Mẹ chồng đem của hồi môn của tôi cho con trai
Được một thời gian thì tôi phát hiện ra rằng mẹ chồng thỉnh thoảng dấm dúi đem tiề.n cho bớt anh trai chồng tôi…
Đọc xong những dòng tâm sự của bạn Nhung tôi thực sự rất thông cảm với bạn. Câu chuyện của bạn khá giống với hoàn cành vợ chồng mình. Nhân đây cũng xin được chia sẻ với mọi người về câu chuyện cua cuộc đời tôi. Biết đâu lại được một vài lời khuyên hữu ích từ phía độc giả sẽ khiến tôi sống tốt hơn chăng.
Tôi kết hôn từ năm 2009 đến nay đã được tròn 4 năm. Cũng giống như bạn sau đám cưới mẹ chồng tôi cũng đã gọi vợ chồng tôi đến căn dặn một số điều. Rồi viện lý do nên mẹ chồng tôi cũng đã bảo mang tiề.n mừng đám cưới, cùng với số tiề.n của hồi môn của tôi đưa bà cất hộ.
Nghe mẹ chồng nói cũng có lý, vợ chồng tôi đều mới lớn dậy nên việc cất giữ nhiều tiề.n không được tiện lắm. Hơn nữa thanh niên mà giữ tiề.n rồi lại tiêu linh tinh hết chả vào việc gì thì sẽ gây lãng phí. Chính vì vậy mà tôi cũng đồng ý, ngoan ngoãn vào mở tủ mang hết số tiề.n đó đưa cho mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi sợ không trả thì chúng nó làm liều, gia đình thiệt thân nên lại ngậm ngùi đem tiề.n đi trả chúng nó cho yên chuyện.
Thế nhưng được một thời gian thì tôi phát hiện ra rằng mẹ chồng thỉnh thoảng dấm dúi đem tiề.n cho bớt anh trai chồng tôi. Anh là con trai cả trong gia đình, nhưng tính tình ngang bướng, hồi còn đi học thì bỏ bê học hành đi buôn. Do còn non kinh nghiệm nên đã bị thua lỗ. Vậy là mẹ chồng tôi lại phải đem tiề.n ra trả nợ giúp.
Lớn lên anh vẫn chứng nào tật đấy, học hành dở dang nên anh không có công ăn việc làm ổn định. Đã thế lại có tính nói khoác, bốc phét một tấc lên tận trời. Thiếu tiề.n tiêu xài, anh đi vay người ta về ăn uống, mua sắm. Đến khi hết hạn trả, người ta đến tận nhà đòi bố mẹ. Vì con dại cái mang, sợ mang tiếng với xóm giềng nên mẹ chồng tôi lại cắn răng đem tiề.n ra trả nợ giúp.
Có lần chả biết anh ra ngoài làm ăn thế nào mà bị thua lỗ, chủ nợ lôi mấy thằng đầu tóc xanh đỏ đem giấy nợ đến tận nhà đ.e dọ.a, đòi tiề.n bố mẹ tôi. Mẹ chồng tôi sợ không trả thì chúng nó làm liều, gia đình thiệt thân nên lại ngậm ngùi đem tiề.n đi trả chúng nó cho yên chuyện.
Gần đây vợ chồng tôi có chút việc chuẩn bị cần đến tiề.n nên đã hỏi mẹ chồng về số tiề.n trước kia. Mới nghe đến đấy thôi mà mẹ chồng tôi cứ ậm ờ mãi. Cuối cùng sau nhiều lần hỏi quá mẹ cũng đưa cho vợ chồng tôi một ít nhưng chỉ bằng một nửa số tiề.n tôi đưa cho bà trước kia. Mẹ chồng tôi hứa sau này sẽ hoàn trả hết nhưng tôi biết mẹ chồng tôi đã không còn tiề.n và với mức thu nhập của một người già như bà thì chắc sẽ chẳng bao giờ có thể kiếm được số tiề.n còn thiếu đó. Còn số tiề.n trước kia chắc chắn bà đã đem đi trả nợ cho anh trai chồng tôi rồi.
Thôi thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tiề.n thì cũng quý thật nhưng nó không thể đem so sánh được bằng tình cảm, hạnh phúc gia đình. Nếu còn yêu thương chồng con, không muốn chồng mình phải khó xử khi phải kẹp giữa hai người phụ nữ thì bạn cũng nên bỏ qua. Tiề.n dù nhiều đến đâu thì cũng có thể kiếm lại được chứ còn cứ làm căng lên khiến gia đình tan nát thì lúc đó tiề.n nhiều cũng có ý nghĩa gì nữa đây.
Giờ đây quyết định là ở bạn, chỉ có bạn mới có thể điều khiển được mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vào lúc này. Chúc bạn và gia đình hạnh phúc.
Video đang HOT
Theo Nguoiduatin
Mẹ mất sớm, cha đã trót lỡ... làm em tôi có bầu
Thật lòng, tôi cũng muốn biết hiện giờ bố và em Lan của tôi sống ra sao lắm. Nhưng quả thật, nỗi đau đó chẳng bao giờ nguôi ngoai trong lòng tôi...
Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình có 4 chị em gái. Mẹ mất sớm, là chị cả, tôi phải cùng cha chăm lo cho các em từ khi còn nhỏ. Vì ở miền quê nghèo này, không có việc gì làm để có thể kiế.m tiề.n ngoài mò cua bắt ốc, nên năm 16 tuổ.i tôi đã vào Nam kiếm việc làm.
Tôi vẫn chưa thể tha thứ cho hai người vốn là những người thân yêu nhất của tôi.
Khi tôi đi, em lớn nhất mới 14, hai em còn lại thì lên 10 tuổ.i và 6 tuổ.i. Nhìn những giọt nước mắt của cha và của các em gái, tôi đau lòng lắm và thầm hứa sẽ cố gắng hết sức mình để đỡ đần người thân nhiều hơn.
Tôi đã kiếm được việc làm sau 10 ngày vào Nam, tôi làm công nhân trong xưởng may. Hàng tháng số tiề.n tôi kiếm được, trừ tiề.n ăn và ở thì tôi gửi về cho bố và các em hết. Tuy nhiên, nhà có đông người nên số tiề.n tôi và bố kiếm được cũng chẳng thấm vào đâu, gia đình phải chi tiêu rất tằn tiện.
Chị em tôi đã từng rất hạnh phúc bên nhau
Ngày đó, tôi ít gọi điện về lắm, vì gia đình không có điện thoại, để nghe máy bố tôi phải đi lên bưu điện, mà ban ngày tôi phải đi làm, tối thì bưu điện người ta đóng cửa. Tôi chủ yếu liên lạc bằng thư với đứa em gái lớn.
Thời gian thấm thoát trôi đi, suốt 3 năm tôi không về nhà, vì đi lại cũng tốn kém, tôi muốn dành khoản tiề.n đó để gửi về cho bố và các em.
Tới năm thứ 4, phần vì nhớ nhà, phần vì khoảng giữa năm đó, người bác ruột có gọi điện cho tôi hỏi thăm sao không về, bác còn nói "về mang em đi theo với, chứ ở nhà cũng khổ". Nghe vậy mà tôi nóng ruột. Tôi có hỏi thêm nhưng bác không nói gì. Bác rất ít khi gọi điện cho tôi, vậy mà gọi lại nói những câu khó hiểu như vậy, nên tôi cũng lo lắm.
Tết năm đó tôi quyết định về và cũng không báo trước cho ai.
Từ xa xa, thấy các chị, các bác trong xóm, tôi đã chào đon đả, nhưng mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng, có phần thương cảm...Tôi tự hỏi, không lẽ gia đình tôi có chuyện gì? Bao câu hỏi, bao nỗi phân vân diễn ra trong đầu, bước chân tôi như nhanh hơn.
Và rồi, ngôi nhà thân thương của tôi cũng đã hiện ra. Dáng cha đang lom khom trong bếp, tôi lên tiếng chào: "Con đã về"! Ông ngước lên, nhìn tôi như ngỡ ngàng, không vui mừng như tôi nghĩ mà có phần bối rối, ngại ngùng.
Nghe tiếng tôi, 2 đứa em út cũng chạy ra ôm hôn và nói cười ríu rít. Tôi cũng như nghẹn thở với niềm vui xum họp. "Thế Lan (tên đứa em gái sau tôi) đâu?" - tôi hỏi. Bỗng dưng nét mặt của 2 đứa em tôi thay đổi hẳn, không còn cười nữa.
Từ phía vườn sau, Lan cũng cất tiếng hỏi: "Nhà có khách à?". Tôi chưa kịp chạy lại ôm em thì chợt nhận ra bụng em tôi như người mang bầu 4-5 tháng.
Khi tôi trở về nhà, em tôi đã mang bầu 4 tháng
Tôi không dám hỏi, tôi cũng không nói gì, tôi im lặng. Và mọi người cũng im lặng theo, nhất là cha tôi, ông chưa nói câu nào từ khi tôi về.
Chiều hôm đó, cả nhà tôi ăn cơm tối trong sự im lặng đến rợn người, nó trái ngược với những gì mà tôi tưởng tượng trước đó về bữa cơm xum họp sau 4 năm xa quê.
Rồi chị em tôi rúc vào một giường ngủ cùng nhau như hồi bé. Mãi sau, Lan mới bước vào. Thấy tôi, em chỉ nhìn và khóc.
Tôi như có động lực để cất tiếng: "Em có bầu đúng không? Mấy tháng rồi? con của ai?" - tôi hạ giọng như để em đỡ sợ sệt hơn.
Lan vẫn không trả lời mà chỉ khóc. Sự chịu đựng cũng đã hết, tôi cáu gắt và quát lên như chỉ muốn dáng cho em cái tát thật đa.u đớ.n.
Bố liền từ phòng khách chạy vào. Ông nhìn tôi rồi cúi xuống. Tôi không hiểu, thật không hiểu ánh mắt của ông... "Bố xin lỗi" - ông lí nhí không thành lời.
Tôi như con thú bị cắn xé, gào lên với bố: "Tại sao bố không bảo vệ được em? Bố đã đi đâu và làm gì khi em con bị hại?"
Rồi tôi chế.t lặng người đi khi nghe người cha thân sinh ra tôi khóc nức nở: "Bố xin lỗi, đó là... con của bố!"
Tôi như ngất tại chỗ.
Tôi khóc, tôi xin ông nói lại, xin hãy nói rằng tôi nghe lầm, xin đừng lừa tôi như vậy, tôi ôm chân ông, tôi bảo nếu không muốn con về, con sẽ đi ngay, chỉ cần đừng nói như thế...
Ông ngồi xuống và khóc nức nở, cả 3 em tôi nữa. Tôi ngồi khóc cả một đêm như thế, không ai nói thêm câu nào.
Tới sáng, không thấy bố đâu, tôi gọi Lan nói chuyện, Lan bảo: "Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ là em cũng tình nguyện".
Tôi như kiệt sức vì khóc. Khi thấy bố tôi về, ông không dám nhìn tôi, tôi tuyên bố sẽ mang 2 em đứa út đi khỏi ngôi nhà này.
Bố nức nở khóc và chỉ nói "Bố xin lỗi, bố có tội với các con".
Rồi tôi mang 2 em đi trong chiều hôm đó, tôi không biết mình đã làm đúng hay sai. Cho tới lúc tôi đi, Lan cũng chỉ khóc và xin lỗi. Tôi cũng khóc, khóc như muốn cạn nước mắt, và không nói thêm được câu nào.
Đã 3 năm trôi qua, hiện tôi và 2 em út đã có cuộc sống ổn định trong Nam. Chúng tôi chưa một lần gọi điện hay hỏi thăm bất cứ ai về tình hình ở nhà cả. Thật lòng, tôi cũng muốn biết hiện giờ bố và em Lan của tôi sống ra sao lắm. Nhưng quả thật, nỗi đau đó chẳng bao giờ nguôi ngoai trong lòng tôi... Giờ tôi phải làm sao? Mong độc giả Phunutoday hãy tư vấn giúp tôi.
Theo Phunutoday
Lương của chồng em không bằng 1/100 lương anh, sao anh ta lại có giá trị hơn anh? Anh về nhà suy nghĩ về lời cô gái nói, anh cảm thấy một người đàn ông như anh không có tiề.n, không địa vị thật là đáng bị khin.h thườn.g. Anh không muốn tiếp tục cuộc sống nghèo khổ này nữa. Anh ta sinh ra trong một gia đình nông thôn chân lắm tay bùn. Mẹ thì đi cắt lúa mướn, cha...