Mẹ chồng độc ác tìm mọi cách để giết chết con tôi
Trong quá trình tôi khám thai, bà đã đút tiền cho người ta tiêm thuốc mê để phá thai của tôi. Khi tỉnh dậy, mọi chuyện đã rồi. Tôi suy sụp tinh thần và căm thù người đàn bà nhẫn tâm, độc ác giết cả cháu ruột của mình kia.
Chào các bạn đọc mục Chia sẻ – Phunutoday!
Đoc bai “Mẹ chồng tai quái không cho con dâu ngủ chung với chồng” cua ban Phương Linh, tôi nói thật là bạn còn sung sướng hơn tôi nhiều. Mẹ chồng tôi là người độc ác nhất mà tôi từng gặp.
Hôm nay, sau bao ngày chịu đựng với mẹ chồng cay nghiệt, tham tiền, tôi xin kể câu chuyện nhà mình lên đây. Vì chồng tôi cũng hay lượn lờ các trang báo mạng nên cho phép tôi được giấu tên để phòng “tai vách mạch rừng” và vẫn chừa cho mình 1 con đường không phải mang chuyện nhà chồng lên bêu xấu cho cả thiên hạ biết.
Lấy chồng mới 4 năm ngắn ngủi nhưng thật sự tôi luôn muốn kết thúc cuộchôn nhân này. 4 năm ở nhà chồng, tôi có cảm giác đã dài như 14 năm. Những nỗi niềm bức xúc, khó chịu về mẹ chồng cứ hiển hiện trong tôi hàng ngày và ngày một rõ nét. Đến nỗi mọi cảm xúc của tôi cứ như trơ lỳ đi. Nhưng khi nó đã bùng lên, tôi thật sự muốn ly hôn chồng vì không thể chịu được bà mẹ chồng cay nghiệt và chỉ biết đến chữ tiền.
Yêu chồng hơn 2 năm mới cưới, thế nhưng chúng tôi gặp phản đối gắt gao từ phía mẹ chồng. Tôi không biết tại sao bà không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau. Chỉ biết bà chê tôi có dáng người quá nhỏ bé, sợ tôi không đẻ được. Tôi cao 1m55 và nặng 43kg. Trong khi đó chồng tôi cao 1m76 và nặng 76 kg.
Nước cuối cùng, chúng tôi cứ về sống chung với nhau như vợ chồng. Và tôi có bầu. Khi biết tôi mang bầu tháng thứ 3 thì mẹ chồng đã đến tận phòng trọ nhiếc mắng, chửi rủa và bắt tôi phải bỏ thai. Đương nhiên tôi không chấp nhận điều này và chồng tôi cũng không chấp nhận.
Sau đó, mẹ chồng đã dựng lên 1 màn kịch hoàn hảo. Bà quay ra yêu thương và hối lỗi với 2 vợ chồng. Bà nói rằng đưa tôi đi khám thai để yên tâm về sức khỏe rồi sẽ cho phép 2 đứa làm đám cưới. Tin lời bà, tôi đã trèo lên taxi cùng bà đến 1 phòng khám tư không chút đắn đo. Nhưng đến nơi, tôi mới biết bà lừa tôi.
Bà đã giết chết cháu nội của mình
Tại phòng khám này, trong quá trình tôi khám thai, bà đã đút tiền cho người ta tiêm thuốc mê để phá thai của tôi. Khi tỉnh dậy, mọi chuyện đã rồi. Tôi suy sụp tinh thần và căm thù người đàn bà nhẫn tâm, độc ác giết cả cháu ruột của mình kia. Trong đầu tôi lúc đó, tôi phải bằng mọi cách cưới được chồng tôi để khi bà già yếu, tôi sẽ trả thù bà.
Cứ thế, tôi chôn hết mọi đau đớn trong lòng và tiếp tục yêu chồng tôi. Được khoảng gần 1 năm sau đó, chồng tôi gây quá nhiều sức ép nên bà đành phải chấp nhận cho 2 đứa đám cưới mà không vui vẻ gì. Nhưng cũng từ đây, cuộc sống của tôi ngày càng mệt mỏi khi sống với người mẹ chồng đạo đức giả.
Video đang HOT
Khi con dâu mang thai, bà không bao giờ hỏi han tôi lấy một câu. Nhưng khi nói chuyện với hàng xóm, bà toàn hồn nhiên khoe thương con dâu lắm. Nào là bà hầm cháo chim bồ câu tẩm bổ cho tôi ăn. Nào là bà nấu cháo cá chép cho con dâu, giục chồng tôi mua sữa bầu cho con dâu uống. Mua đồ ăn vặt cho con dâu bầu bí…
Chẳng thế mà đến hàng xóm cứ ngỡ bà nói và làm thật mà chẳng biết rằng bà chỉ đạo đức giả. Chưa bao giờ tôi được ăn bất cứ 1 món nào đó mà mẹ chồng mua về. Hoặc nếu bà có mua về cũng để lại với giá tương đương hoặc cao hơn ngoài chợ. Tôi vì bực mình nên cũng không bao giờ thèm mua lại của bà.
Và tôi đã nuôi ý định trả thù mẹ chồng
Ở nhà chồng với mẹ chồng từ ngày ở cữ, không có ngày nào là tôi không phải chịu những câu chửi mắng của bà. Chỉ cần một hành động nhỏ, để không đúng ý bà là bà sẵn sàng chửi bới và đuổi con dâu về nhà mẹ đẻ. Nhiều lúc thấy vô lý và săm soi quá nên chồng tôi đã nhiều lần can thiệp, tỏ ý bênh vợ. Mỗi lần như vậy bà lại ngay lập tức chửi chồng tôi là thằng con trai khốn nạn, ăn cháo đá bát, thằng đội vợ lên đầu để vợ chồng cùng cãi lại mẹ già.
Cứ những lúc như vậy, bà lại quay sang đay nghiến, chửi rủa con dâu rất ngoa ngoắt. Bà thường bảo: “Con kia mày sáng mắt ra rồi nhé. Từ ngày mày về đây, nhà tao nát nhà. Sao mày cứ bám riết lấy nhà tao thế? Con trai tao ngời ngời như vậy kiếm đâu chẳng được vợ. Không có dâu này tao có dâu khác”.
Thậm chí có nhiều lúc bà còn chửi tôi là con đĩ, con dâu lăng loàn… tôi cũng nín nhín.
Một vài lần, vì không chịu được những lời chửi bới cay nghiệt của bà, tôi cãi lại. Bà lại xỉa xói tôi rằng: “Cái loại con dâu vô học kia, mẹ chồng nói mà cái mặt cứ lỳ ra. Mày phúc 70 đời mới lấy được con trai bà đấy. Biết điều với bà thì ở, không biết điều với bà bà cho cút luôn khỏi nhà bà”.
Nhiều lần vì không chịu đựng nổi mẹ chồng, tôi đã nằng nặc đòi chồng ra riêng sống. Nhưng chồng tôi dù rất thương vợ vẫn không chịu. Anh nói rằng, nhà chồng bố chồng đã mất, chỉ còn lại mẹ chồng và em chồng. Thằng em chồng thì thuộc diện chơi bời phá phách nên anh không yên tâm để bà ở lại.
Rồi vì có người chồng tuyệt vời nên tôi cũng cắn răng sống qua ngày ở nhà chồng. Thời gian trôi qua, con gái nhỏ của tôi chào đời. Con sinh ra ngoan ngoãn, bụ bẫm ai nhìn cũng khen đáng yêu. Vậy mà bà nội suốt ngày cằn nhằn, tỏ ý ghét cháu ra mặt. Cứ thỉnh thoảng bà lại đay nghiến: “Ngày xưa chắc mẹ mày phá thai nhiều lần lắm nên tiệt đường sinh con trai rồi”. Hoặc thấy tôi cưng con gái, bà lại bóng gió: “Con gái là con người ta, cưng làm gì cho phí công phí của”. Rồi có lúc, bà còn rủa tôi là đồ không biết đẻ, phá hoại truyền thống đẻ 2 con trai của nhà bà…
Mọi chuyện với mẹ chồng càng quá sức chịu đựng của tôi khi mới đây, nhân lúc chồng tôi chưa về, bà ngồi thẽ thọt rằng: “Sắp tới, mẹ sẽ tổ chức đám cưới cho em trai con. Mẹ đang tính vợ chồng mày còn của hồi môn của bà ngoại cho ngày trước thì cho lại em nó. Coi như đó là món quà cưới của anh chị dành cho em. Như vậy mới đáng quý”.
Nghe bà gạ cho lại em chồng của hồi môn đáng giá gần 100 triệu của tôi mà tôi lộn ruột. Nhưng tôi vẫn thẳng thắn bảo: “Hồi môn là của bố mẹ con cho con để phòng thân nên con không cho em được. Mẹ yên tâm, khi em cưới, vợ chồng con thế nào cũng có chút quà cho 2 em”. Thấy con dâu nói cứng, bà nổi cáu lên chửi tôi là đứa con dâu không ra gì, đứa con dâu chỉ biết đến mình và ích kỷ với nhà chồng. Bà cũng cấm đoán tôi không được nói chuyện này cho chồng biết.
Gạ cho em chồng của hồi môn của con dâu không được, bà giao khoán cho vợ chồng tôi phải bỏ số tiền 50 triệu lo đám cưới cho thằng em chồng. Đương nhiên là vợ chồng tôi không đồng ý. Bởi hàng ngày chồng tôi đi làm lương được 9 triệu thì đã đưa hết cho bà 1 nửa để lo toan chi tiêu gia đình. Còn tôi sinh con nhỏ nên ở nhà làm thêm, thu nhập chỉ được thêm 2-3 triệu nữa. Chúng tôi cũng có giàu có gì cho cam.
Thấy vợ chồng tôi không đồng ý, bảo chỉ mừng đám cưới em 10 triệu thì mẹ chồng tôi chửi thẳng mặt bảo vợ chồng tôi sống không có trên có dưới, có tiền không chịu giúp người thân.
4 năm sống với mẹ chồng như vậy, cuộc sống của tôi thật sự như địa ngục. Ngày hôm qua tôi lại không chịu được nói chồng không ra ở riêng thì xin ăn riêng. Nhưng anh cũng không chịu, bảo con trai đầu thì phải có trách nhiệm với mẹ. Tôi buồn lắm nhưng cũng không trách chồng được. Dù sao chồng vẫn rất tốt với tôi và có hiếu với mẹ. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Xót xa con tôi chưa sinh ra đã bị bố nó giết chết
Anh vì sĩ diện với mẹ và sĩ diện với bản thân mình, anh chửi tôi, mắng tôi và tát tôi làm tôi té ngửa, ngã xuống đất. Tôi đã sảy thai.Tôi muốn li hôn, ngay lập tức, không còn lưu luyến gì người đàn ông này nữa.
Tôi bị chồng đánh và đã sảy thai, tôi muốn ly hôn ngay lập tức.
Đến nước này, tôi nghĩ, thà là ly hôn người chồng đê tiện, vô liêm sỉ này còn hơn là cố gắng sống với anh ta để bảo toàn danh dự.
Tôi và chồng yêu nhau, rất yêu, yêu đến mức chống lại cả sự ngăn cấm của gia đình để đến với nhau. Ngày đó, bố mẹ tôi bảo, nhìn mặt anh không tin tưởng, vì anh có nốt ruồi ở mép, nhìn gian gian, không chung thủy nên bố mẹ ngăn cấm. Tôi không chịu, quyết tâm lấy anh vì lúc đó tình yêu đã khiến tôi bị lu mờ. Tôi yêu anh hơn tất cả, chỉ cần nghĩ tới ngày được về bên anh, sống với anh là tôi vui lắm, hạnh phúc lắm rồi!
Rồi chúng tôi cưới nhau, bố mẹ tôi cũng vui vẻ vì dù sao cũng là ngày trọng đại của con gái. Bố mẹ không muốn làm tôi buồn. Bố mẹ chỉ dặn dò tôi phải sống vui vẻ, hạnh phúc và trân trọng bản thân và gia đình mình. Tôi vui vì cuối cùng bố mẹ cũng yêu quý anh như con cái trong nhà mình, không còn có điều gì khó chịu với anh nữa. Nhưng anh biết chuyện bố mẹ tôi ngăn cấm nên hình như anh đã mang chuyện này để đay nghiến tôi sau này.
Cưới nhau, tôi phải sống chung nhà chồng. Ngày cưới, chúng tôi hạnh phúc với tuần trăng mật ngọt ngào, anh luôn dành cho tôi những điều bất ngờ. Anh lãng mạn, vui vẻ và ga lăng, làm tôi càng cảm thấy hạnh phúc, tự hào vì lấy anh. Nhưng, sau đó một thời gian, công việc của anh không suôn sẻ, anh phải nghỉ ở nhà. Đàn ông ở nhà còn vợ đi làm thường sinh bức bối. Anh khó chịu vô cớ với tôi, tôi không làm chuyện gì phật ý anh, anh cũng khó chịu được. Anh gắt gỏng suốt ngày. Tôi ở chung nhà chồng phải giữ ý tứ, đi làm về mệt vô cùng chồng còn gây sự này kia, còn hoạnh họe. Nấu ăn anh cũng bảo không ngon, anh còn bảo là, khinh anh không đi làm nên cho anh ăn mấy món vớ vẩn. Đúng là việc bất mãn với gia đình đã khiến anh tự biến mình thành người ích kỉ.
Công việc của tôi tốt, tôi kiếm được tiền, sắm sửa cho gia đình. Tôi cứ nghĩ vì thế mà chồng vui. Tôi mua thêm nhiều đồ ăn, sắm nhiều thứ cho gia đình, sắm cho bố mẹ chồng, tưởng thế là chồng vui. Ai ngờ, anh còn khó chịu hơn, chỉ vì anh luôn so sánh tôi với anh. Anh bảo, anh không kiếm được tiền mà tôi làm thế, tức là tôi chê bai anh, khinh bỉ, coi thường anh. Tôi buồn lắm, vì không biết làm thế nào chồng mới hài lòng.
Tôi cố gắng, gồng mình lên, muốn giữ cho gia đình êm ấm nhưng chồng lại làm tôi phiền lòng thế này. Tôi chẳng hiểu chồng đang nghĩ gì. Vợ vất vả đi làm, không phàn nàn một lời, thế mà chòng cứ kiếm cớ gây sự.
Hôm rồi, tôi ốm mệt, không đi làm, ở nhà cũng không nấu cơm được, thế mà mẹ chồng tôi cũng không nấu, anh cũng không nấu luôn. Anh bảo mẹ anh không phải nấu cơm khi tôi ở nhà, trong khi tôi ốm như vậy. Tôi không thể nào cố gắng được, vì thật sự, tôi cảm thấy khó khăn lắm! Tôi phải mò xuống bếp nấu nướng cho cả nhà chồng. Bực quá vì chồng đòi hỏi khó tính, tôi quyết không nấu cơm, ai thích ăn gì thì ăn. Thế mà chồng gắt gỏng tôi, chửi bới tôi không thể nào chịu được.
Mấy ngày sau đó, tôi biết mình có bầu. Hóa ra là hiện tượng bầu bí nên ốm như vậy. Tôi thông báo tin này với chồng, tưởng chồng sẽ vui mà cưng chiều tôi, nào ngờ chồng phán một câu khiến tôi cảm thấy thất vọng vô cùng: "Bầu bí gì thời buổi này, tiền thì không có, người làm thì không, bầu bí thì ai chăm?". Nghe anh nói vậy, tôi chán quá. Sao người chồng tôi yêu bây giờ lại đổ đốn như thế. Tôi không thể tin là anh lại khiến tôi phiền lòng thế này. Có con, lẽ ra anh phải vui sướng chứ, sao anh lại có thái độ như vậy. Anh không yêu giọt máu của anh đang nằm trong bụng tôi sao?
Tôi càng nghĩ càng thương con. Đứa con chưa hình thành đã bị bố hắt hủi, thật sự con quá khổ. Những ngày sau đó, anh không những không quan tâm mà còn gây áp lực cho tôi. Anh mặc tôi thích làm gì thì làm, tự lo cho thân mình. Tôi muốn ăn mấy đồ chua, thèm món này, món kia mua về nhà thì anh bảo là không có tiền còn không biết tiệt kiệm, hay là cậy làm ra tiền thì tiêu pha không tiếc tay. Tôi buồn vì những suy nghĩ của anh. Một người chồng vô tâm, không nghĩ đến con mình, lại còn chửi mắng vợ, không biết lo cho vợ thì thôi lại còn ý kiến.
Cuộc sống như vậy liệu có đáng để tôi gắn bó với gia đình này hay không? Vợ chồng tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản từ khi nào, hay là từ khi anh không kiếm ra tiền, có lẽ là như vậy?
Có lần, anh nói tôi quá đáng trong bữa ăn, thường là tôi nhịn nhưng hôm đó, tôi nhất định không chịu nhịn nữa, tôi đã cãi lại anh. Anh vì sĩ diện với mẹ và sĩ diện với bản thân mình, anh chửi tôi, mắng tôi và tát tôi làm tôi té ngửa, ngã xuống đất. Lúc đó tôi chưa thấy dấu hiệu gì, chỉ thấy hơi đau bụng. Vì quá mệt, tôi đã khóc và không nói gì nữa. Tôi lên giường nằm nghỉ và lúc đó, tôi cảm nhận dòng máu chảy ra trong người mình. Tôi đã sảy thai.
Tôi không nói gì, chỉ biết khóc vì cảm thấy có lỗi với con.
Tôi không tin vào điều đó. Khi tôi kêu đau, anh mới hoảng hồn, anh mới đưa tôi đi viện. Nhưng mọi thứ đã quá muộn, anh đã giết con mình, chính anh đã đẩy tôi ngã và làm con tôi ra nông nỗi này. Tôi thật tình không chấp nhận được người đàn ông này. Tôi không nói gì, chỉ biết khóc vì cảm thấy có lỗi với con, sai lầm chính là do tôi, chính tôi đã chọn nhầm chồng và chọn nhầm cha cho con.
Tôi muốn li hôn, ngay lập tức, không còn lưu luyến gì người đàn ông này nữa. Các bạn nghĩ xem, tôi có nên tiếp tục không. Tôi bế tắc quá rồi! Hãy cho tôi lời khuyên...
Theo Eva
Muốn bạn gái cho trứng để nhờ người mang thai hộ Tôi rất muốn đứa con đó sẽ là của chúng tôi, do đó tôi đột ngột đề nghị lấy trứng của em và tinh trùng của tôi để làm phôi thai. Chúng tôi yêu nhau hơn 5 năm, tôi với em hiện sống và làm việc tại Hà Nội. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có thể coi là...