Mẹ chồng em- đệ nhất “tai quái…”
Vì chồng em là “độc đinh” nên sau cưới, em phải sống chung với mẹ chồng và “bà cô” chồng (hơn em 2 tuổi).
Không biết kiếp trước em gây tội gì mà kiếp này em vớ phải bà mẹ chồng tai quái quá thế! Cuộc đời em, rồi sẽ đen tối đến khi nào đây?!
Em là gái tỉnh lẻ, vừa “chân ướt chân ráo” tốt nghiệp Đại học thì quyết định kết hôn (do em ngu ngơ, khờ dại trao thân và có thai nên không thể rút lui). Ngày cưới, nhiều bạn bè thân quen nói em “chuột sa chĩnh gạo” vì vớ được người chồng lý tưởng – giai thành phố, đẹp trai, đứng đắn, thu nhập cao… Nhưng đúng là cuộc đời không ai biết trước chữ ngờ. Về làm dâu, làm vợ… em mới phát hiện ra nhiều sự thật tréo ngoe.
Khốn khổ vì mẹ chồng…
Vì chồng em là “độc đinh” nên sau cưới, em phải sống chung với mẹ chồng và “bà cô” chồng (hơn em 2 tuổi). Ngay đêm tân hôn, khi vợ chồng đang lúi húi mở phong bì, mẹ chồng đã đẩy cửa bước vào và lạnh lùng đề nghị “giữ giúp” toàn bộ tiền, vàng mừng cưới. Trong khi em còn đang ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu gì thì chồng đã gật đầu, vâng dạ… đưa toàn bộ tài sản của 2 vợ chồng cho bà.
Do bầu bí nên em không đi làm, chỉ ở nhà dưỡng thai và quẩn quanh chợ búa, dọn nhà, giặt giũ, nấu ăn… Toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do chồng lo toan từ A tới Z còn “bà cô” đi làm lương lậu bao nhiêu được tự do “đầu tư” vào váy vóc, chơi bời… một cắc tiền sinh hoạt phí cũng không góp. Đôi khi, em muốn góp ý nhưng nghĩ phận mình không kiếm ra tiền nên đành ngậm miệng.
Chồng em làm việc cho một công ty nước ngoài, cả lương và thưởng của anh khoảng trên dưới 20 triệu/tháng. Chuyện tiền nong anh rất “chắc chắn” nên không giao cho em quản lý. Mỗi tháng anh đưa cho em 4 triệu để lo ăn uống 3 bữa/ngày và chi tiêu lặt vặt. Số còn lại anh giữ nói là tích lũy cho con và sau này già. Với 4 triệu, em luôn phải tính toán mua thứ này, bớt thứ kia để sao chỉ phải chi hơn 100 nghìn/ngày. Nhưng dù có chắt bóp thế nào thì vẫn thiếu trước, hụt sau. Có bữa nào ăn uống đạm bạc một chút thì em chồng la oai oái và móc máy em rằng, ở nhà ăn chơi không mất sức nên không hiểu người đi làm hao tâm tổn lực ra sao… Đôi ba lần, do quá ấm ức, em cạu lại thì mẹ chồng lớn tiếng mắng em hỗn láo, mắng chồng em không biết dạy vợ.Mang thai nhưng em đầu tắt mặt tối cả ngày. Đôi khi khó chịu, muốn nhờ em chồng rửa giúp mâm bát hay phơi giùm chậu quần áo thì mẹ chồng ngay lập tức mỉa mai, chê em lười, làm có mấy việc vặt trong nhà còn đùn đẩy. Trong mắt mẹ và “bà cô” chồng, em chỉ là đứa ăn bám, bị khinh thường, bị coi như osin chính hiệu… Có mặt chồng em ở nhà thì đỡ bị sai bảo. Vắng mặt anh là em như giẻ lau mâm.
Cả quá trình bầu bí dài đằng đẵng 9 tháng 10 ngày, em chỉ tăng cả thảy 5kg. Đến khi sinh, con gái em chỉ nặng 2,4kg. Họ hàng đến thăm, có ai chê bai gì thì mẹ chồng lại giả lả nói rằng do em biếng ăn, không chịu nghĩ cho con. Em nghe mà uất hận…
Mẹ đẻ em mất sớm nên sau sinh em hoàn toàn cậy nhờ nhà chồng. Cô em chồng đã quen “ăn trắng mặt trơn”, thì thôi chẳng trông mong gì. Còn mẹ chồng cũng thực sự rất phũ. Bà thuê thêm một người giúp việc gọi là đỡ đần trong lúc em ở cữ và giao kèo rõ ràng là toàn bộ chi phí em lo nhưng cấm em không được nói với chồng (?!). Đêm, cháu có khóc thì bà tru tréo mắng em vụng không biết dỗ con… Hoặc có nhờ chồng pha sữa là bà sẽ lừ mắt nói “đó không phải việc của đàn ông”… Con em sinh ra giống mẹ nhiều hơn giống bố, bà xỉa xói rằng khéo là con của con Tu hú…
Chồng em cũng thương vợ yêu con nhưng phải cái nghe mẹ nên sinh ra nhu nhược. Lấy anh, em thực sự phải nhẫn nhịn và chịu đựng rất nhiều… Đôi ba lần em đắn ý chồng để chuyển ra ngoài sống thì anh trợn mắt quát “Không được”…
Bây giờ, tình yêu của em với chồng cũng chẳng còn. Chỉ lặng lẽ sống qua ngày. Nhiều khi nghĩ uất, em muốn tung hê hết tất cả để làm lại từ đầu nhưng rồi lại đắn đo, e sợ vì chỉ có 2 bàn tay trắng, lại thương con mới 1 tuổi…
Không biết kiếp trước em gây tội gì mà kiếp này em vớ phải bà mẹ chồng tai quái quá thế! Cuộc đời em, rồi sẽ đen tối đến khi nào đây?!
Theo Phunutoday