Mẹ chồng đột ngột thay đổi thái độ với tôi trong dịp Tết năm nay, chỉ vì…
Năm nay mẹ chồng đột ngột thay đổi thái độ, gọi về ăn Tết là một sự kiện chấn động với tôi. Thực sự tôi vẫn không hiểu lý do, không biết nên mừng hay nên lo?
Năm nay là năm thứ 2 tôi đi làm dâu. Khi còn nửa tháng nữa là đến Tết, người ta đang nhộn nhịp sắm sửa mọi thứ thì tâm trạng tôi vẫn như ngày thường nếu không muốn nói là tôi thấy sợ Tết.
Vậy nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ tới. Hôm đó khi tôi đang đi làm thì nhận được cú điện thoại của mẹ chồng, tôi nghĩ chắc có chuyện gì về vợ chồng tôi làm bà tức giận nên bà gọi điện thoại trách móc đây mà. Lần nào mẹ chồng gọi cũng thế nên lần này chắc chẳng có gì ngoại lệ.
Lần nào mẹ chồng gọi cũng thế nên lần này chắc chẳng có gì ngoại lệ. (Ảnh minh họa)
Tôi uể oải bắt máy, đầu bên kia giọng quen thuộc của mẹ chồng vang lên:
- Vợ chồng con hôm nào thì nghỉ Tết? Nghỉ về luôn đi sắm Tết với mẹ nhá. Năm nay mẹ chưa sắm gì đâu, đợi 2 đứa về mẹ con mình đi sắm cho vui.
- Dạ, thế chị…
- Thôi đang giờ làm mẹ không nói nhiều nữa. Nhớ bảo với thằng Hùng (tên chồng tôi) nghỉ là về luôn đừng có la cà ở đâu đấy nhé.
- Vâng.
Mẹ chồng tắt máy rồi mà tôi vẫn ngây người ra, chị đồng nghiệp bên cạnh phải đập vào vai tôi mới sực tỉnh:
Video đang HOT
- Ai gọi mà ngây người ra thế?
- Mẹ chồng em gọi bảo về sớm đi sắm Tết cùng bà.
- Được lòng mẹ chồng như thế sướng nhất cô rồi còn gì?
- Vâng, nhưng được lòng mẹ chồng một cách bất thình lình thế nên em lại thấy sợ.
Chắc đến đây thì mọi người đã hiểu. Tôi vốn không phải là đứa con dâu được mẹ chồng quý thật, nếu như không muốn nói tôi bị bà ghét vì ngày trước bà không đồng ý cho tôi và chồng lấy nhau. Bà chê tôi thấp lùn không tương xứng với con trai bà nhưng chồng tôi thì cương quyết đòi lấy nên mẹ chồng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tôi cứ nghĩ khi bà chấp nhận cho cưới rồi thì dần dần bà cũng thay đổi tính nết. Với lại cưới nhau xong, vợ chồng tôi lại lên Hà Nội làm việc, chứ không ở nhà nhiều nên ít va chạm chuyện hàng ngày hơn. Nhưng cái Tết đầu tiên ở nhà chồng đã cho tôi thấm nỗi khổ của một đứa con dâu vốn bị mẹ chồng “không ưa”.
Sự có mặt của tôi thành người thừa trong nhà. Làm gì bà cũng chỉ gọi chị dâu lớn. Khi vợ chồng tôi từ Hà Nội về thì bà và chị dâu đã sắm sửa mọi thứ. Thậm chí bánh kẹo, hoa quả tôi mua về để thắp hương lên bàn thờ nhà chồng hôm 30 Tết mẹ chồng cũng không bày lên. Bà bảo bàn thờ bà bày đẹp và đủ rồi, vậy mà một lúc sau chị dâu mang thêm mấy quả cam sang bà vẫn tươi cười bày lên đó.
Tôi thấy mà lòng nặng trĩu. (Ảnh minh họa)
Tôi thấy mà lòng nặng trĩu. Lúc mẹ chồng đi ra ngoài, tôi xếp thêm ít bánh kẹo lên bàn thờ. Khi bà vào thắp hương, mặt bà hằm hằm kêu chật chội mặc dù bên ngoài nhìn vào bàn thờ vẫn trống lắm. Và cả ngày 30 Tết năm ngoái tôi bị mẹ chồng lườm cháy mặt.
Đồ tôi mua về bà không dùng thế nhưng ngày Tết khách đến chơi, bày đồ ăn thức uống ra bà luôn miệng khoe đó là đồ con dâu cả mua cho. Tôi đứng đó mà ngượng vô cùng. Họ hàng nhà chồng nhiều người tôi vẫn chưa biết hết vai vế, nên khi họ đến chúc Tết tôi bị chào nhầm vai. Thế nhưng khách thông cảm, nói rõ cho tôi biết nhưng mẹ chồng thì mắng thẳng vào mặt tôi là: “Hỗn láo” ngay trước mặt mọi người khiến tôi choáng váng. Tôi cố gắng để không bật khóc ngay lúc ấy.
Mùng 3 Tết thấy đồ ăn trong nhà đã vãn, tôi lấy ít thực phẩm mình mua về để trong tủ lạnh ra chế biến cho cả nhà ăn, mọi người ai cũng tấm tắc khen ngon vì được đổi khẩu vị. Riêng có mẹ chồng tôi đến bữa lẳng lặng bỏ sang nhà chị dâu ở bên cạnh ăn cơm. Chồng tôi gọi điện thì bà bảo, “Tao ăn không quen những thứ đó nên sang bên con Hoa (tên chị dâu chồng tôi) ăn”. Vậy là bữa sau tôi chẳng dám nấu nữa…
Nói chung cái Tết đầu tiên với tôi chẳng khác nào cực hình vì mẹ chồng không ưa tôi mà chỉ ưa chị dâu cả. Chồng tôi cũng thương vợ lắm nhưng chẳng biết làm thế nào, nói ra thì mẹ tôi lại bù lu bù loa lên, tính bà chẳng ai lạ nữa.
Thế nên là năm nay mẹ chồng đột ngột thay đổi thái độ, gọi về ăn Tết là một sự kiện chấn động với tôi. Thực sự tôi vẫn không hiểu lý do, không biết nên mừng hay nên lo nhưng khi đến lịch nghỉ Tết vợ chồng tôi vẫn thu xếp về ngay.
Về đến nơi, tôi thấy nhà cửa vẫn trống trơn, chưa thấy không khí gì như năm ngoái cả. Mẹ chồng tôi khi đó vẫn ở ngoài đồng về. Tôi ra ngõ thì gặp chị họ nhà chồng đi qua đấy, thấy tôi về chị ấy dừng lại hỏi thăm rồi ghé tai tôi nói nhỏ: “Vợ chồng cái Hoa gửi đơn rồi, khéo ra Tết là li hôn đấy”. Tôi ngớ người.
Mấy tháng trước, tôi có nghe chồng nói vợ chồng anh trai trục trặc vì chị phát hiện anh ngoại tình. Vốn tôi và chị dâu không quá thân thiết nên khi tôi gọi điện, chị ấy chỉ kêu mấy câu chứ không nói thêm gì. Tôi cũng không tiện hỏi kĩ. Không ngờ lại đến mức đó. Lẽ nào đây lại là lý do mẹ chồng thay đổi thái độ với tôi?
Lúc sau mẹ chồng tôi về, thấy tôi bà đon đả lắm, khác hoàn toàn mọi lần. Khi tôi nhắc tới chị dâu cả, bà chỉ nói một câu “Nó có coi đây là nhà chồng nó nữa đâu” rồi chuyển ngay sang chủ đề đi sắm Tết.
Thấy mẹ chồng vui vẻ, không còn thành kiến với mình lẽ ra tôi phải vui mừng mới phải, thế nhưng nó lại khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Nếu chị dâu và anh chồng không xảy ra chuyện thì đến khi nào bà mới coi tôi là dâu con trong nhà? Mà liệu thái độ này của bà là thật tâm hay tôi chỉ là người “lấp chỗ trống” cho chị dâu cả?
Dù cũng trăn trở nhiều nhưng sau đó tôi lại tự an ủi mình. Dù thế nào đi chăng nữa, Tết năm nay không lặp lại như năm ngoái là may mắn lắm rồi, khi hiểu hết tấm lòng chân thành của tôi, sẽ có ngày mẹ chồng sẽ thương yêu tôi thực sự thôi.
Theo Một Thế Giới
Ám ảnh gia đình chồng thường xuyên 'đòi quà' dịp Tết
Tết luôn là nỗi ám ảnh và cũng là sự sợ hãi thường trực mỗi khi phải nhận những cuộc điện thoại từ gia đình chồng để 'đòi quà'.
Tôi và anh đều xuất thân từ làng quê nghèo khó, bố mẹ chỉ có mấy sào ruộng còn bố mẹ tôi thì đều làm giáo viên nên cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn. Hai đứa lấy nhau nguyện ước sẽ cố gắng phấn đấu để có một ngôi nhà ở thành phố và mức lương tạm ổn để không phải khổ nữa. Ra trường, hai đứa xin được việc làm, vừa đi làm vừa đi học để nâng cao tay nghề. Anh ban đầu về một công ty sản xuất phụ tùng ô tô, sau này được lên làm quản đốc, còn tôi thì làm nhân viên kế toán của một siêu thị điện máy.
Vớ sự cố gắng ban đầu của hai vợ chồng cộng với tiền vay mượn thêm, chúng tôi đã mua được căn chung cư cũ và nhỏ ở một khu tập thể ngoài ngoại thành Hà Nội. Cả hai vợ chồng đều rất vui vì đã không phải chịu cảnh thuê nhà nữa. Dần dần sau khi trả được hết nợ thì những tưởng cuộc sống của hai vợ chồng ngày càng dễ chịu hơn thì ngược lại.
Đó là khi tôi sinh đứa thứ hai xong thì sức khỏe tôi bỗng giảm sút đột ngột rất nhiều bệnh tật, con gái tôi sinh ra tình trạng cũng không ổn chút nào. Cháu thường xuyên phải có mặt ở bệnh viện, thậm chí quen mặt bác sĩ y tá tới nỗi mà họ chẳng còn nhớ nổi bao nhiêu lần con tôi phải nhập viện khẩn cấp lúc nửa đêm. Dành nhiều thời gian chăm con khiến tôi không thể đi làm được, mặc dù cơ quan tạo điều kiện nhưng hơn một năm trời tôi cũng không thể bỏ con để yên tâm mà đến công sở nên tôi tạm nghỉ không lương và tạm dừng đóng bảo hiểm để mong con cứng cáp rồi mới tính đến đi làm sau.
Ở nhà mọi chi tiêu bỗng nhiên dồn hết vào tay chồng tôi, tôi thì không còn lương nên hai vợ chồng bỗng nhiên phải rất tằn tiện còn để dành tiền cho con đi viện. Còn bản thân tôi sức khỏe thay đổi, rất hay ốm đau nhưng tôi không dám đi khám vì sợ tốn kém quá. Đến khi bé con nhà tôi được gần 3 tuổi có bà ngoại lên trông giúp thì tôi đi xin việc trở lại nhưng lúc đó siêu thị đã đủ người nên họ không thể nhận tôi làm nữa, họ nói chờ cơ hội khi nào có vị trí mới thì họ sẽ gọi. Nhưng đợi đến bao giờ. Thế là tôi lại lê la vác hồ sơ đi khắp nơi để xin việc.
Nhưng tìm được một công việc thật khó, dù tôi đã giảm xuống mức lương rất thấp nhưng vẫn chưa có chỗ nào nhận, thành ra tôi vẫn phải ăn bám chồng. Nhưng vì tính sĩ diện nên chồng tôi giấu không cho tôi nói với mọi người rằng tôi chưa xin được việc, anh bảo làm thế mất mặt anh.
Về nhà, họ hàng bố mẹ anh thì vô cùng tự hào khi có người con giỏi giang như anh, trong mắt mọi người trong gia đình chồng thì chồng tôi như một vầng hào quang khi đã mua được nhà ở thành phố, làm vị trí quản lý khi còn chưa đầy 30 tuổi. Vì có nhà cửa ở đây nên động gì đến thành phố từ việc chữa bệnh đi chơi, đi thi cử nhà tôi đều trở thành nơi trú ngụ của mọi người. Mà mỗi lần mọi người đến thì thường kéo cả một gia đình lên bắt tôi phải phục vụ cơm nước mà thậm chí là ăn uống phải đầy bàn đầy mâm chứ không thể tiết kiệm được.
Gần Tết mới là nỗi ám ảnh kinh hoàng của tôi, để giữ thể diện, Tết năm nào chúng tôi cũng phải chuẩn bị rất nhiều tiền để lì xì cho người lớn tuổi, các cháu bên gia đình chồng, mà dòng họ nhà tôi thì đông không kể, rồi thậm chí mừng người lớn toàn tiền triệu để bố mẹ được mát mặt với mọi người. Bây giờ thậm chí mọi người còn hay gọi thẳng cho hai vợ chồng chỉ đạo là mang cái nọ cái kia, mua cây mai hay một chậu cây cảnh đắt tiền nào về nhà. Nhưng mang về họ thản nhiên nhận chứ chẳng bao giờ đưa tiền cho vợ chồng tôi. Dường như tâm lý được nhận ăn sâu vào máu của họ rồi hay sao. Tôi cảm thấy chán nản lắm, chồng tôi bảo đâm lao thì phải theo lao, giờ mà kêu khó khăn là mọi người sẽ cho rằng mình cố tình làm thế rồi sẽ giận.
Tôi phải làm sao đây?
Theo GĐVN
Cầm 300 triệu thưởng Tết chồng đưa mà tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong Chiều nay, chồng tôi đột ngột về sớm rồi chìa cho tôi cái phong bì dày cộp. Anh bảo đó là 300 triệu tiền thưởng Tết của anh, tôi muốn mua sắm, gửi tiết kiệm hay làm gì thì tùy. Nói xong, anh vào tắm rửa, mặc áo quần chỉnh tề rồi lại phóng xe đi. Tết đang đến gần, trong khi bạn...