Mẹ chồng chửi cháu nội mất dạy chỉ vì lười ăn
Hơi một tý là mẹ chồng lại chửi cháu là đồ mất dạy, góp ý nhiều lần nhưng bà vẫn coi việc mình làm là đúng…
Hơi một tý là mẹ chồng lại chửi cháu là đồ mất dạy, góp ý nhiều lần nhưng bà vẫn coi việc mình làm là đúng… (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi 33 tuổi, có 2 con, đứa con gái lớn năm nay đã học lớp 1, đứa con trai nhỏ mới được hơn 1 tuổi nên nhờ bà nội lên trông cháu. Bà nội tính khí thất thường, không biết chiều, nịnh trẻ con, nên đứa lớn không thích bà, cũng không nghe lời bà. Cũng chỉ vì bà động nói là lại chửi cháu, hỗn láo, mất dạy, rồi nói suốt ngày. Mà tất cả cũng chỉ vì cháu ăn chậm, và hay xem ti vi. Đi ngủ trẻ con hay đạp chăn ra thì bà chửi cháu là “con điên”, ngu dốt…
Video đang HOT
Nhiều lần tôi thấy cháu chừng mắt lên cãi lại bà thì bà, cháu không phải con điên, cháu không ngu dốt… thì bà lại chửi con nhà mất dạy, dám chừng mắt lên quát lại bà. Cứ thế cuộc chiến của 2 bà cháu không có hồi kết, tôi cũng đã nhiều lần góp ý với bà và nhắc nhở con nhưng hình như cháu không phục cách nói của bà, và bà thì vẫn cho rằng những điều mình làm là không sai nên chẳng chịu thay đổi.
Bà còn thường xuyên mang cháu so sánh với các con bà, nói ngày xưa bằng tuổi này bố và bác nó phải đi cấy, đi chăn trâu, còn con nhà tôi chẳng biết làm việc gì. Nói bố và bác nó được 10 phần, con nhà tôi chẳng được 5 phần…
Vì sự so sánh đó, và những câu nói của bà làm con tôi bị ám ảnh, nhiều lần đi ngủ, trong giấc mơ tôi cũng thấy cháu nói to, “Tại sao bà cứ nói cháu như thế nhỉ?, Cháu không ngu dốt, cháu không mất dạy…”. Nhưng nói mỗi lần tôi góp ý thì mẹ chồng lại nói tôi nuông chiều con, bênh con để cháu hư. Tôi muốn xin ý kiến các anh, chị, trong trường hợp này có phải tôi quá nuông chiều con, và mẹ chồng tôi hành động đúng hay sai?
Theo Đất Việt
Ngột ngạt khi vẫn "mặt dày" về làm dâu nhà anh
Bị mẹ chồng phản đối kịch liệt, tôi và anh vẫn quyết làm đám cưới. Cưới xong, tôi phải vác "mặt dày" về làm dâu nhà anh nhưng luôn thấy mệt mỏi, ngột ngạt vì bị mẹ chồng, chị chồng khinh rẻ.
Tôi và anh quen nhau từ những ngày hai đứa còn ở giảng đường đại học. Mẹ anh phản đối kịch liệt chúng tôi yêu nhau vì tôi là người Miền Tây. Nhưng sau khi ra trường, chúng tôi dành dụm tiền và vẫn tổ chức đám cưới dù mẹ chồng tôi không ủng hộ. Để đến được với anh, tôi đã nhiều lần phải khóc hết nước mắt. Thậm chí ngày cưới sắp đến, mẹ chồng tôi vẫn đòi huỷ. Nhưng cuối cùng, đám cưới của hai đứa cũng được tổ chức. Song gia đình tôi không mấy thiện cảm với mẹ anh. Thương chồng, tôi cố gắng bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ với mẹ chồng và chị chồng.
Cưới xong, tôi chính thức vác "mặt dày" về làm dâu n hà anh . Vì mẹ chồng tôi buôn bán nên sáng sớm vợ chồng tôi dậy sớm phụ giúp mẹ. Phần lớn thời gian còn lại ngoài đi làm, tôi dạy con chị chồng học, phụ chị việc nhà, cơm nước trong gia đình.
Tôi là nhân viên văn phòng của một công ty nước ngoài, nên công việc rất áp lực. Vì vậy, việc nhà tôi không chu tất được hoàn toàn. Do đó cứ sân nhà dơ bẩn hay ban công bám bụi là chị chồng mách mẹ chồng bảo tôi lười biếng. Chồng phụ tôi làm việc nhà, chị cũng nói với mẹ. Mỗi lần như thế, mẹ chồng lại kêu tôi ra mắng và bảo chồng tôi không biết dạy vợ. Thỉnh thoảng tôi về quê mẹ đẻ, chồng tôi không cho nói về chơi là không được mà phải nói là nhà có việc hay đám cưới bạn bè làm cớ để đi với mẹ chồng. Thấy vậy, tôi tủi thân lắm.Tận bây giờ, mỗi khi muốn về thăm mẹ đẻ, tôi cũng phải viện đủ thứ lý do. Để hạn chế gặp mặt mẹ và chị chồng, tôi viện cớ và sắp xếp đi học thêm 1 bằng đại học. Với tôi, dù mệt mỏi do vừa phải đi làm vừa đi học vẫn còn hơn phải về sớm và đối mặt những người như thế.
Chị chồng có bầu, việc nhà cơm nước vợ chồng tôi làm hết, chị không phải rửa cái chén nào. Thế mà, chị gái tôi có việc cần tôi, tôi đi mà chưa về đổ rác, chị và mẹ chồng cũng mắng. Mẹ chồng tôi còn than vãn với mọi người là từ ngày có tôi về nhà này, con trai của bà trở nên là đứa con bất hiếu. Chồng tôi vô cùng chán nản. Có lúc chúng tôi đã nghĩ đến việc ly hôn. Mẹ và chị chồng luôn bảo khó khăn, vợ chồng tôi có bao nhiêu tiền lúc nào cũng hỏi mượn bằng hết. Hiện tôi chỉ giữ được một ít để lo sinh đẻ sau này. Nhưng khó chịu hơn là tôi cảm thấy bị khinh rẻ trong gia đình chồng.
Khi chị chồng có bầu, mẹ chồng lo từng chút, tẩm bổ liên tục cho chị. Chị sinh con trai cả nhà ca ngợi. Rồi mẹ chồng bảo mai mốt tôi cũng phải sinh con trai. Tôi không nói gì, chỉ thấy tủi thân. Nhưng khi tôi có thai thì mẹ chồng tôi phản đối điều này. Tôi vô cùng hụt hẫng khi mẹ chồng như vậy. Mẹ chồng sợ tôi mang bầu và sinh con năm Tỵ, chồng tôi sẽ gặp chuyện không lành. Nhưng tôi thấy an ủi phần nào khi chồng đứng về phía mình nên kiên quyết không bỏ thai.
Tôi đang mang thai con đầu lòng được 3 tháng, nhưng cuộc sống bên nhà chồng làm tôi cảm thấy chán nản quá. Tôi có thai, chị và mẹ bảo không nên ăn bổ quá thai to khó sinh. Việc nhà tôi có bê trễ vì ốm nghén, mẹ phàn nàn với chồng tôi là tôi kiếm cớ lười biếng. Trong đầu, tôi chỉ muốn ly hôn, dù hai vợ chồng tôi còn yêu nhau. Tôi đã bàn với anh ra ở riêng nhưng anh không chịu với lý do: tài chính, không thoải mái, sợ mẹ phiền lòng... Anh cũng rất buồn phiền khi tôi và mẹ cứ mâu thuẫn nhau như vậy.
Tôi là người phụ nữ hiện đại, thu nhập của tôi đủ để hai mẹ con tôi tự lo. Nhưng chỉ vì mâu thuẫn với mẹ chồng và chị chồng mà gia đình nhỏ của tôi lại có nguy cơ đổ vỡ? Hiện tại, tâm trạng tôi rối bời. Tôi sợ sau này có con, từ việc dạy dỗ, ăn uống sẽ khó tránh khỏi va chạm và mâu thuẫn. Chồng tôi ngày càng mệt mỏi sẽ đi tìm niềm vui mới. Tôi phải làm sao đây? Mong nhận được lời khuyên của các anh chị.
Theo PLXH
Mẹ chồng chuyên vơ của cháu nội cho cháu ngoại Từ ngày cháu nội lẫm chẫm biết đi, ông bà nội đón thêm cháu ngoại tới sống cùng. Từ đây nhiều chuyện nảy sinh và mẹ chồng tôi thường vơ của cháu nội chăm lo cho cháu ngoại. Con gái của vợ chồng mình xinh xắn lắm, tuy hơi kẹo còi tí. Hè tới cháu sẽ vào học lớp mẫu giáo lớn rồi....