thể nào sống hạnh phúc cho được. Thế mới bảo: nếu với mỗi người, tự coi trong cuộc đời mình, hạnh phúc chính là những điều giản dị mình đang có trong tay, thì con người ấy chính là người tự mang lại hạnh phúc cho chính mình, tự làm cho cuộc đời mình trở nên hạnh phúc.
Tiền bạc, danh vọng, có thể khiến bạn thỏa mãn sự hiếu thắng, sĩ diện, thỏa mãn lòng tham, nhưng chưa chắc đã khiến bạn hạnh phúc vẹn tròn. Ngày nhỏ, thế hệ chúng tôi chả mê mẩn bộ phim: "Người giàu cũng khóc"! Không nói tới nội dung của nó, mà chỉ cần cái tên của bộ phim thôi đã bao hàm biết bao nhiêu thâm ý. Người nghèo cũng khóc. Nhưng chưa chắc người giàu đã cười.
Tôi có biết một chị bán rau ở chợ. Cuộc sống của chị cũng giản dị lắm. Gia đình, chồng con, mọi thứ đều rất giản dị. Nhưng trên môi chị, trong mắt chị khi nào cũng lấp lánh ánh cười, ngay cả khi chị chỉ bán rau ở chợ. Nhưng hàng rau của chị khi nào cũng hết trước tất cả những hàng khác. Không phải vì rau của chị ngon hơn, cũng không phải vì rau của chị rẻ hơn, càng không phải chị là người mồm mép khéo léo, mời mọc... Nhưng tất cả mọi người đều thích mau rau của chị vì họ cảm thấy rất thanh thản, cảm thấy ở người đàn bà đó khi nào cũng có sẵn một thứ niềm vui hạnh phúc tới mức dư thừa.
Nên chỉ cần nhìn thấy nụ cười của chị, ánh mắt của chị mà cái cảm giác mệt mỏi suốt một ngày dài làm việc, chiều tới lại đi chợ, cơm nước cũng vơi bớt đi, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tươi tỉnh hơn. Tôi có hỏi nhiều người tại sao lại cứ chọn chị mà mua rau cở rồi nhiều thứ vụn vặt khác. Họ bảo: Vì nhìn chị ấy khi nào cũng thấy nhẹ nhõm. Tài thật, không hiểu sao người đàn bà ấy có khuôn mặt, có cái miệng và đôi mắt lúc nào cũng biết cười thế nhỉ? Lại không bao giờ thấy chị cáu gắt với khách hàng. Khi nào cũng vui vẻ yêu cầu nào cũng được đáp ứng rất thoải mái.
Có lần, tôi hỏi chị: Chị à, hình như ngày nào chị cũng bắt được vàng phải không? Chị cười rõ tươi, híp hết cả mí. Chị bảo: Ừ, ngày nào cũng bắt được vàng cả đấy em ạ. Một cục vàng hơn sáu mươi cân, và kèm theo hai cục vàng, một cục gần hai chục cân, và một cục gần ba mươi cân nữa. Sáng nào dậy cũng thấy ba cục vàng ấy lăn lốc cạnh mình là thấy lòng phơi phới rồi! Tôi cười: Chị đúng là người đàn bà hạnh phúc. Và chị nói một câu khiến tôi suy nghĩ mãi: Hạnh phúc càng đơn giản thì càng dễ có mà em!
Thế đấy, có những điều tưởng như quá lớn lao, khó định nghĩa và cả khó giải thích làm sao cho tường tận. Vì sao một người đàn bà bình thường lại có thể hiểu được cái chân lí mà có nhiều người đàn bà tự cho mình là thông minh lại không thể hiểu được? Và cả chính bản thân tôi cũng thế, nhiều khi cứ nghĩ: Hạnh phúc ư? Nó là một thứ quá xa xôi. Có biết đâu, đôi khi hạnh phúc đang ở rất gần mình. Chỉ là, tự bản thân chúng ta không công nhận nó, hắt hủi nó mà thôi! Hạnh phúc đơn giản là hạnh phúc dễ tìm. Và tìm thì dễ thấy. Và thấy rồi thì dễ sở hữu...
Theo Khám Phá
Khổ sở vì bị 'gái hư' tấn công Nhiều khi tôi thấy "sợ", muốn tránh xa nhưng tôi càng thế cô nàng gái hư văn phòng càng tấn công mạnh. Ảnh minh họa. Tôi kết hôn được hơn 3 năm, vợ tôi là mối tình đầu, chúng tôi yêu nhau suốt 4 năm đại học, ra trường đi làm thêm 2 năm nữa mới tổ chức đám cưới. Tôi làm trong...