Mẹ chồng ghét không thèm chăm cữ, con dâu chờ dịp cho bà ăn mì tôm cả tháng…
Chưa về nhà chồng mà Chi đã bị mẹ chồng ghét bỏ, cũng chỉ bởi vì thầy bói nói tuổi cô sẽ khắc với tuổi của bà. Mẹ chồng Chi không đồng ý cho 2 người cưới nhau nhưng ý Lam đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi được.
Từ sau khi cưới, Chi vẫn luôn bị mẹ chồng săm soi đủ thứ, có vẻ như bất cứ việc gì cô làm đều khiến bà ngứa mắt, cảm thấy không hài lòng.
- Sao cô rửa mấy cái bát đũa cũng không xong là thế nào? Tôi bảo cái Trang (em chồng) rửa là sạch như li như lau. Cô động vào thì cái gì cũng hỏng.
- Ơ… con rửa cũng sạch lắm rồi mà mẹ.
- Nhìn đi. Nhìn thấy cọng hành trên thành bát chưa? Tôi đã bảo mà, thầy bói nói tôi với cô không hợp nhau được chẳng sai mà, làm cái gì cũng thấy ngứa mắt.
Cho đến khi có con, Chi cứ ngỡ mọi chuyện sẽ thay đổi tích cực, nào ngờ tình hình còn trở nên tồi tệ hơn. Cô nghén mùi dầu mỡ nên không thể nào nấu cơm được, cứ đứng gần bếp là lại nôn thốc nôn tháo.
Mới mang thai 5 tháng mà Chi sụt gần 10kg, nhìn cô hốc hác quá, chồng xót vợ bảo:
- Từ giờ việc nấu cơm mẹ làm được không? Vợ con đang bầu bí quá.
- Tôi già từng này tuổi rồi mà vẫn còn phải hầu anh chị á.
- Mẹ thông cảm giúp tụi con. Tháng tới con đi công tác xa rồi, sợ lúc Chi đẻ cũng không ở nhà được. Mẹ chăm sóc cô ấy dùm con.
Nể con trai nên mẹ chồng mới nấu cơm cho Chi những tháng cuối cùng ấy. Ngày sinh con, chồng không về, Chi sinh khó mất rất nhiều máu nên bác sĩ nói cô cần được chăm sóc, kiêng cữ rất lâu và cẩn thận.
Nhưng ngay từ khi nhìn thấy đứa cháu gái chào đời, mẹ chồng đã bơ luôn cả 2 mẹ con Chi. Đối với bà, cháu trai mới là cháu còn cháu gái thì có cũng như không. Chi biết mẹ chồng ghét bỏ mình nên bà cũng vin vào cớ đó để kiếm lí do khỏi phải chăm sóc cô.
Bác sĩ yêu cầu Chi phải ở lại bệnh viện 1 thời gian để theo dõi tình hình, nhưng được 2 hôm đã thấy mẹ chồng xách quần áo đồ đạc đến và thông báo:
- Con Trang nó bị ốm, mẹ phải sang đó chăm sóc nó. 2 mẹ con tự lo nhé.
Video đang HOT
Chi nghe thấy thì không nói được lời nào, chỉ có cảm giác tổn thương vô cùng, trong khi con dâu đang ở cữ mẹ chồng lại nỡ bỏ sang nhà em chồng. Cho dù cô ấy có ốm thật, thì bà cũng không thể làm như thế. Nhưng mẹ chồng chỉ nói lời của bà xong thì không nghe thêm con dâu nói gì, lẳng lặng bỏ đi 1 mạch.
Ngồi buồn chán, Chi lấy điện thoại ra lướt facebook thấy ảnh em chồng vẫn đang đi chơi vui vẻ thì hiểu ngay ra rằng Trang không hề đau ốm gì cả mà mẹ chồng chỉ lấy cớ như thế để 2 người không phải chăm nom thăm hỏi cô lúc ở cữ.
Mẹ chồng đi rồi, ở bệnh viện chỉ còn vợ chồng Chi và đứa bé mới sinh. Chồng Chi trở về sau đợt công tác cũng bận rộn suốt ngày, hết giờ làm anh lại lao vào bệnh viện chăm con, chăm vợ, cơm nước, giặt giũ.
1 lúc ở viện lại 1 lúc ở nhà khiến anh cứ bị quay như chong chóng, vì 1 mình anh xoay sở không nổi nên trong nhà mọi thứ cứ loạn cào cào cả lên. Được 2 ngày anh phải xin nghỉ việc để ở nhà chăm vợ ở cữ.
Sau đó, Chi thương chồng vất vả nhưng mọi thứ vẫn không đâu vào đâu, vì thực sự việc chăm vợ ở cữ vô cùng gian nan, nhất là người vợ ốm yếu. Vì thế, Chi phải nhờ chị gái đến chăm 1 thời gian để chồng yên tâm làm việc, nhờ vậy vợ chồng cô mới vượt qua giai đoạn khó khăn này.
2 tuần sau Chi xuất viện về nhà, vì vết thương vẫn chưa lành đến việc tự mình đi xuống giường còn khó khăn, trong khi đó chồng lại phải đi làm vì công ty không cho nghỉ nhiều. Cuối cùng không còn cách nào khác, Chi phải gọi điện cho cô em chồng xin cô ta khuyên mẹ chồng trở về chăm sóc dăm bữa nửa tháng.
Nào ngờ, cô em chồng tai quái trả lời:
- Con là anh chị sinh ra, không lẽ sinh được lại không nuôi được mà còn phải bắt mẹ về?? Mẹ tôi tuổi cao sức yếu rồi không có khả năng chăm con cho chị đâu, hơn nữa trên đời này làm gì có luật nào bắt mẹ chồng phải chăm con dâu ở cữ??
Dứt lời cô ta dập máy ngay lập tức khiên Chi giật nảy mình. Mẹ đẻ Chi đã mất từ lâu chứ nếu không còn lâu cô mới phải lạy lục thế này.
Quãng thời gian ở cữ đó, Chi sẽ không bao giờ quên được cảm giác bị mẹ chồng ghét bỏ. Sau khi chồng đi làm rồi, cô ở nhà phải cắn răng dựa vào đầu giường để đứng lên chăm con, thay tã và làm mọi việc. Cũng chính vì vậy, sau đó vết thương của cô càng ngày càng khó lành. Nhiều khi mệt quá không thể nấu cơm, Chi chỉ uống tạm sữa và ăn mì tôm sống. Sau thời gian đó, cả người cô chỉ còn như bộ xương khô.
Thời gian thì vẫn phải trôi, giai đoạn khổ sở căm hận nhất cuộc đời Chi cũng đã trôi qua. Hiện giờ con gái đã 5 tuổi, nhưng nỗi hận với mẹ chồng thì chưa 1 ngày nào Chi quên được vậy nên cô đã dọn ra ở riêng từ lâu để tránh nhìn mặt bà.
Nào ngờ, 1 tháng trước, mẹ chồng Chi chẳng may bị ngã trong nhà tắm, chân phải bị gãy và toàn thân chấn thương. Chồng Chi vô cùng hiếu thuận đã nghỉ việc vào bệnh viện chăm mẹ 1 tuần, sau đó anh không hỏi ý kiến vợ đã đón luôn bà về nhà và dặn chăm lo cẩn thận cho mẹ.
Chi tức tối vô cùng nhưng lại không thể không nấu cơm vệ sinh cho bà, tuy nhiên cứ nghĩ đến lúc ở cữ cô lại không thể nào tha thứ và yêu thương nổi người mẹ chồng ác độc. Vậy nên cứ đến bữa, Chi dẫn con ra ngoài ăn còn để lại trên bàn 1 bát mỳ tôm cho mẹ chồng.
Mẹ chồng thấy con dâu đối xử với mình như vậy, liền gọi điện mách với con gái. Trang nghe thấy mẹ kêu khổ, bị con dâu ngược đãi thì hùng hổ chạy đến nhà anh trai. Vừa nhìn thấy bát mỳ trên bàn lạnh ngắt, cô ta liền chỉ thẳng mặt chị dâu:
- Mẹ tôi bị ngã gãy chân như thế đã đáng thương biết bao nhiêu mà chị còn không cho bà ấy ăn uống đàng hoàng, chị định để bà ấy chết đói à?? Chị đáng mặt làm con dâu sao??
Chi cười mỉm:
- Chết đói bao giờ?? Mỗi ngày 3 bữa mỳ tôm còn gì.
Cô em chồng tức nghẹn cổ:
- Chị… người đàn bà ác độc.
Chi lạnh lùng đáp:
- Có ác thế chứ ác nữa cũng không bằng gia đình các người. Nhớ lại xem lúc tôi ở cữ mẹ con các người đã bỏ rơi tôi khổ sở thế nào. Đến giờ di chứng vẫn còn đây, ai làm gì trời biết đất biết, đó là quả báo thôi. Mẹ con các người không có tư cách để mắng chửi tôi.
Dứt lời, cô bỏ đi ra quán ăn để mặc mẹ chồng và em chồng đang tức sôi máu.
Theo WTT
Mẹ chồng vô lý
Ngày nào rèm cửa nhà chồng màu hoa cà mát dịu, Vy về là thay ngay màu vàng đồng chói lòa.
Vy ném "ầm" vali lên giường tôi rồi bật người ra thở dốc:
- Cho em ở đây thời gian hơi dài nha!
- Sao vậy? Lại không trùng khớp ý với mẹ chồng à?
- Trời ơi! Bà già đó vô lý không chịu được! Bỏ đi là ít đó, em sợ ở gần sẽ lớn tiếng mất!
- Tân không nói gì à?
- Ông chồng em hả? Im như hến luôn mới tức! Bởi vậy em đi cho bõ ghét!
Tôi hít sâu mấy lần mới bảo với Vy, "thật ra bỏ nhà ra đi như vầy là dại lắm. Vì "người ta" đã tốn trầu cau rước mình về kia mà. Có đi cũng đi cũng đi cho đường đường chính chính chứ dại gì chỉ có chiếc va li". Vy ngồi dậy chồng cằm, "em cũng không biết làm sao nữa. Vợ chồng mới cưới sáu tháng mà em phải bỏ nhà đi ba lần. Về thì ngột ngạt như nhà tù".
Vy trẻ trung chỉ thích gam màu tươi mới. Ảnh minh họa
Rồi Vy huyên thuyên kể sự "ngột ngạt" của mình bởi mẹ chồng không "nhìn cùng một hướng". Ngày nào rèm cửa nhà chồng màu hoa cà mát dịu, Vy về là thay ngay màu vàng đồng chói lòa. Bộ sa lông hợp tông màu tím cà với bộ rèm cửa có hơi bong tróc chút đỉnh cũng bị Vy kêu xe hốt rác tới bỏ. Thay vào đó là bộ màu xanh lá mạ nhức mắt.
Mẹ chồng đi đám cưới ở quê ba ngày, về... suýt bật ngửa vì tưởng lạc nhà. Mẹ chồng bảo Vy sao hông hỏi ý bà. Ấy là chưa kể phí một khoảng tiền không nhỏ, tiền đó để dành mua vàng có phải tốt hơn không. Vy bảo mẹ chồng "cổ lổ sỉ", bộ rèm màu tím kia chục năm qua mà vẫn xài. Rồi hỏi lại rằng mẹ có thấy nàng dâu nhà ai mà thiệt lòng tốt tính như con không? Chuyện nhà chồng mà cứ lo lắng như nhà mình? Mẹ chồng bảo, tốt tính thì quý lắm, nhưng phải thích hợp không gian thời gian. Ba mẹ già cả, màu nhạt thấy nhẹ lòng, khỏe mắt. Còn hai màu vàng - xanh kia vừa thấy đã nhức đầu.
Thế là Vy dấm dẳng nói mẹ chồng vô lý, chả thương con dâu thì thôi. Còn chê nọ chê khi. Kể lể chán thì khóc với chồng, than thở mình lo lắng mà mẹ chồng còn chê. Cuối cùng, Tân phải đấu dịu, thôi thì cứ treo rèm cũ lên cho mẹ, rèm mới để nhà khi có đám tiệc hãy treo. Xong anh quay qua năn nỉ mẹ, rằng bộ sa lông cũ lỡ bỏ rồi, mẹ "dùng đỡ" bộ mới giùm tụi con. Nếu nhức mắt, vợ con sẽ nhờ thợ may thay màu vải nhạt trùm lên sa lông vậy.
Chuyện vừa êm êm thì "đùng một cái" mẹ chồng té phải nằm viện. Chồng công tác xa nhà, cha chồng chăm mẹ và bác sĩ tiên lượng bà sẽ phải nằm một thời gian dài thì Vy đã nhanh nhảu kêu thợ tới làm một cái "phòng riêng" tại phòng khách cho mẹ chồng. Vì "Để mẹ nằm trong phòng cũ chật chội, khách tới thăm khó lắm. Nằm ngoài này thoáng mát, ai cũng nhìn thấy mẹ để chăm sóc khi mẹ cần".
Ý tưởng tốt, thực hiện xong, tự hoạch định thu chi cho căn phòng cả chục triệu đó. Nhưng vấn đề là... mẹ chồng không chịu nằm! Bà bảo bây giờ mặc tã, uống sữa, đi bô nằm... thì ai lại chườn ườn ra phòng khách dị hợm vậy?
Vy bảo, phòng khách có nắng, sẽ không có mùi người bệnh. Phòng khách có người qua lại sẽ dễ nghe mẹ gọi. Người quen tới thăm sẽ gặp mẹ ngay chứ không đi luồng tuông trong nhà. Một công đôi việc mà mẹ còn chê là phụ lòng con.
Khổ nỗi lần này Tân và ba chồng đều thấy Vy nói đúng nên cả hai người đàn ông đều im lặng. Mẹ chồng... chịu thua nhưng nằm luôn kêu nệm xót; chăn mền ngứa ngáy, thức ăn luôn kêu lạt, chê ngọt...
Vy bảo, chăn nệm đều mới mua. Thức ăn thì em nấu em đút, bà chê. Nhưng con trai bà giả vờ cầm lên nếm rồi nói "ừ nhạt thật", rồi cầm xuống bếp quay lên, chả nêm nếm gì thì bà lại ăn ngon lành. Tức không chịu được!
Với Vy, mẹ chồng luôn vô lý - Ảnh minh họa
Bây giờ Vy đã ngủ rồi. Giấc ngủ nhọc nhằn của cô gái tuổi 24 sao cứ như trẻ con bởi khóe môi cong cong hờn dỗi và đôi tay áp má kia sao đáng yêu quá chừng.
Tôi muốn nói với Vy, thật ra mẹ chồng không quá vô lý đâu. Bởi đó là nhà của bà, bà đã làm chủ mấy mươi năm. Giờ một cô gái nhảy vào muốn thay bà "làm trùm" hỏi sao không ức? Lý ra, trước khi muốn thay rèm cửa, thay sa lông, làm phòng mới, Vy chỉ cần nhỏ nhẹ nêu ý kiến với bà. Rồi thuyết phục rằng con thấy vậy là hợp lý, là làm mới cho ngôi nhà ta ấm áp hơn... Chắc mẹ chồng sẽ không phản đối vì bà thấy mình được tôn trọng.
Đàng này cứ xồng xộc làm rồi lại kêu than vì mẹ chồng "không hợp tác". Sự nhiệt tình đó hóa ra uổng phí và xúc phạm mẹ chồng đó Vy à.
Theo Báo Phụ Nữ
Thắt lòng trước câu nói của mẹ bạn trai trong lễ ăn hỏi Em và anh yêu nhau được gần một năm. Bố mẹ anh là công chức về hưu, nổi tiếng là khó tính. Lần đầu anh dẫn em về ra mắt gia đình, bố mẹ anh đã không đồng ý cho anh tiếp tục mối quan hệ yêu đương với em. Lúc ấy, mẹ anh còn thẳng thừng đuổi em đi và tuyên bố...