Mẹ chồng đem của hồi môn của tôi để cho con trai
Được một thời gian thì tôi phát hiện ra rằng mẹ chồng thỉnh thoảng dấm dúi đem tiền cho bớt anh trai chồng tôi…
ảnh minh họa
Đọc xong những dòng tâm sự của bạn Nhung tôi thực sự rất thông cảm với bạn. Câu chuyện của bạn khá giống với hoàn cành vợ chồng mình. Nhân đây cũng xin được chia sẻ với mọi người về câu chuyện cua cuộc đời tôi. Biết đâu lại được một vài lời khuyên hữu ích từ phía độc giả sẽ khiến tôi sống tốt hơn chăng.
Tôi kết hôn từ năm 2009 đến nay đã được tròn 4 năm. Cũng giống như bạn sau đám cưới mẹ chồng tôi cũng đã gọi vợ chồng tôi đến căn dặn một số điều. Rồi viện lý do nên mẹ chồng tôi cũng đã bảo mang tiền mừng đám cưới, cùng với số tiền của hồi môn của tôi đưa bà cất hộ.
Nghe mẹ chồng nói cũng có lý, vợ chồng tôi đều mới lớn dậy nên việc cất giữ nhiều tiền không được tiện lắm. Hơn nữa thanh niên mà giữ tiền rồi lại tiêu linh tinh hết chả vào việc gì thì sẽ gây lãng phí. Chính vì vậy mà tôi cũng đồng ý, ngoan ngoãn vào mở tủ mang hết số tiền đó đưa cho mẹ chồng.
Thế nhưng được một thời gian thì tôi phát hiện ra rằng mẹ chồng thỉnh thoảng dấm dúi đem tiền cho bớt anh trai chồng tôi. Anh là con trai cả trong gia đình, nhưng tính tình ngang bướng, hồi còn đi học thì bỏ bê học hành đi buôn. Do còn non kinh nghiệm nên đã bị thua lỗ. Vậy là mẹ chồng tôi lại phải đem tiền ra trả nợ giúp.
Video đang HOT
Lớn lên anh vẫn chứng nào tật đấy, học hành dở dang nên anh không có công ăn việc làm ổn định. Đã thế lại có tính nói khoác, bốc phét một tấc lên tận trời. Thiếu tiền tiêu xài, anh đi vay người ta về ăn uống, mua sắm. Đến khi hết hạn trả, người ta đến tận nhà đòi bố mẹ. Vì con dại cái mang, sợ mang tiếng với xóm giềng nên mẹ chồng tôi lại cắn răng đem tiền ra trả nợ giúp.
Có lần chả biết anh ra ngoài làm ăn thế nào mà bị thua lỗ, chủ nợ lôi mấy thằng đầu tóc xanh đỏ đem giấy nợ đến tận nhà đe dọa, đòi tiền bố mẹ tôi. Mẹ chồng tôi sợ không trả thì chúng nó làm liều, gia đình thiệt thân nên lại ngậm ngùi đem tiền đi trả chúng nó cho yên chuyện.
Gần đây vợ chồng tôi có chút việc chuẩn bị cần đến tiền nên đã hỏi mẹ chồng về số tiền trước kia. Mới nghe đến đấy thôi mà mẹ chồng tôi cứ ậm ờ mãi. Cuối cùng sau nhiều lần hỏi quá mẹ cũng đưa cho vợ chồng tôi một ít nhưng chỉ bằng một nửa số tiền tôi đưa cho bà trước kia. Mẹ chồng tôi hứa sau này sẽ hoàn trả hết nhưng tôi biết mẹ chồng tôi đã không còn tiền và với mức thu nhập của một người già như bà thì chắc sẽ chẳng bao giờ có thể kiếm được số tiền còn thiếu đó. Còn số tiền trước kia chắc chắn bà đã đem đi trả nợ cho anh trai chồng tôi rồi.
Thôi thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tiền thì cũng quý thật nhưng nó không thể đem so sánh được bằng tình cảm, hạnh phúc gia đình. Nếu còn yêu thương chồng con, không muốn chồng mình phải khó xử khi phải kẹp giữa hai người phụ nữ thì bạn cũng nên bỏ qua. Tiền dù nhiều đến đâu thì cũng có thể kiếm lại được chứ còn cứ làm căng lên khiến gia đình tan nát thì lúc đó tiền nhiều cũng có ý nghĩa gì nữa đây.
Theo VNE
Vì thủ dâm, tôi đã mất chồng
Khi chồng chỉ vào mặt tôi và nói: "Tôi sợ cô quá rồi, cô định làm trò bậy bạ này tới bao giờ?" thì tôi biết, mình thực sự đã mất anh.
Người đàn ông tôi yêu thương nhất cuộc đời này cuối cùng lại bỏ tôi ra đi nhưng không phải lỗi tại tôi mà là tại chính anh. Nhưng anh không hiểu, anh luôn đổ tội cho tôi, cho rằng, tôi chính là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Còn nhớ lần đầu tiên, khi anh đang nằm bên cạnh và thấy tôi có động tác lạ, anh đá hét toáng lên trong đêm bảo: "Em làm gì vậy, em định dọa anh ấy à?". Lúc đó có lẽ, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ra, vợ mình, người con gái lúc nào cũng nhu mì, hiền lành, ngoan ngoãn lại... thủ dâm.
Tình dục là nhu cầu chung của con người. Với một ngườiphụ nữ như tôi, chuyện được chồng ân ái, yêu chiều là điều tôi mong muốn nhất. Nhưng chính anh, chồng của tôi đã không thể khiến tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu hay được hưng phấn khi tham gia vào &'cuộc yêu' với chồng. Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình bị ra dìa, chẳng có chút hứng thú nào khi bên cạnh chồng vì anh không chủ động đến gần với vợ. Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ.
Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói tôi thấy hài hước. Vợ chồng yêu nhau, quan hệ với nhau thì cứ gì phải quy định ngày nào ngày nào. Chỉ cần hứng, chỉ cần có cảm xúc là có thể gần gũi nhau. Vậy mà anh nhất định làm vậy, anh bảo đó là nguyên tắc. Nếu như không làm thế, không thưa ra thì chẳng mấy chốc mà vợ chồng chán nhau. Tôi thì không nghĩ như vậy, nếu cứ thử thì được, còn nếu thưa quá, cứ thưa mãi như vậy dần dần sẽ khiến đối phương không còn cảm hứng với nhau nữa và lâu dần sẽ chán nhau hẳn.
Chồng quản tôi cả chuyện chăn gối vợ chồng khiến tôi chán ngấy. Nhu cầu của phụ nữ cũng như đàn ông, có thể không cao bằng nhau nhưng với phụ nữ, cuộc sống không thể thiếu chăn gối vợ chồng. Vậy mà anh nhất định không chịu đáp ứng tôi, khiến tôi phải thủ dâm.
Tôi nghi ngờ về sinh lý của anh, chẳng có người chồng nào lại chịu để cho vợ vài tuần không động vào người nếu như anh ta thật lòng yêu vợ. Hay là, anh ta có người khác bên ngoài, đó là suy luận của tôi.
Đã đến 5 lần, chồng bắt được tôi thủ dâm, chồng đều la toáng lên trong đêm. Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng.
Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng. (ảnh minh họa)
Lúc này, tôi buồn lắm vì chồng coi tôi như người ngoài hành tinh vậy. Anh coi việc phụ nữ nghiện sex là chuyện không thể chấp nhận được, thủ dâm thì càng không bao giờ. Anh xua đuổi tôi mấy ngày hôm đó, bảo tôi bị bệnh và cách ly tôi bằng việc anh sang phòng khác ngủ.
Từ đó tới nay đã được gần 1 tháng, anh không đoái hoài gì tới tôi. Cứ ăn cơm xong là anh về phòng ngủ, không nói với tôi một câu. Sống với nhau, là vợ chồng mà giống như hai người lạ trong nhà. Nghĩ lại cảnh anh hờ hững với mình, tôi đau khổ vô cùng.
Tôi đã làm gì sai chứ, có phải tôi cần anh là sai không? Ai chẳng như tôi, chỉ có anh là lạ, chính anh đã khiến tôi thành ra thế này, sao anh còn nghĩ tôi bị bệnh. Đó đâu phải bệnh. Tôi đang lo sợ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì vợ chồng chúng tôi sẽ sợ nhau, không thể hòa thuận được nữa và lâu dần, hôn nhân sẽ chấm dứt. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh xin lỗi vợ vì cái tát Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất. Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá...