Mẹ chồng diễn như phim để hành con cháu
Thế nhưng nói ra thì thật chẳng ra sao, lại “vạch áo cho người xem lưng” nhưng quả thật có “ở trong chăn mới biết chăn có rận” và không chỉ tôi mà cả bố chồng, cả chồng và cô em gái đều khốn khổ vì mẹ chồng tôi.
ảnh minh họa
Tôi về làm dâu khi mới 23 tuổi, chồng tôi 25 tuổi và mẹ chồng mới chỉ có 44 tuổi. Ai đến dự đám cưới của chúng tôi cũng khen nức nở khi thấy mẹ chồng tôi trẻ trung, nhanh nhẹn lại rất khéo giao tiếp.
Bạn bè tôi bảo số tôi sướng vì vừa lấy được chồng thành phố, gia đình khá giả, mẹ chồng lại “hiện đại”, trẻ trung thế kia thì tha hồ thoáng, con dâu thoải mái ăn mặc và nhờ vả bà chuyện nhà cửa, chăm sóc con cái sau này.
Thế nhưng nói ra thì thật chẳng ra sao, lại “vạch áo cho người xem lưng” nhưng quả thật có “ở trong chăn mới biết chăn có rận” và không chỉ tôi mà cả bố chồng, cả chồng và cô em gái đều khốn khổ vì mẹ chồng tôi.
Bà chỉ mới 44 tuổi, dáng dấp cao ráo, thân hình còn thon lẳn ăn đứt nhiều U30 béo phì, sồ sề vì mất dáng.
Bà làm ở phòng giao dịch của một trung tâm thương mại nên rất chịu khó đầu tư khoản ăn mặc, trang điểm, cộng thêm khoản khéo giao tiếp nên bà rất được lòng mọi người.
Thế nhưng ở ngoài bà tươi tắn bao nhiêu thì khi về nhà, bà mệt mỏi, khó tính khó nết bấy nhiêu. Bà cau có khi thì quát cô em chồng tôi rửa bát mà không lau bát úp luôn vào kệ, khi thì quát chồng tôi dắt xe máy vào sân để chân chống xe trượt xước nền gạch, khi thì mát mẻ với tôi chuyện sáng đi làm tôi là váy áo mà thấy bộ áo dài của mẹ chồng treo ngay cửa tủ mà không “tiện tay” là luôn hộ mẹ.
Tóm lại cứ về đến nhà là bà “soi”, bà kiếm hết từ chuyện nọ sang chuyện kia để chê bai, chì chiết mọi người trong nhà.
Video đang HOT
Lạ cái là thái độ khó chịu ấy bà chỉ “dành” riêng cho người nhà, còn với người ngoài, bà xởi lởi, đon đả, thân thiện vô cùng. Nhiều khi em chồng tôi bức xúc quá, bảo “mẹ mình thì mình phải cố mà nhịn, tức quá nói ra ngoài chả ai người ta tin, lại bảo mình là con cái hư láo dựng chuyện đi kể xấu mẹ mình”.
Đơn cử như hôm rồi, khi bà đi làm về, vừa thả cái túi xuống mặt ghế ngồi, bà đã lấy tay miết lên thành ghế rồi dóng giả ” cả hai chị (bà nói tôi và cô em chồng) chiều nay đều ở nhà, thế mà bộ ghế bụi bám dày đến nửa thế kỷ mà không chị nào lau hộ tôi. Cảm ơn các chị đã thương cái thân già này mà để dành việc cho”.
Nói xong bà đứng lên, đá vào cái đôn nhỏ bày chậu hoa giả đổ lăn kềnh ra đất, rồi đi lấy cái giẻ lau bàn, đập phành phạch vào bộ bàn ghế.
Cả tôi và cô em chồng đều chạy ra, tôi vội vàng nói”mẹ ơi chiều nay con lau bàn ghế rồi, có khi nhà bác Bích đang phá dỡ cái kho đằng sau nên bụi lại bay vào nhà mình. Mẹ để con lau”.
Chẳng đợi tôi nói xong, bà quay ngoắt lại, giọng chì chiết “tôi không khiến, đã lười lại còn mồm loa mép giải”, khiến cả hai chị em tôi đứng sượng cả mặt.
Thế nhưng ngay lúc đó, bà tổ trưởng dân phố vào nhà thu tiền thuế đất, mẹ chồng tôi ngay lập tức cười tươi roi rói, mời rối rít bà tổ trưởng ngồi rồi quay sang bảo tôi, giọng ngọt như mía lùi “con Uyên vào rót cho bác cốc nước mát đi con. Việc làng việc nước mà bác vất vả thế đấy, bác ngồi uống với em cốc nước cho khỏe đã”…
Không chỉ có chuyện “trong héo ngoài tươi”, cả nhà tôi còn khổ sở vì các “màn diễn” ốm đau của bà để hành con hành cháu.
Đúng là bà thỉnh thoảng có đau lưng, nhức mỏi khớp, bà đi khám thì bác sỹ cũng kết luận là bà có bị thoái hóa một hai đốt sống lưng, sống cổ gì đấy.
Bác sỹ cũng giải thích với bà là điều đó không đáng ngại và ở tuổi bà, việc thoái hóa đó cũng bình thường. Nhiều phụ nữ chưa đến 30 tuổi đã thoái hóa đốt sống rồi.
Thế nhưng từ khi đi khám về, bà cứ làm như bị bệnh gì nan y, nặng nề lắm, sắp xa lìa cõi đời đến nơi rồi ấy.
Bà nhấc cái xô nước nhỏ tưới mấy cây rau xong, bà cũng kêu đau như sắp gãy xương sống đến nơi, rồi bà bảo bà phải kiêng việc nặng kẻo ảnh hưởng đến xương sống.
Bà ngồi xem ti vi cười hinh híc cả buổi thì không sao, thế mà ngồi quấn mấy cái nem để rán xong bà kêu mỏi cổ, chóng mặt, chắc ngồi lâu quá máu không lên não, rồi bỏ vào phòng nằm xem tivi.
Hôm vừa rồi khi hai vợ chồng tôi mang mấy cái chiếu ra sân sau vườn để giặt, chính mắt chúng tôi trông thấy bà xách một túi nhãn to dễ đến 5 -7 kg, nhảy phóc qua hàng rào cây duối dại giữa nhà tôi và nhà hàng xóm để đi về nhà cho gần (nhà bố mẹ chồng tôi và nhà hàng xóm ở sát nhau nhưng lại gần nhà xa ngõ).
Vậy mà chỉ cách đó chưa đầy một tiếng đồng hồ, đến bữa trưa khi tôi mời bà ra ăn cơm, đã thấy bà nằm rên hừ hừ trong phòng, bảo “mẹ đau lưng quá, chân cũng đau cứng hết khớp rồi, dậy không nổi, mày bảo thằng Phong (chồng tôi) ra phố mua cho mẹ bát phở chứ mẹ không nuốt nổi cơm nữa rồi”.
Nghe tôi nói lại, chồng tôi bực mình quá, đùng đùng bỏ luôn bữa cơm đứng dậy về phòng. Anh bảo chắc vợ chồng tôi phải đi thuê nhà ở riêng chứ cứ ngày ngày chứng kiến cảnh mẹ “diễn” để hành con cháu thế này, anh đến phát bệnh thật và ốm trước bà.
Tôi cũng chẳng biết phải làm như thế nào nữa.
Theo TienPhong
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...