Mẹ chồng đe con dâu: “Mày đừng có hành nó cả đêm thế”
Dạo này mẹ chồng cứ nhìn thấy tôi là bà lại lườm, nguýt đủ kiểu. Tôi không biết tại sao bà lại cứ ác cảm với tôi như thế.
ảnh minh họa
Tôi may mắn được chồng yêu thương hết mực. Từ khi cưới về đến nay, việc gì anh ấy cũng chiều tôi. Tôi không biết làm cái gì, chồng tôi đều hướng dẫn tận tình. Nói chung là tôi thấy được an ủi nhiều lắm.
Ngược lại, mẹ chồng tôi thì cứ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu. Tôi đi làm thì thôi chứ ở nhà kiểu gì bà cũng lôi chuyện ra để xỉa xói. Nào là tôi nấu ăn dở ẹc, phòng ngủ để bừa bộn, áo quần mua quá nhiều về chất cả tủ quá phí, v.v… Nói chung là tôi rất đau đầu khi phải đối mặt với mẹ chồng.
Được cái chồng tôi hiểu vợ lắm. Cứ mỗi lần thấy tôi ấm ức, anh lại đèo tôi đi dạo, vỗ về, an ủi tôi. Anh bảo do bố anh mất sớm, mẹ một mình nuôi anh khôn lớn nên dù sao, anh cũng không muốn làm mẹ phiền lòng, những chuyện mà tôi gặp phải cũng chỉ là những chuyện bình thường của mọi gia đình mà thôi nên anh muốn tôi đừng để tâm quá nhiều.
Tôi nghe lời chồng, không so đo với mẹ chồng nữa. Nhưng hôm rồi, trong khi nhà có giỗ, các cô, các bác đang ngồi tụ họp thì mẹ chồng tôi lại gọi tôi lại. Giọng bà lảnh lót:
- Phan nghe các bác nói gì không? Thằng Vinh dạo này ốm yếu quá đấy. Con xem xem thế nào chứ lấy chồng về rồi để nó ốm thế là không được.
Video đang HOT
Tôi chỉ biết “dạ” rồi quay lui. Tôi cũng chưa hiểu hàm ý của mẹ chồng lắm. Tôi vẫn chăm chồng như bình thường đấy thôi. Mà anh ấy đâu có gầy quá, chỉ sút khoảng kg là cùng.
Hôm Chủ nhật, khi tôi đang đứng rán chả cá, mẹ chồng tôi lại chắp tay đi sau lưng rồi đay nghiến:
- Mày đừng hành nó cả đêm thế. Con người ta nuôi ba mươi mấy năm trời khó nhọc chứ có phải tự nhiên lớn lên đâu.
Tôi nghe mà ngớ người. Thì ra điều mẹ tôi muốn ám chỉ là đây. Chả là tôi và chồng có thói quen trêu nhau khi nằm trên giường. Với cả, vì là vợ chồng son nên tần suất “yêu” của chúng tôi cũng khá dày. Phòng của vợ chồng tôi sát với phòng của mẹ chồng nên chắc bà nghe được chúng tôi cứ ồn ào với nhau cả đêm.
Tôi đem chuyện này nói với chồng. Anh bảo thế thì mình phải cẩn thận, nhỏ tiếng hơn mới được. Thế là từ hôm đó, vợ chồng tôi cứ như chuyển sang đánh du kích. Cứ mỗi lần “yêu”, tôi phải bảo chồng lấy tay bịt miệng mình lại, tránh gây ra tiếng động.
Tưởng đã được yên, nào ngờ hôm đó, tôi hơi phấn khích, véo chồng một cái rõ đau. Do bị bất ngờ, chồng tôi la lên thất thanh. Mới nghe thấy thế, mẹ chồng tôi đã đạp cửa chạy vào, dáng vẻ bà vô cùng hốt hoảng:
- Ôi, cô làm gì thằng bé thế này? Có sao không con ơi?
Lúc đó cả tôi và chồng đều đang trong tư thế không mảnh vải che thân. Chúng tôi đều bị động trước tình huống này, chỉ biết vơ vội cái chăn quấn vào người. Cũng tại lúc đi ngủ, chồng tôi quên chốt cửa nên mới gặp tình huống dở khóc, dở cười như thế này.
Khỏi phải nói, ngày hôm sau mẹ chồng tôi khó chịu với tôi như thế nào. Bà bảo rằng, tôi là loại phụ nữ hư đốn, không biết thương chồng chút nào, đã dặn dò đến mức đấy rồi còn tham lam.
Tôi thấy mình khổ quá. Ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng không được tự do. Chồng tôi là con một, chuyện chuyển ra ngoài sống riêng gần như là điều không thể. Mà sống mãi như thế này thì tôi cũng không chịu nổi. Ai dè từ cái hôm đó xong, mẹ chồng tôi bắt chúng tôi không được khóa cửa trong khi ngủ, để thỉnh thoảng bà còn chạy sang kiểm tra.
Tôi ấm ức lắm. Cả tuần nay tôi dỗi, không cho chồng đụng vào người. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, tôi e rằng đời sống riêng của vợ chồng tôi sẽ bị khủng hoảng. Tôi phải làm gì để đối phó với mẹ chồng tôi đây?
Theo blogtamsu
Tình yêu tan vỡ sau một tháng em về làm dâu nhà tôi
Em không ác cảm với ba mẹ tôi, nhưng không chịu được cảnh ngày nào mẹ cũng tới "dạy" em cách làm dâu.
ảnh minh họa
Tôi quen em hai năm trước do em kết bạn nhầm. Nói chuyện vài lần, tôi rất có cảm tình với em. Tôi muốn tìm hiểu thêm nhưng không dám, chỉ dừng lại ở bạn bè vì tại thời điểm đó em có bạn trai, một anh tóc vàng điển trai. Sau khi em chia tay bạn trai tôi mới dám nhắn tin chuyện trò nhiều hơn. Em không ghi nơi ở, hay hiện địa chỉ nơi sinh, mãi về sau tôi mới biết gia đình em sang Phần Lan định cư khi em mới 3 tháng tuổi (ngạc nhiên vì tiếng Việt em quá giỏi). Em kể mình cũng có nhiều cha mẹ nuôi, cả Việt Nam cũng có, khi gia đình gửi em về Việt Nam học một năm.
Chúng tôi có chung nhiều sở thích, riêng về âm nhạc là không. Em thích nghe nhạc giao hưởng, đặc biệt là của Monzart, Beethoven, Chopin còn tôi thì mù tịt thể loại này. Em rất kín tiếng về gia đình và cuộc sống cá nhân. Tôi muốn hiểu thêm về con người em hơn, nhiều khi trò chuyện tôi hỏi về gia đình và công việc em đều không nói. Em mong tôi đừng tò mò về gia đình, công việc, lương tháng bao nhiêu, em không thoải mái.
Quen nhau được một thời gian dài tôi mời em về Việt Nam chơi vào dịp Noel. Em sòng phẳng trong chi tiêu. Đi nhà hàng, cà phê em không cho tôi trả giúp. Em cho rằng yêu không nhất thiết phải bỏ tiền túi ra chi trả cho người yêu. Tôi cũng được em mời sang chơi một tuần. Sau khi sang thăm tôi mới thực sự hiểu thêm về cuộc sống, gia đình em. Em kể mình 18 tuổi chuyển ra ở riêng vì học đại học, xin được việc nên em ở luôn đây. Ba mẹ em ở thành phố khác, khá xa nên em ít về nhưng họ chăm lên thăm. Chị em hầu như ngày nào em cũng gặp (chị ở cùng thành phố), ba mẹ em đi du lịch nên tôi không có cơ hội gặp trực tiếp.
Rồi tôi trao nhẫn, em đồng ý không nghĩ ngợi gì. Tôi có lần gặng hỏi "Em mới gặp ba mẹ anh một lần, chưa biết rõ hoàn cảnh gia đình anh, ba mẹ giàu nghèo ra sao mà em đã đồng ý, không sợ bị anh lừa à? Mà ba mẹ em nghĩ sao". Em chỉ cười nói "Nếu kết hôn thì em ở với anh, chứ có phải lấy ba mẹ đâu mà em cần lo lắng. Nếu giàu thì tài sản cũng là của ba mẹ anh. Em chỉ cần anh biết tự mình vươn lên, không nhờ vả ai là em hài lòng".
Gia đình em sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng tư của em, ba mẹ luôn nói tình yêu của em do em lựa chọn. Ba mẹ không có quyền can thiệp, chị gái em cũng dễ tính nên tôi khỏi lo. Nếu có kết hôn, tôi không lo chuyện phải nuôi em. Công ty em cũng có chi nhánh tại Việt Nam, em sẽ hỏi ý kiến giám đốc về đề nghị chuyển công tác, chắc sẽ được. Không được thì em tìm công ty khác, tôi không cần lo kinh tế cho em.
Chúng tôi có một lễ dính hôn không quá lớn mà cũng không quá nhỏ tại Việt Nam, có mặt cha mẹ hai bên, họ hàng và một số bạn bè thân thích. Lễ đính hôn được cử hành tốt lành, mãn nguyện. Em quyết định ở lại Việt Nam theo đề nghị của tôi. Sau đính hôn em về nhà tôi sống chung được vỏn vẹn một tháng thì đề nghị muốn về nước. Em nói không chịu được áp lực "đi làm dâu" mà họ vẫn nói. Em không ác cảm với ba mẹ tôi, nhưng không chịu được cảnh ngày nào mẹ cũng tới "dạy" em, làm dâu phải thế này thế kia, theo chồng này nọ, rồi làm hết việc này đến việc kia. Cơm ngày nào em cũng phải nấu, không chịu được. Tôi trưởng thành đi làm rồi mà vẫn không chịu thuê cho mình một phòng trọ riêng. Em bảo không chịu thêm được nữa, mới đính hôn mà đã thế này, lấy nhau về chắc em tắc thở.
Thật sự tôi không hiểu nổi em nữa. Hai năm quen nhau vậy coi như vô nghĩa. Thật sự do gia đình tôi quá khắt khe hay do em quá tây hóa?
Theo VNE
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi sốc khi nhìn thấy chồng đang... Không biết giờ này mà chồng còn làm gì trước máy tính nữa, công việc của anh bận đến thế sao? Tôi lò dò ngồi dậy rồi ngó nghiêng, chồng tôi vẫn say sưa mà không biết vợ đang nhìn. Lúc ngó vào cái màn hình thì tôi sốc luôn, thì ra anh đang... "Chán chồng lắm, đàn ông gì mà chưa đến...