Mẹ chồng đối xử thiếu công bằng
Tôi lấy chồng 5 năm cũng là 5 năm làm dâu. Nhà chồng tôi có 4 anh em, tôi là dâu trưởng. Mọi công việc lớn nhỏ trong nhà, vợ chồng tôi đều phải lo toan.
Nhưng mẹ chồng tôi dường như chẳng bao giờ hài lòng với những gì vợ chồng tôi làm và ngược lại luôn tỏ ra yêu quý cô con dâu út, những lời cô ấy nói dù thế nào cũng có trọng lượng với bà hơn là ý kiến của tôi. Sự đối xử thiếu công bằng của mẹ chồng tôi khiến những chị em dâu khác trong nhà cũng tỏ thái độ khó chịu chứ không riêng gì tôi. Nhiều lúc vì sự yên ấm trong gia đình, tôi phải nín nhịn nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác bức xúc. Xin Tri Giao cho tôi lời khuyên phải ứng xử như thế nào cho đúng? Nguyễn Thu Hòa (Tây Hồ, Hà Nội).
Ảnh minh họa: IE.
Video đang HOT
Người làm cha làm mẹ đối xử với con cái thường phải công bằng. Trong nhiều trường hợp, cha mẹ có thể hợp với người con này, thương người con này hơn những người con khác một chút, nhưng cách thể hiện phải hết sức công bằng để giữ hòa thuận anh em. Tuy nhiên, không phải bậc phụ huynh nào cũng thực hiện được như vậy, mà đã yêu con trưởng là chỉ nhất nhất con trưởng hoặc yêu con út thì cái gì cũng chỉ con út. Rất tiếc là bạn lại bị đặt vào hoàn cảnh yêu ghét thiếu công bằng này.
Trọng trách của người làm dâu trưởng trong gia đình đông anh em quả là không đơn giản. Bạn đã cố gắng nhiều để lo toan mọi việc, cho thấy bạn là người có trách nhiệm với gia đình chồng. Nhưng sự có trách nhiệm của bạn chưa được nhìn nhận, chưa được đánh giá đúng khiến bạn cảm thấy mình bị hụt hẫng, có thể là bị coi thường và bạn cảm thấy bức xúc.
Tri Giao hoàn toàn thông cảm với những cảm nhận của bạn nhưng cho rằng bạn nên có một thái độ rộng lượng hơn đối với mẹ chồng của mình. Nếu muốn ý kiến của mình được chấp nhận, không vấp phải sự phản đối, chi bằng bạn hãy vui vẻ nói với cô dâu út “chị thấy nên như thế này là tốt, em lựa lời nói với mẹ…”, cách này không chỉ giúp bạn đạt mục đích mà còn giữ được hòa khí trong gia đình, tăng thêm tình cảm giữa bạn và các chị em dâu khác.
Còn nếu không cải thiện được tình hình, bạn nên góp ý thẳng thắn với mẹ chồng chứ việc bạn nín nhịn chẳng thể kéo dài được lâu. Sẽ đến lúc bạn “bùng nổ” và như thế những gì tốt đẹp bạn làm từ trước đến nay sẽ trôi ra sông bể hết.
Chúc bạn thành công!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có phải tại tôi quá xấu?
- Sau gần một năm tìm hiểu, tôi lập gia đình với người đàn ông mà ai cũng cho rằng tôi may mắn vì nhìn vẻ ngoài anh rất bảnh bao, trong khi nhan sắc tôi chỉ ở mức thường thường bâc trung. Anh thương yêu vì nói tôi đẹp nết.
Hai năm sau, tôi sinh cho chồng đứa con trai. Trớ trêu, con càng lớn càng giống tôi như tạc, không thừa hưởng được nét thanh tú nào từ cha. Cuộc sống khi đã có con đầy lo toan, tất bật, tôi chúi mũi với hàng trăm công việc không tên để chăm lo cho mái ấm của mình. Bỏ mặc bản thân, khi nhìn lại, tôi tá hỏa vì mình đã xấu càng thêm xấu. Lúc này, tôi cũng chợt nhận ra sự ngại ngùng của chồng mỗi khi đi cùng tôi ra đường. Tôi lên kế hoạch "tân trang" mình nhưng... đã muộn, chồng tôi có tình nhân.
Cô gái ấy là chủ một quán cà phê, trẻ trung, xinh đẹp. Khuyên can, dọa nạt bao nhiêu chồng tôi vẫn cương quyết không từ bỏ người tình. Ngược lại, mỗi lần nghe tôi nhắc đến người tình là anh chửi bới, bảo thà anh từ bỏ cái gia đình này chứ nhất định không chia tay người đó. Ngàn lần nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng vì thương con, tôi câm lặng. Cuộc sống vợ chồng trở nên lạnh nhạt khi anh ngày càng vắng nhà nhiều hơn. Tôi giấu nỗi đau, lầm lũi với nghề thợ may của mình. Dù vậy, tôi vẫn còn rất yêu chồng. Những chiều đóng cửa tiệm, tôi nhớ anh, con nhớ cha, hai mẹ con cứ chở nhau vòng vèo khắp phố cho nguôi quên nỗi buồn. Có khi, mẹ con tôi đi ngang qua quán cà phê của người tình anh, trộm nhìn vào tìm anh mà lòng quặn thắt. Một lần đi ngang, tôi còn thấy anh vui vẻ với cô ta. Biết là đau khổ nhưng không hiểu sao như một thói quen, chiều nào tôi cũng đưa con ngang qua đó để tìm cha, dù chỉ đứng từ xa quan sát. Bạn bè, gia đình hai bên biết chuyện đều khuyên tôi bỏ chồng (thực tế là anh đã bỏ tôi), nhưng tôi cứ lần lữa vì con còn quá nhỏ.
Năm nay con tôi vào lớp 1. Một lần vì bận khách, tôi đón con muôn. Lúc đến trường, bạn bè con tôi đều đã về hết, tôi tình cờ bắt gặp con đang ngồi lọt thỏm trong lòng thầy giáo. Tôi đứng từ xa, nhìn người đàn ông xa lạ ôm con mình vỗ về mà lòng đau nhói. Nghĩ đến chồng, tôi đã không ngăn được nước mắt. Hình ảnh ấy đeo bám tôi vào tận giấc ngủ. Như một sự thúc giục, tôi dùng sim điện thoại khuyến mãi để nhắn tin cho anh - thầy giáo của con. Ban đầu chỉ là vài ba câu chuyện làm quà giúp tôi khuây khỏa, tìm vui nhưng dần dần chúng tôi trở nên thân thiết, dù anh không biết tôi là ai.
Cho đến một ngày, tôi quyết định ra mặt. Ngày hẹn gặp, xót xa làm sao khi tôi bắt gặp vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt anh. Vì tôi là phụ huynh của học trò anh và cả vì hình thức của tôi không đẹp. Câu chuyện với anh trở nên ngượng ngùng, dù chúng tôi vẫn coi nhau là bạn. Sau lần ấy, anh thưa nhắn tin hỏi han, tâm sự. Hai tháng sau, anh thông báo mình sắp ra nước ngoài định cư theo diện đoàn tụ gia đình. Từ ngày anh đi, không còn tin tức gì nhắn gửi cho tôi. Chồng tôi vẫn bỏ bê gia đình, mê đắm với tình nhân.
Tôi tự hỏi, có phải vì mình quá xấu nên anh không thèm làm bạn? Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn cảm ơn anh vì đã cho tôi một khoảng thời gian màu hồng, là liều thuốc giúp tôi mạnh mẽ hơn để sống, dù đến nay tôi vẫn chưa có được quyết định cuối cùng cho cuộc hôn nhân của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc nảy nở từ trái tim Ngày chưa gặp cậu tớ cứ nghĩ tim mình bị vỡ và không lành lại được nữa rồi. Thế rồi cậu đến bên tớ nhẹ nhàng và dần vá lành trái tim đang vỡ lại cho tớ. Tình yêu cậu dành cho tớ không toan tính hay vụ lợi gì đơn giản vì cậu nghĩ và yêu thế thôi. Tớ ngang bướng không...