Mẹ chồng của em- đệ nhất “tai quái…”
Không biết kiếp trước em gây tội gì mà kiếp này em vớ phải bà mẹ chồng tai quái quá thế! Cuộc đời em, rồi sẽ đen tối đến khi nào đây?!
Em là gái tỉnh lẻ, vừa “chân ướt chân ráo” tốt nghiệp Đại học thì quyết định kết hôn (do em ngu ngơ, khờ dại trao thân và có thai nên không thể rút lui). Ngày cưới, nhiều bạn bè thân quen nói em “chuột sa chĩnh gạo” vì vớ được người chồng lý tưởng – giai thành phố, đẹp trai, đứng đắn, thu nhập cao… Nhưng đúng là cuộc đời không ai biết trước chữ ngờ. Về làm dâu, làm vợ… em mới phát hiện ra nhiều sự thật tréo ngoe.
Vì chồng em là “độc đinh” nên sau cưới, em phải sống chung với mẹ chồng và “bà cô” chồng (hơn em 2 tuổi). Ngay đêm tân hôn, khi vợ chồng đang lúi húi mở phong bì, mẹ chồng đã đẩy cửa bước vào và lạnh lùng đề nghị “giữ giúp” toàn bộ tiền, vàng mừng cưới. Trong khi em còn đang ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu gì thì chồng đã gật đầu, vâng dạ… đưa toàn bộ tài sản của 2 vợ chồng cho bà.
Do bầu bí nên em không đi làm, chỉ ở nhà dưỡng thai và quẩn quanh chợ búa, dọn nhà, giặt giũ, nấu ăn… Toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do chồng lo toan từ A tới Z còn “bà cô” đi làm lương lậu bao nhiêu được tự do “đầu tư” vào váy vóc, chơi bời… một cắc tiền sinh hoạt phí cũng không góp. Đôi khi, em muốn góp ý nhưng nghĩ phận mình không kiếm ra tiền nên đành ngậm miệng.
Số em bất hạnh nên vớ phải bà mẹ chồng vô cùng “tai quái” (Ảnh: Dreamtime).
Video đang HOT
Chồng em làm việc cho một công ty nước ngoài, cả lương và thưởng của anh khoảng trên dưới 20 triệu/tháng. Chuyện tiền nong anh rất “chắc chắn” nên không giao cho em quản lý. Mỗi tháng anh đưa cho em 4 triệu để lo ăn uống 3 bữa/ngày và chi tiêu lặt vặt. Số còn lại anh giữ nói là tích lũy cho con và sau này già. Với 4 triệu, em luôn phải tính toán mua thứ này, bớt thứ kia để sao chỉ phải chi hơn 100 nghìn/ngày. Nhưng dù có chắt bóp thế nào thì vẫn thiếu trước, hụt sau. Có bữa nào ăn uống đạm bạc một chút thì em chồng la oai oái và móc máy em rằng, ở nhà ăn chơi không mất sức nên không hiểu người đi làm hao tâm tổn lực ra sao… Đôi ba lần, do quá ấm ức, em cạu lại thì mẹ chồng lớn tiếng mắng em hỗn láo, mắng chồng em không biết dạy vợ.
Mang thai nhưng em đầu tắt mặt tối cả ngày. Đôi khi khó chịu, muốn nhờ em chồng rửa giúp mâm bát hay phơi giùm chậu quần áo thì mẹ chồng ngay lập tức mỉa mai, chê em lười, làm có mấy việc vặt trong nhà còn đùn đẩy. Trong mắt mẹ và “bà cô” chồng, em chỉ là đứa ăn bám, bị khinh thường, bị coi như osin chính hiệu… Có mặt chồng em ở nhà thì đỡ bị sai bảo. Vắng mặt anh là em như giẻ lau mâm.
Cả quá trình bầu bí dài đằng đẵng 9 tháng 10 ngày, em chỉ tăng cả thảy 5kg. Đến khi sinh, con gái em chỉ nặng 2,4kg. Họ hàng đến thăm, có ai chê bai gì thì mẹ chồng lại giả lả nói rằng do em biếng ăn, không chịu nghĩ cho con. Em nghe mà uất hận…
Mẹ đẻ em mất sớm nên sau sinh em hoàn toàn cậy nhờ nhà chồng. Cô em chồng đã quen “ăn trắng mặt trơn”, thì thôi chẳng trông mong gì. Còn mẹ chồng cũng thực sự rất phũ. Bà thuê thêm một người giúp việc gọi là đỡ đần trong lúc em ở cữ và giao kèo rõ ràng là toàn bộ chi phí em lo nhưng cấm em không được nói với chồng (?!). Đêm, cháu có khóc thì bà tru tréo mắng em vụng không biết dỗ con… Hoặc có nhờ chồng pha sữa là bà sẽ lừ mắt nói “đó không phải việc của đàn ông”… Con em sinh ra giống mẹ nhiều hơn giống bố, bà xỉa xói rằng khéo là con của con Tu hú…
Chồng em cũng thương vợ yêu con nhưng phải cái nghe mẹ nên sinh ra nhu nhược. Lấy anh, em thực sự phải nhẫn nhịn và chịu đựng rất nhiều… Đôi ba lần em đắn ý chồng để chuyển ra ngoài sống thì anh trợn mắt quát “Không được”…
Bây giờ, tình yêu của em với chồng cũng chẳng còn. Chỉ lặng lẽ sống qua ngày. Nhiều khi nghĩ uất, em muốn tung hê hết tất cả để làm lại từ đầu nhưng rồi lại đắn đo, e sợ vì chỉ có 2 bàn tay trắng, lại thương con mới 1 tuổi…
Không biết kiếp trước em gây tội gì mà kiếp này em vớ phải bà mẹ chồng tai quái quá thế! Cuộc đời em, rồi sẽ đen tối đến khi nào đây?!
Theo NLĐ
Vợ rất béo, thì đã làm sao?
Chồng tôi nói: "tất cả các em ở đây, tính cả hoa hậu người mẫu diễn viên hot girl trên báo chí trên màn hình các kiểu, cố lắm cũng chỉ bằng 1 nửa vợ anh!".
Không biết có phải tôi nhà quê, hạn hẹp kiến thức hay suy nghĩ tồ tẹt, đơn giản quá hay không, nhưng thực sự, tôi thấy không có vấn đề gì về chuyện tôi là một bà vợ béo. Nhà tôi vui lắm, chồng yêu tôi lắm, dù tôi nặng đến tận 80kg. Hồi mới cưới nhau, chồng nghe chuyện mấy bà đẻ xong lên cân ầm ầm, chồng tuyên bố, tôi mà lên đến 5kg là chồng tôi bỏ. Cuối cùng chồng không bỏ được tôi, vì tôi lên một nhát 20 kg liền!
Tôi béo đến mức buổi sáng, chở xe máy đưa con đi học, con gái 3 tuổi của tôi ngồi trước đầu xe thì ai nhìn đằng sau cũng tưởng tôi đi xe một mình, đến lúc mọi người cố vượt lên mới nhìn thấy con tôi ngồi thọt lỏm. Mà chú thích là con tôi thuộc dạng to béo ở lớp mẫu giáo chứ không còi cọc đâu. Hồi mới sinh cháu, tôi không cần bế con. Tôi chỉ ngồi khoanh chân, dựa lưng vào tường, và đặt con bé lên đùi, cứ rung rinh cả ngày. Con tôi có thể ngủ ngon như thế và tôi chẳng thấy gì mệt mỏi, phiền hà. Tôi nặng hơn chồng tôi 10 kí, nên buổi tối, chồng tôi không phải ra ngoài thì đóng cửa, rồi kiếm tạm cái áo phông của tôi chui vào, nhà không cần lắp điều hòa vì chồng tôi vừa mặc áo của tôi, vừa vén lên quạt mát!
Chồng còn bảo, đi mua quần áo tặng tôi là dễ nhất, vì cứ đứng giữa quán người ta mà hét "cho free size", thế là chủ quán không cần phải thắc mắc cầu kỳ. Nhất là mua áo lót thì khỏi nói, chồng tôi học thuộc lòng: cứ đến cửa hàng quần áo cho người béo, order quả áo big size, thêm 2 đoạn dây nối bổ sung, khung gọng loại an toàn hết cỡ. Thế là xong! Chồng đúng là người tâm lý, cứ mua về là tôi mặc vừa! Chưa kể, tôi đi đâu cũng không cần phải giới thiệu dài dòng. Bạn bè đến tìm nhà tôi, đi từ xa cứ hỏi nhà "Chị Béo". Bác bán rau ở chợ cứ bảo tôi: "Cháu Béo". Các cô giáo của con không nhớ tên tôi, cứ gọi là "Mẹ Béo". Con tôi, vô tình cũng được quan tâm nhất trường vì ai cũng biết nó là "Con Nhà Mẹ Béo". Facebook của tôi tên là "Face Béo". Bố mẹ, anh chị em, ai cũng gọi tôi là "Béo Nhà Mình"!
Hôm trước, thấy có chị tâm sự trên báo là bây giờ béo quá nên buồn lắm, sợ chồng bỏ, chồng chê. Chồng tôi đọc rồi bảo "chồng chị thế là dại, phải yêu vợ béo, vì sẽ được hãnh diện mỗi lần đi công tác". Tôi chưa hiểu gì, anh giải thích bổ sung, là chẳng bao giờ các em chân dài lại dám xun xoe, vì chỉ cần họ lả lơi thôi, chồng tôi sẽ nói: "tất cả các em ở đây, tính cả hoa hậu người mẫu diễn viên hot girl trên báo chí trên màn hình các kiểu, cố lắm cũng chỉ bằng 1 nửa vợ anh!". Đồng nghiệp đứng xung quanh nghe thấy, thầm ghen tị! Có mấy lần thấy không được yên tâm, tôi hỏi thêm chồng "em béo thế này, trông không nóng bỏng, anh không chán à?" Chồng tôi thật thà "đúng là trông em không nóng bỏng tí nào, nhưng được cái ôm em thì nóng ngốt! Với lại, ngoài em ra, thì chả đứa nào nó chịu lấy anh!" Thế nên tôi cũng yên tâm!.
Lâu lâu có người chê tôi, tôi lại về mách chồng. Gần đây nhất, có đứa bạn bảo tôi không khác gì "bị thịt", tôi về tôi mách, chồng tôi bảo "đứa đấy nó chả biết gì, em thì phải giống cái "bao tải thịt", thậm chí là cả cái phản thịt ngoài chợ ấy, chứ bị thịt nào sánh được với em!" Con tôi gọi tôi là "mẹ heo", chồng tôi bảo "chả có con heo nào sướng như mẹ con, nuôi béo mãi không bị người ta thịt!". Lại có anh bạn ngồi mâm rượu, tỉ tê kể chuyện vợ càng ngày càng béo, đêm hôm mò mẫm thấy phiền hà ghê! Chồng về kể tôi nghe, tặc lưỡi "tại cái thằng ấy nó chưa học võ, chứ học võ leo rào như anh, vụ này đơn giản lắm!". Đại khái là như thế, chuyện nhà tôi có thật cứ như hài!
Bây giờ thì chồng tôi đi vắng. Tôi và con ở nhà, hàng ngày hai mẹ con đi học, đi làm. Tôi dạy học, viết lách, nấu ăn trong lúc con chơi đồ hàng, bình yên đợi anh về. Chồng tôi bảo, hãy cứ để cho mọi thứ tự nhiên, anh yêu tôi bởi sự hồn nhiên và đơn giản của tôi, trước mọi điều xảy đến trong đời, tôi đọc báo mạng ít thôi không lại nhiễm mấy tư tưởng phức tạp dài dòng. Thấy mấy tháng trước có vụ các bà vợ đột ngột tỏ tình với các ông chồng, post lên facebook cho nhau xem ầm ầm. Tôi hí hửng nhắn tin "em yêu anh" cho chồng. Mãi không thấy ông chồng nhắn lại để khoe khoang bạn bè, tôi làu bàu, chồng bảo "tại cái cỗ lòng của anh, muốn gửi đến em mà nhà mạng nào cũng chê nặng quá nên không chuyển, em có tin không?" Tôi phì cười. Tôi tin chồng tôi chứ! Tôi tin và biết chính xác là chồng yêu tôi, dù tất cả những người vợ khác trên đều không ai có vẻ ngoài giống tôi!
Theo VNE
Loại gái mất trinh như cô sẽ không tìm được người tử tế đâu! Sau khi tôi đòi chia tay, anh ta đã gào lên: "Loại con gái đã mất trinh như cô sẽ không tìm được người tử tế đâu! Vì quá chán cô, chán cách yêu chiều nhạt nhẽo của cô nên tôi mới đến với cô ta đấy. Nếu cô thích thì cứ việc đi. Đối với tôi, cô giờ chỉ là một món...