Mẹ chồng “hai mặt”: Trước và sau lưng con trai đối xử với con dâu như xoay chong chóng, ai ngờ cũng có ngày con dâu tự mình đòi công lý
Nhìn những mâm cơm ấy mà anh Quang nghẹn ngào không nói được gì. Mẹ anh, đã quá đáng quá rồi…
Anh Quang đã kết hôn 3 năm. Anh tâm sự, khi anh đưa ra quyết định đi làm xa nhà, vợ anh đang mang bầu. Để lại vợ dại con thơ và mẹ già ở nhà, anh cũng khổ tâm lắm. Nhưng vì cuộc sống mưu sinh, thực sự chả còn cách nào khác. Anh cho rằng vợ với mẹ ở nhà sẽ ổn thỏa. Ngờ đâu, câu chuyện của gia đình anh lại bắt đầu từ một thứ nhỏ nhặt, là những mâm cơm hàng ngày ở nhà của mẹ và vợ.
“Vợ tôi có bầu ngay sau khi cưới. Mẹ tôi sức khỏe kém không thể trông cháu. Nên tôi bảo cô ấy nghỉ làm từ khi cấn thai, xác định ở nhà đến khi con 2 tuổi”, anh Quang chậm rãi kể.
Anh nói, hàng tháng khi lĩnh lương, anh sẽ gửi tiền cho mẹ mình để bà lo chi tiêu, ăn uống trong nhà. Sở dĩ anh gửi tiền cho mẹ mà không gửi cho vợ, vì mẹ anh đề nghị vậy. Anh thì nghĩ đơn giản, gửi cho ai mà chẳng giống nhau.
Ảnh minh họa
Được thời gian ngắn, vợ anh bắt đầu than thở bữa cơm chẳng có gì ăn. Bầu bí không được bồi dưỡng, thèm ăn món này món kia mà mẹ chồng nhất định không mua. Anh lấy làm lạ, tiền nong anh gửi về bảo nhiều chẳng nhiều song ăn uống hàng ngày thì không cần nghĩ ngợi.
Anh Quang hỏi mẹ, bà lập tức khóc lóc kể vợ anh kén ăn, tính tiểu thư đỏng đảnh. Bà mua gì cũng chê ỏng chê eo. Ăn uống vô cùng lãng phí, muốn ăn sơn hào hải vị chắc mới vừa lòng. Anh Quang nghĩ lại, trước đây khi anh còn ở nhà, mẹ anh vẫn lo cơm nước. Anh hoàn toàn hài lòng, lấy đâu ra chuyện cơm rau cơm muối như vợ anh miêu tả.
Từ đó anh không muốn nghe bất cứ lời ca thán nào từ vợ. Vì anh nghĩ vợ mình đòi hỏi quá mức so với hoàn cảnh. Anh còn mắng vợ té tát nếu cô dám chê bai đồ ăn thức uống mẹ chồng mua về. Dần dà, vợ anh “biết điều” hơn, không còn kể khổ gì với chồng nữa.
Anh Quang chia sẻ, ngày vợ sinh anh nghỉ phép 1 tuần về chăm vợ con. Trong khoảng thời gian ấy, nhìn mẹ mình chu đáo từng bữa ăn đầy đủ dưỡng chất cho vợ, anh càng trách cô đòi hỏi quá đáng.
Hết 1 tuần nghỉ phép, anh lại lên đường đi làm. Dự định phải mấy tháng sau mới về được lần nữa. Nhưng vào ngày đầy tháng con, công việc thong thả hơn, anh quyết định tranh thủ về 2 ngày. Dịp trọng đại đầu tiên trong đời con, anh thật sự mong có mặt để chứng kiến.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Anh Quang bảo, anh về mà không báo trước. Vợ nhìn thấy anh, bất ngờ lắm. “Em ăn gì chưa? Mẹ đâu?”, anh hỏi vợ. Thì ra mẹ anh đi ăn cỗ cưới người quen. Vợ anh bỗng rút điện thoại gọi cho mẹ chồng.
“Cơm cô tự cắm đi, thức ăn thừa trong tủ lạnh vẫn còn đấy… Cái gì? Mua bỉm á? Cô dùng gì mà dùng tốn thế, vừa dùng vừa ăn hả?”, giọng mẹ chồng đầy vẻ khó chịu vọng ra từ điện thoại. Anh Quang lặng người.
Anh khổ sở nói, anh đứng dậy mở tủ lạnh thì thấy trống trơn. Ngoài vài miếng thịt lợn toàn mỡ đâu có gì khác. Vợ anh mở điện thoại đưa cho chồng xem. Những mâm cơm mẹ chồng chuẩn bị cho vợ trong tháng cữ khi anh vắng nhà, khác 1 trời 1 vực so với hôm anh có mặt.
Ngoài ra còn rất nhiều ảnh chụp những bữa ăn trước đây khi cô chưa sinh. Cô không có tiền, mẹ chồng mua gì về thì nấu nướng thế. Nhìn những mâm cơm ấy mà anh Quang nghẹn ngào không nói được gì. Mẹ anh, đã quá đáng quá rồi…
Anh xót xa hỏi vợ, sao trước đây không gửi ảnh cho anh. Cô quay mặt đi, nghẹn ngào: “Anh có tin em đâu…”. Anh Quang áy náy vô cùng, với vợ và cả con trai lúc thằng bé còn trong bụng mẹ. Ăn uống như thế… cũng may con anh khỏe mạnh, kháu khỉnh chào đời. Anh ôm chặt vợ, vỗ về xin lỗi cô mà mắt anh cũng đỏ hoe vì thương vợ con.
Anh Quang chia sẻ, tối ấy anh đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình. Cuối cùng đi đến thống nhất, từ giờ anh sẽ gửi tiền về cho vợ để cô chợ búa, cơm nước. Bà thích ăn gì thì bảo con dâu mua. Con anh cần nguồn sữa tốt, vợ cần dinh dưỡng để hồi phục sức khỏe, ăn uống theo chế độ của mẹ anh thật sự không thể chấp nhận được!
Thược Dược
Theo toquoc.vn
Chia tay anh rộng lòng "bố thí" cho 300 triệu, tôi lặng người biết lý do đớn hèn phía sau
Mặc kệ chị ta nói đủ thứ, anh vẫn im lặng. Sự im lặng khiến tôi tỉnh ra rằng anh cũng như chị ta: Khinh miệt, ghét bỏ và chán ghét tôi.
ảnh minh họa
Mới đây tôi đọc được bài tâm sự của 1 anh chia tay người yêu rồi bị cuỗm mất 200 triệu, bỗng nhiên tôi lại nhớ tới câu chuyện cuộc đời mình. Tôi khác anh chàng kia, tôi là người được cho nhưng cay đắng, nhục nhã không bằng kẻ đi cướp của người khác.
Tôi quen Kiên qua một người bạn đại học, tôi nhà ở miền Bắc còn Kiên ở tận miền Trung ra thủ đô học. Yêu nhau từ khi cả 2 đứa chẳng có gì trong tay, Kiên khi đó xe đạp còn phải mượn của bạn. Thời sinh viên qua nhanh khi 2 đứa cứ ngày ngày đi làm thêm cùng nhau, về nhà lại nấu ăn, cuối tháng chia nhau từng đồng bạc cuối cùng.
Ai từng ở tỉnh lẻ lên Hà Nội, ai từng ở trọ, ai từng không có trợ cấp từ gia đình sẽ hiểu hoàn cảnh của 2 đứa tôi. Tôi và Kiên đúng nghĩa dựa vào nhau để tồn tại ở thành phố phồn hoa này. Người ta thường nói Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo nhưng ít ai để ý, Hà Nội cũng là 1 nơi như thế.
Tôi còn nhớ có những ngày mùa đông 2 đứa đi làm về, bụng đói meo, lục hết túi này sang túi khác còn chưa đủ 20 nghìn thèm củ khoai nướng cũng phải bấm bụng đi về ăn nốt 1 gói mì tôm ở nhà. Chúng tôi thời đó khổ nhưng vui, còn sau này đi làm, áp lực "cơm áo gạo tiền" giúp chúng tôi giàu lên nhưng tình cảm cứ thế vơi dần tới cạn kiệt.
Nhiều năm sống với nhau, tôi và Kiên như vợ chồng chính thức dù chưa cưới hỏi. Bởi thế tình cảm tuy không nhiều như xưa nhưng vì trách nhiệm nên vẫn không nỡ bỏ. Có những lúc tôi gần như say nắng 1 chàng trai khác, Kiên cũng có một mối q.uan h.ệ mập mờ riêng.
1 ngày nọ bố tôi gọi ra, bố nói mẹ tôi bị ung thư - như 1 tờ giấy báo t..ử treo lơ lửng trên đầu, tôi quỵ ngã. Lúc này tôi tuy ra trường đi làm cũng có tiền nhưng số tiền đó chỉ đủ tôi sống ở Hà Nội, nuôi em gái đang học và thỉnh thoảng cho bố mẹ 1 khoản, giờ mẹ tôi bị như vậy nhà lại không có điều kiện tôi biết phải làm sao.
Tôi vét hết tiền tiết kiệm, tiền cho bạn vay, bán đi máy ảnh, máy tính... những vật dụng tôi có thể bán đều bán cả để gom góp về lo bệnh tật cho mẹ. Bạn bè tôi tốt tính, biết tôi khó khăn chúng nó mỗi đứa 1 ít gửi cho tôi vay không nói ngày trả, từng khoản từng khoản tôi đều nghi nhớ. Chỉ có 1 điều, trong khoản tiền đó không có khoản nào là Kiên cho tôi vay.
Từ ngày biết mẹ tôi bị bệnh Kiên khác hẳn, anh lạnh nhạt với tôi, tránh mặt tôi thậm chí còn nói dối đi công tác dài ngày để xa tôi. Mẹ bệnh, nhà không có người làm chủ, bạn trai thì hờ hững, tôi như lao đầu vào vực thẳm, nếu không phải vì còn bạn bè động viên chắc tôi không vượt qua nổi giai đoạn đó.
Từ ngày biết mẹ tôi bị bệnh Kiên khác hẳn, anh lạnh nhạt với tôi hơn. Ảnh minh họa.
Rồi ngày ấy cũng đến - ngày Kiên nói chia tay, anh hèn hạ tới mức không dám nói với tôi 1 cách trực tiếp mà đợi tôi về quê thăm mẹ anh âm thầm dọn đồ ra khỏi nhà, để lại cho tôi khoản tiền 300 triệu rồi nói tôi đừng tìm anh nữa, duyên của tôi và anh đến đây là hết. Anh xin lỗi vì không thể ở bên tôi lúc khó khăn nhưng anh hi vọng tôi sẽ sống tốt với số tiền anh để lại.
Tôi cầm tiền, nước mắt rơi lã chã, không phải buồn mà là vui. Số tiền đó tôi có thể trả nợ, lo cho bệnh tình của mẹ. Xem như cũng là tiền bán đi thanh xuân của tôi, tôi c.ắn răng chấp nhận điều đó.
Từ hôm ấy Kiên như mất hút hẳn, anh đã nghỉ việc, khóa facebook và cũng không liên lạc với ai. Tới khi bệnh tình của mẹ tôi thuyên giảm, tôi cũng nhận được tin tức của Kiên, là tin vui. Tin cực kì vui... Kiên cưới vợ. Nhưng mà cưới ai? Mới chia tay tôi 3 tháng anh cưới ai?
Tôi cứ nghĩ mình không yêu Kiên nhiều như trước nhưng khi mất đi tôi mới biết anh quan trọng thế nào. Qua 1 người bạn tôi biết địa chỉ mới của anh. Tôi đến tìm anh 3 ngày liên tiếp nhưng đều không gặp được. Cho tới ngày thứ 4 tôi thấy anh đi về cùng 1 cô gái trông sành điệu và già dặn.
Tôi chạy đến nói muốn nói chuyện riêng với anh thì bị cô gái kia cản lại. Cô ta là vợ sắp cưới của anh.
- Số tiền tôi đưa chị chi tiêu hết chưa, chị tiêu rồi chị còn đến đây làm gì?
- Tiền đó xem như là tiền bán thân, tiền đã nấu ăn, rửa bát giúp chồng tôi mấy năm đại học. Tôi làm thế vì thấy Kiên cứ suy nghĩ vì thấy có lỗi với chị. Nói đi nói lại chị vẫn hời đấy, thời này người như chị "bán" đi chắc cũng chẳng được 1 phần số tiền đó.
Mặc kệ cô ta nói đủ thứ, anh vẫn im lặng. Sự im lặng khiến tôi tỉnh ra rằng anh cũng như cô ta khinh miệt, ghét bỏ và chán ghét tôi. Tôi ra về với trái tim vụn vỡ, điều đau khổ nhất là tôi hận cũng không biết phải hận ai. Tiền tôi đã tiêu rồi, tình tôi cũng dứt rồi. Hơn nữa giờ tôi có nói cao thượng trả tiền lại tôi cũng không đào đâu ra 300 triệu để trả, đúng như cô ta nói, 300 triệu là giá hời cho tôi quá rồi.
Theo Eva
Tìm thấy bao cao su trong thùng rác, tôi lặng người khi chồng sắp cưới quỳ sụp dưới chân Tuy anh yêu tôi, ở cùng tôi lâu nhưng chính vì lâu anh bị mất cảm giác, mỗi lần làm chu.yện ấ.y cũng chỉ qua loa cho xong chuyện. ảnh minh họa Câu chuyện này kể ra vì thế có người sẽ chửi, có người đồng cảm nhưng ai trong trường hợp của tôi mới hiểu, trái tim đàn ông là thứ dễ...