Mẹ chồng chuẩn bị nồi xôi đi chơi dịp lễ 2/9, biết lý do tôi rơi nước mắt
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng tình thương, sự thấu hiểu và tình cảm chân thành của mẹ chồng dành cho tôi.
Dịp nghỉ lễ 2/9 năm ngoái, gia đình tôi quyết định đi chơi xa để thay đổi không khí. Tôi muốn tổ chức một chuyến đi vui vẻ cho mấy đứa nhỏ trước khi vào năm học.
Cả nhà ai cũng háo hức chuẩn bị, từ quần áo, đồ dùng cá nhân cho đến những món ăn nhẹ để mang theo. Riêng mẹ chồng lặng lẽ chuẩn bị một nồi xôi đậu xanh. Mẹ mang thêm cả trứng luộc, hoa quả, nước lọc tráng miệng.
Ảnh minh họa: PX
Nhìn thấy mẹ tất tả chuẩn bị, chồng tôi thở dài trách móc: “Mẹ ơi, đi chơi thì cần gì phải mang xôi nữa, rườm rà quá, cứ ra ngoài ăn cho tiện. Mẹ không cần phải vất vả thế đâu”.
Lúc ấy, tôi cũng đồng ý với chồng. Thật sự, đi chơi có rất nhiều thứ phải lo, việc nấu xôi mang theo có vẻ không cần thiết. Nhưng mẹ chồng chỉ cười nhẹ, nói qua loa là làm thế vừa tiết kiệm, không lo bị hàng quán “chặt chém”.
Suốt hành trình, tôi để ý thấy mẹ chồng cứ chăm chút gói xôi như sợ nó bị hỏng, không còn ngon nữa. Đến khi dừng chân ở điểm nghỉ, mẹ chồng mới nhẹ nhàng đặt gói xôi ra giữa bàn và lấy cho từng người.
Mẹ nói với tôi: “Mẹ sợ con mang bầu, ăn ngoài bị đau bụng nên mẹ mang theo xôi với trứng luộc cho an toàn. Mẹ biết con từ bé đã thích ăn xôi đậu. Giờ con đã là một phần của gia đình mình, mẹ muốn giữ lại kỷ niệm đó cho con”.
Video đang HOT
Nghe những lời này, tôi lặng người, cảm xúc trào dâng. Chồng tôi cũng hiểu ra, anh nhìn mẹ, rồi quay sang tôi với ánh mắt áy náy. Chúng tôi nhận ra điều mẹ làm không chỉ là nấu một món ăn, mà là giữ gìn những kỷ niệm, tình cảm trong gia đình.
Tôi may mắn lấy được chồng gần nhà bố mẹ đẻ. Ngày trước, bố tôi làm cùng cơ quan với mẹ của anh. Hai gia đình sống trong khu tập thể của cơ quan nên thân nhau lắm. Mỗi dịp lễ, Tết hay giỗ chạp, chúng tôi đều rủ nhau ăn cùng.
Ngày xưa tôi rất thích món xôi đậu xanh mẹ chồng nấu. Khi ăn kèm với miếng chả viên ướp sả, món xôi chả trở thành món ngon bậc nhất trong lòng tôi. Tôi nhớ, có lần đi ăn về, tôi cứ nằng nặc đòi mẹ tôi nấu.
Thật xúc động khi mẹ chồng vẫn nhớ chi tiết nhỏ về tôi như vậy. Vợ chồng tôi vội vàng xin lỗi vì đã trách bà rườm rà mà không hiểu được tấm lòng của bà. Mẹ chỉ cười bảo: “Không sao, miễn là cả nhà vui vẻ bên nhau là mẹ hạnh phúc rồi”.
Dịp nghỉ lễ đó, nhờ có mẹ chồng và món xôi đầy tình cảm, vợ chồng tôi học được bài học quý giá về sự quan tâm và tình thương. Mẹ chồng luôn giữ gìn những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống gia đình.
Tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con dâu của mẹ.
Con dâu rơi nước mắt khi nghe mẹ chồng nói một điều trong dịp lễ Vu lan
Nghe mẹ chồng nói, tôi cũng không cầm được nước mắt. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau dốc hết nỗi lòng.
Tôi về làm dâu mẹ chồng hơn 4 năm. Đó là quãng thời gian thật sự khó khăn đối với tôi. Bởi sau đám cưới, chồng tôi thường xuyên đi theo công trình xa, cả tháng mới về một lần hoặc hơn. Mình tôi ở nhà vừa đi làm vừa phụng dưỡng mẹ chồng đau ốm bệnh tật liên miên.
Lúc đầu, dù buồn và tủi thân nhưng tôi vẫn cố gắng làm tốt bổn phận của mình. Thế nhưng, từ khi tôi có bầu, nghén ngẩm mệt mỏi, thành ra tâm tính tôi cũng thay đổi.
Tôi hay cáu gắt với mẹ chồng dù nhiều lúc tôi biết, bản thân bà có bệnh trong người cũng không hề dễ chịu gì. Có thời điểm, tôi sợ mùi thức ăn nên thường xuyên không nấu nướng cầu kỳ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ rau luộc và trứng hấp, lạc rang hoặc những món luộc càng ít phải chế biến càng tốt. Tôi biết mẹ chồng không ngon miệng nhưng vẫn cố ăn. Có lẽ bà không muốn gây thêm gánh nặng cho tôi. Đó là điều khiến tôi khi qua cơn mệt mỏi lại thấy áy náy với bà.
Con dâu xúc động khi nghe lời xin lỗi của mẹ chồng trong mùa Vu lan. Ảnh minh họa
Tuy nhiên, điều tôi không thích ở mẹ chồng là bà không chịu chia sẻ với tôi những tâm sự trong lòng. Đến khi chồng tôi về, bà lại dốc hết nỗi lòng với con trai. Nó khiến tôi có cảm giác, với mẹ chồng, tôi vẫn mãi là người dưng và bị bà giữ khoảng cách trong khi chỉ có hai mẹ con ở nhà với nhau.
Lúc tôi sinh con đầu lòng, mẹ chồng khỏe hơn chút nên có đỡ đần tôi chăm bé. Song, bà chủ yếu nựng cháu chứ cũng không trò chuyện, động viên tôi nhiều. Có chăng chỉ là nhắc tôi không ôm con quá nhiều để bé bện hơi mẹ, sau này đi làm lại khó cho người trông nom.
Tôi không có ác cảm với mẹ chồng nhưng qua những gì bà đối xử với tôi, dần dần, tôi coi việc chăm sóc mẹ chồng là trách nhiệm. Rồi nhiều lúc giận chồng vì đi biền biệt bỏ mặc vợ con, tôi đã từng nghĩ đến việc chia tay để giải thoát khỏi sự cô đơn khi "có chồng cũng như không". Làm như thế, tôi cũng sẽ trút được gánh nặng phải hầu hạ mẹ chồng bệnh tật trong khi không hề nhận được bất kỳ sự cảm kích nào từ bà.
Và thực tế là tôi đã làm thật. Mượn cớ đang ở cữ, tôi ôm con về ngoại gần 2 tháng khiến chồng cũng sốt sắng, xin tôi quay về với gia đình. Vì con nhỏ và còn nặng tình với chồng, tôi lại không nỡ. Vậy là tôi vẫn cố gắng sống chung với mẹ chồng cho đến tận bây giờ.
Có lẽ do sợ tôi sẽ rời khỏi gia đình nên hơn 1 tháng trước, chồng nói với tôi sẽ thu xếp bàn giao công việc rồi xin chuyển công tác về làm bộ phận văn phòng cố định ở công ty sau dịp Quốc khánh tới. Dù thu nhập giảm đi nhiều nhưng không phải đi xa và có thời gian bên gia đình, vợ con.
Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn ủng hộ việc đó. Suốt 4 năm qua, tôi đã quá chán nản khi lúc nào cũng phải thui thủi một mình sinh con rồi chăm con mà không có sự giúp đỡ của chồng.
Thế nên, tôi luôn mong đến ngày gia đình được đoàn tụ và tưởng tượng đến khoảnh khắc được hạnh phúc bên cạnh chồng. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến tôi vui vẻ cả ngày.
Không chỉ tôi vui, biết tin con trai sắp về gần nhà làm việc, mẹ chồng tôi vui tươi, phấn chấn hẳn lên. Tôi cảm giác nếu tôi vui một thì niềm vui của mẹ chồng được nhân lên gấp mười. Bà cười nói rôm rả, điều mà từ ngày tôi về làm dâu, hiếm thấy ở mẹ chồng. Rồi lúc chơi với cháu, bà cũng vui cười hệt như một đứa trẻ.
Hơn nữa, thái độ của mẹ chồng đối với tôi cũng khác. Bà tỏ ra thân thiện với tôi, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Thấy tôi sắp xếp, dọn dẹp lại nhà cửa để chuẩn bị đón chồng về ở hẳn, bà còn phụ giúp tôi rất nhiều.
Đỉnh điểm, hôm vừa rồi, khi tôi mua tặng mẹ chồng chiếc vòng ngọc nói là quà vợ chồng tôi tặng bà nhân dịp Vu lan, mẹ chồng liền rơi nước mắt. Sau một hồi im lặng, mẹ chồng bỗng cầm tay tôi nói lời xin lỗi.
Bà nói, vì chồng mất sớm, hai mẹ con rau cháo nuôi nhau suốt mấy chục năm qua nên bà yêu con trai hơn cả bản thân. Khi thấy con trai có vợ, vì không muốn chấp nhận sự thật rằng con trai yêu người phụ nữ khác hơn mẹ nên bà mới lạnh nhạt với con dâu như vậy. Bà cứ nghĩ làm vậy, tôi sẽ chán mà chia tay, lúc ấy, con trai sẽ quay về sống bên cạnh.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian mẹ con tôi về ngoại, bà mới nhận ra, mình không ghét con dâu như vẫn nghĩ, ngược lại, bà nhớ những lúc được tôi chăm sóc, nhớ lúc cả nhà được quây quần bên nhau, nhớ hơi ấm gia đình mà tôi đã đem lại. Bà cũng nhận ra, con dâu đã hy sinh quá nhiều cho gia đình nhà chồng nhưng lại luôn bị bà từ chối ghi nhận.
Giờ đây, khi con trai sắp về, bà muốn dốc hết nỗi lòng để hai mẹ con hiểu nhau hơn, hóa giải những khúc mắc trong lòng để sắp tới cả nhà sống với nhau hòa thuận, hạnh phúc.
Nghe mẹ chồng nói, tôi cũng không cầm được nước mắt. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau mà khóc. Từ lúc lấy chồng, có lẽ đó là khoảnh khắc tôi mong chờ nhất, mong có thêm một người mẹ thực sự để mỗi mùa Vu lan lại được cùng chồng tận hiếu với mẹ!
Mới đặt chân về nhà sau chuyến công tác, vợ đang ở cữ nhất quyết đòi ly hôn, tôi chết điếng khi biết nguyên do Vốn đã cố gắng sắp xếp công việc để về nhà với vợ sớm hơn, nào ngờ vừa đến nhà đã gặp phải cảnh tượng này. Gia đình tôi thời gian qua có một chuyện rất vui, vợ tôi mang thai và hạ sinh một bé trai khỏe mạnh. Mẹ tôi từ quê lên thành phố chăm sóc vợ tôi, tôi cũng muốn...