Mẹ chồng ghét ra mặt khi thấy con dâu được chiều chuộng
Mẹ chồng khó chịu khi tình cảm anh san sẻ sang chị, không phải âm thầm trong lòng mà thái độ ra mặt.
Hôn nhân không hạnh phúc, bà nội lại hay buông lời cay nghiệt, mẹ chồng giấu nước mắt tủi hờn đắng cay vào trong, lẳng lặng dắt con đi với hai bàn tay trắng. Mẹ ở vậy nuôi anh thành danh, bao nhiêu tình yêu thương mẹ dành cho anh hết. Ngày ấy chị nghĩ đơn giản, cuộc đời mẹ quá nhiều nỗi buồn khổ, hơn nữa mẹ thương anh đến vậy, mẹ cũng sẽ cảm thông thấu hiểu cho chị. Nào ngờ đâu, về sống với nhau, chị mới nhận ra sự yêu thương con quá mức ấy hóa ra lại trở thành bi kịch, là nguồn cơn cho mọi mối bất hòa xung đột trong gia đình. Mẹ chồng khó chịu khi tình cảm anh san sẻ sang chị, không phải âm thầm trong lòng mà thái độ ra mặt.
Mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, bữa cơm chị giữ ý không dám ăn uống thoải mái như ở nhà. Anh không hiểu vô tư thấy món nào ngon, hợp khẩu vị liền chăm chăm gắp cho vợ bảo “Em ăn đi, ăn nhiều vào, món này ngon nè”. Mẹ chồng lườm ngang nói mát “Anh chăm vợ khéo quá, chưa gì đã nhất nhất chỉ biết mỗi vợ”. Biết mẹ phật lòng, anh vội gắp qua cho mẹ, bà buông thêm câu “Thôi mặc tôi, anh cứ để dành miếng ngon cho vợ anh”. Không khí trầm lặng xuống, chị rón rén từng miếng cơm không nuốt vội, nghẹn cứng nơi cổ họng. Từ hôm đó, không còn cảnh anh yêu thương gắp thức ăn cho chị.
Lối để xe hẹp, bậc thềm lên xuống lại xây cao, sợ chị chưa quen, anh dặn sớm mai đi làm để anh dắt xe xuống cho, chuyện đơn giản có vậy mà mẹ chồng lớn tiếng mắng “Cái xe nặng nhọc đến mức nào không tự dắt được còn phải chờ chồng. Trước đến giờ, bao việc lớn trong nhà tôi một tay làm hết, ỷ lại như chị thì biết nhờ vả vào ai”. Chị sững người nhìn mẹ chồng, anh thấy mẹ bực không dám ý kiến gì. Sáng chị đi làm, mẹ chồng đã đứng ngay bậc cửa, trông con dâu loay hoay dắt xe, bà nhìn ráo hoảnh xách làn đi chợ. Trên đường đi, sống mũi chị cay cay, nghĩ đến chặng đường làm dâu phía trước chợt chị cảm giác khó khăn gian truân quá.
Bạn mẹ chồng qua chơi, trông thấy chị đùa “Mới cưới được mấy tháng đã béo trắng hồng, xinh ra, đúng là gái phải hơi trai…”. Mẹ chồng lập tức nguýt môi dài bảo “Ôi dào, các cụ bảo rồi tốt mái hại trống, ích lợi gì đâu bà”. Khách về, mẹ liền gọi chị nói ý bóng gió xa xôi “Đàn bà phải biết điều độ, vừa phải, chăm lo giữ sức khỏe cho chồng là quan trọng nhất”. Từ đấy chuyện vợ chồng, chị cũng ngại mẹ phải giữ ý, vợ chồng tình cảm kín đáo lén lút như làm việc sai trái. Nhiều lúc ngột ngạt quá, chị rủ anh dối mẹ ra ngoài chơi nghỉ ngơi, xả stress tinh thần một chuyến, anh ngại ngần bảo “Thôi, em biết tính mẹ rồi, mẹ biết lại to chuyện phiền lắm”. Bởi luôn sợ con trai đội vợ lên đầu, nuông chiều vợ quá nên mẹ chồng để ý xét nét chị từ cách ăn, cách mặc, cách hành xử hàng ngày riêng tư nhất…
Chị có bầu ăn uống kiêng khem hơn, nhìn chị ốm nghén xanh xao, anh đưa thêm tiền dặn mẹ đi chợ hàng ngày, mua thêm ít chim câu, tim lợn… về hầm cho chị ăn bồi bổ sức khỏe. Mẹ chồng lặng thinh, bữa cơm dọn ra vẫn chỉ quanh quẩn thịt, đậu, trứng. Thương vợ, lo cho con, anh tự tay đi chợ mua đồ về nấu cho chị, mẹ chồng lại chì chiết “Bao năm vất vả, cơ cực nuôi anh chưa khi nào anh quan tâm mua đồ ngon nấu cho mẹ, vợ anh giờ sướng quá còn gì, ăn ngon có người hầu tận răng”. Rồi mẹ rớm nước mắt tủi thân, anh khổ tâm đứng ở giữa, bên mẹ – bên vợ không biết làm sao cho thuận lòng hai bên. Chị ngậm ngùi xót xa hiểu rằng, chồng càng quan tâm đến chị, mẹ chồng càng ghét, càng xa lánh chị hơn.
Chị luôn muốn gần gũi quan tâm mẹ, mong xóa đi khoảng cách mẹ chồng nàng dâu. Chị tự nhủ phải nhẫn nhịn, cố gắng giữ hòa khí gia đình, làm tròn bổn phận dâu con trong nhà, nhưng chị làm gì bà cũng chê lên chê xuống, quả thực chị không biết phải làm thế nào mẹ chồng mới hài lòng. Biết mẹ quá yêu thương anh bằng tình yêu vị kỷ, nên trước mặt mẹ, anh chị không dám thể hiện tình cảm với nhau, nhiều lúc chị chạnh lòng tủi thân rớt nước mắt. Cứ thế tình cảm vợ chồng nhạt nhẽo đi, sự quan tâm chăm sóc nhau thưa dần, chị sống trong cảm giác nơm nớp lo ánh mắt mẹ chồng dõi theo, còn anh sợ làm mẹ phiền lòng. Nhiều khi bí bách quá, chị bảo với anh muốn ra ở riêng, nhưng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của anh, chị biết điều đó là không thể bởi anh luôn bảo “Mẹ chỉ có mỗi mình anh”.
Đôi lúc chị cay đắng nghĩ, mẹ chồng thương con trai sao không thể thương con dâu, không hiểu tình cảm anh dành cho chị và dành cho mẹ là hai tình cảm hoàn toàn khác nhau, chẳng ảnh hưởng gì, mẹ sống cay nghiệt với chị thì con trai mẹ là người chịu thiệt thòi khổ tâm nhất, chính mẹ đã gieo những áp lực không nên có vào mái ấm gia đình. Hôm trước, anh buồn bã bảo chị “Mẹ cứ thế này trước nhất khổ mẹ, sau khổ em, khổ anh. Công việc đã căng thẳng, bước chân về đến cửa nhìn cảnh nhà thêm phần mệt mỏi”. Chị nghe anh nói lặng lẽ thở dài, thầm ước “Giá như mẹ hiểu được nỗi niềm của anh”.
Video đang HOT
Theo GĐVN
Sau tiếng khóc thảm thiết trong điện thoại, chồng vội hộc tốc về nhà thì thấy cảnh tượng kinh hoàng
Hộc tốc phóng xe về nhà xem có chuyện gì, vừa bước vào trong nhà Tùng hốt hoảng khi thấy cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt mình.
Đợt này mới lên chức phó giám đốc nên Tùng đi suốt. Một tuần có khi anh chỉ ăn với vợ 1, 2 bữa cơm tối còn đâu đều vắng mặt đến tận khuya muộn mới về và luôn trong tình trạng say bí tỷ. Thấy chồng ngày càng hư hỏng và thờ ơ với vợ con Thùy nhiều lần nhắc kéo Tùng, nhưng anh đều gạt phắt đi mà bảo vợ: "Phó giám đốc mà lúc nào cũng ở nhà ôm váy vợ để thiên hạ cười cho à. Tôi giờ là người có tiền, có quyền thì phải đi gặp người này người kia. Cô làm vợ thì phải hiểu điều đó chứ".
Lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ của chồng, Thùy cũng hết cách. Giờ chỉ mong cái thai 4 tháng này, sẽ làm anh hồi tâm chuyển ý mà quan tâm tới mẹ con cô hơn. Biết vợ có bầu đứa 2, lại là con trai Tùng cũng thích lắm. Anh tỏ ra quan tâm vợ được mấy hôm, rồi đâu lại đóng đấy. Cứ thế Thùy lúc nào cũng ôm bụng bầu ru bé Mỳ (con gái 6 tuổi của vợ chồng Thùy) ngủ mà chờ chồng về mỗi đêm.
Vẫn như mọi hôm, hôm nay cuối tuần Tùng cũng vắng nhà từ sáng đến tận tối muộn. Ngóng chồng mãi không thấy về mà tự nhiên Thùy lại ngâm ngẩm đau bụng, cô liền gọi điện cho chồng nhưng anh không bắt máy. Vừa hay lúc đó con gái kêu buồn đi vệ sinh, đưa con ra nhà tắm đi vệ sinh xong, chưa kịp kéo quần lên thì con bé thấy chậu nước liền ra nghịch rồi hất tung tóe ra sàn nhà.
Phó giám đốc mà lúc nào cũng ở nhà ôm váy vợ để thiên hạ cười cho à (ảnh minh họa)
Bực vì con nghịch dai, Thùy đi lấy cây lau nhà xử lý chỗ sàn nhà ướt đó. Vừa với được cây lau nhà thì cô trượt chân ngã huỵch một cái đau điếng. Thấy mẹ ngã nằm bất động dưới sàn nhà, máu me chảy khắp chân bé Mỳ sợ quá khóc thét lên. Nó vội lấy điện thoại của Thùy bấm máy gọi điện cho bố.
Bé Mỳ gọi 1, 2....10 cuộc thì Tùng mới chịu bắt máy. Giọng nó vừa run vừa sợ khóc thét lên trong điện thoại khiến Tùng sợ tím tái mặt mày.
- Bố... bố...ơi, mẹ...mẹ. - Bé Mỳ khóc nấc lên, nói không ra tiếng.
- Có chuyện gì vậy con gái yêu. Mẹ làm sao cơ, bình tĩnh nói cho bố nghe xem nào.
- Mẹ... mẹ bị ngã, mẹ nằm im tại chỗ không nói gì cả. Máu chảy khắp người mẹ bố à, có phải mẹ chết rồi không bố? - Nó cứ thế khóc to lên.
- Con ngoan. Mẹ không sao đâu, con ở yên nhà với mẹ bố sẽ về ngay đây.
Gọi tên Thùy như khóc mà vợ anh cũng không tỉnh lại (ảnh minh họa)
Cúp điện thoại, Tùng vội cáo khách hàng về nhà với vợ ngay lập tức. Phóng như bay về nhà Tùng lo quá, có khi nào vợ anh lại như lời con gái nói không? Không thể nào, vợ anh không thể ra đi như thế được. - Tùng trấn an mình thế.
Vừa về đến nhà Tùng lao thẳng vào trong, nhìn thấy con khóc khóc thét lên người run bần bật Tùng suýt xỉu vì thấy vợ nằm sõng xoài trên vũng máu. Chạy đến ôm vợ vào lòng và gọi tên Thùy như khóc mà vợ anh cũng không tỉnh lại. Vội gọi cấp cứu đưa vợ vào viện ngay. Bố con Tùng vừa sợ hãi vừa lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu chờ bác sĩ ra. Vừa thấy bác sĩ mở cửa Tùng chạy thẳng tới khẩn khoản hỏi tình hình của vợ mình.
- Bác sĩ, vợ tôi ổn chứ? Cô ấy vẫn còn sống đúng không ạ.
- Vợ anh bị ngã tác động trực tiếp đến cái thai trong bụng. Chúng tôi cố hết sức cứu được chị nhà, còn đứa bé trong bụng thì... Xin lỗi anh. Chị nhà bị mất nhiều máu nên choáng, hơn tiếng nữa chị ấy sẽ tỉnh lại. Tốt nhất là khi vào thăm anh đừng nhắc đến chuyện sảy thai để chị ấy khỏi kích động.
Con... con của tôi (ảnh minh họa)
Buông bàn tay như đang cố hy vọng rằng bác sĩ nói: "Mẹ con cô ấy không sao cả". Nhưng mọi chuyện đã khác hoàn toàn. Giờ đây anh mất đi đứa con trai sắp chào đời của mình, còn vợ thì đang nằm trên giường bệnh kia. Tại anh ham hố quyền cao chức trọng, tối ngày bỏ vợ bầu ở nhà 1 mình với con nhỏ nên mới ra cơ sự này. Tại anh, tất cả là tại anh hết mà. Anh là thằng tồi, thằng chồng hèn hạ. - Tùng tự đấm vào ngực mình như để hành hạ bản thân.
Lát sau bế con gái vào phòng thăm vợ, nhìn vợ nằm đó vẻ mặt đau đớn buồn tủi mà anh thương vợ quá. Có lẽ Tùng nên từ bỏ những thứ vật chất, quyền thế hư ảo kia về chăm lo cho vợ thật tốt. Vợ anh đã khổ và hi sinh quá nhiều rồi.
Về nhà sau mấy hôm nằm viện khi nghe chồng nói mình bị sảy thai, Thùy phát điên lên. Cô sốc, sốc vô cùng. Đứa con bé bỏng chưa kịp chào đời của cô đã ra đi trong đau đớn như vậy sao? Thùy khóc nấc lên, cô không thể chấp nhận được chuyện này.
Ôm vợ vào lòng an ủi, Tùng khóc, giọt nước mắt đắng chát muộn màng của Tùng hòa với giọt nước mắt đau xót, đắng chát của vợ khiến cảm giác tội lỗi trong Tùng lại lớn hơn bao giờ hết. Vợ không nói, không trách Tùng nửa lời, nhưng anh biết chuyện này do anh mà ra. Giờ anh chỉ biết lấy tình yêu, sự quan tâm để bù đắp và tạ lỗi với vợ thôi. Hơn lúc nào hết anh muốn thốt ra lời xin lỗi, dù đã quá muộn để nói lời đó.
Theo Một Thế Giới
Gia đình tan vỡ vì một cái tát Đáng hay không đáng? Xưa nay trong cõi nhân gian, điều to lớn nhất không phải là mặt trời, mặt trăng hay vũ trụ, mà chính là cái tôi của mỗi người. Xưa nay trong cõi nhân gian, điều to lớn nhất không phải là mặt trời, mặt trăng hay vũ trụ, mà chính là cái tôi của mỗi người. Nó to đến mức nếu ai dám...