Mẹ chồng choáng váng vì ‘chủ trương sống’ của con dâu
Nhiều năm làm dâu, cháu chưa từng gây ra điều tiếng gì. Cháu không hỗn hào, cãi lão với ai. Nhưng, tôi lại có cảm giác quan hệ giữa cháu và mọi người cứ xa xôi thế nào.
ảnh minh họa
Tôi có hai người con, một trai và gái. Trên chồng cháu có chị chồng. So sánh về hoàn cảnh, kinh tế của gia đình chị chồng cháu có phần khá giả hơn, vững vàng hơn một chút. Chị chồng cháu không phải là người hẹp hòi, ích kỷ, chỉ biết bo bo cho bản thân. Vì thế, mỗi khi có dịp chị cháu thường mua tặng các em đồ này thức nọ, khi thì chiếc áo cho mẹ, lúc là cặp sách, đồ chơi cho các con. Tôi nghĩ, chị cho em, bác cho cháu quà cũng là bình thường. Có quan tâm, yêu mến nhau thì người ta mới làm vậy.
Không ngờ, chính những món quà đó lại khiến con dâu tôi phải khổ sở. Cháu cũng ra sức mua quà để… tặng lại, coi như một cách “trả nợ” nhà chị chồng. Nhưng, như thế chưa đủ. Cháu còn để tâm xem món quà đó trị giá bao nhiêu thì khi trả lại cũng phải tương ứng. Có một lần, chị chồng mua tặng em dâu chiếc áo sơ mi. Về nhà, con dâu tôi cũng nhận áo nhưng sau đó thì phải hỏi bằng được… giá tiền chiếc áo thế nào. Ngày hôm sau, cháu đi tìm mua ngay cho chị một thỏi son môi và để cả cái hóa đơn tính tiền xêm xêm trị giá cái áo mang đến tặng chị chồng.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đó là sự tình cờ. Về sau, sự việc lắp đi lặp lại rất nhiều lần, thì tôi mới biết hóa ra con dâu không muốn nợ nần ai. Sinh nhật con mình, anh chị em tặng quà cho cháu đồ gì, giá bao nhiêu cháu đều ghi nhớ để rồi sinh nhật các cháu, con dâu kiểu gì cũng… tìm cách “trả lại” y chang Nếu ai không tặng thì… đến lượt cháu cũng… sẽ quên để đáp trả. Dần dà, chị chồng cháu ngại, không dám tặng gì cho nhà em trai nữa vì sợ… lại phải nhận quà.
Với bố mẹ chồng cũng vậy. Chúng tôi là ông bà nội lẽ nào không thể bỏ tiền mua cho các con đồ này thức nọ. Nhưng, ông bà tặng rồi thì con dâu lại… tặng lại ông bà khiến chúng tôi chẳng biết nên đối xử với con dâu thế nào. Một lần, tôi bị ốm, phải nằm bệnh viện. Con dâu cũng vào thăm nuôi, mua cho mẹ chồng hộp sữa cân cam. Con dâu về rồi hai vợ chồng tôi nhìn nhau tự hỏi, với quan điểm sống có đi có lại của con, thì ông bà có nên… mua đồ trả lại con không. Bởi biết đâu, con dâu sẽ &’ghi sổ’ ngày này tặng ông bà thứ này mà sau khi ra viện, chưa thấy ông bà mua lại cho mình thứ gì.
Sau cưới con dâu và con trai sống chung với vợ chồng tôi. Chúng tôi đều đã về hưu, vẫn còn sức khỏe nên cứ hy vọng có thể đỡ đần các con ít nhiều, nhất là trong việc chăm sóc các cháu nội. Nhưng, phải thú thật, từ lúc cháu ra đời đến nay đã 5 tuổi, chúng tôi chưa từng có cơ hội nào để chăm cháu đúng nghĩa. Đơn giản bởi con dâu tôi rất khách sáo, cháu không bao giờ nhờ ông bà nội giúp đỡ cho. Sau khi sinh con phải đi làm, cháu mới 5 tháng đã bị mẹ đem gửi một bác hàng xóm già cạnh nhà. Ai đời chỉ cách nhau có một bức tường, bên này thì bà nội ngồi chơi xơi nước, bên kia thì cháu nội phải đi gửi người ngoài.
Video đang HOT
Tôi thương cháu mà nói kiểu gì con dâu cũng không chịu để cháu lại cho bà trông. Cháu một mực bảo: “Thôi bà ạ, con chẳng giúp gì cho bà thì thôi, còn bắt bà trông con cho con. Bây giờ, bà và ông cứ an tâm vui tuổi già, thích làm gì thì làm, xem phim thì xem. Con nhờ người ngoài cho tiện”. Đến lúc cháu nội đủ tuổi đi học mẫu giáo con dâu lại nhất quyết gửi con vào trường tư thay vì trường công chỉ bởi một lý do duy nhất: ở trường tư có dịch vụ trông trẻ ngoài giờ.
Con dâu con trai tôi đều bận rộn, nhiều hôm tối xẩm mới tan làm, nếu gửi ở trường công phải đón lúc 4h 30 là không thể. Nhưng, khó gì đâu, tôi và ông cháu đều có thể đưa đón cháu thay mẹ nó được mà. Một lần nữa, con dâu tôi lại không chịu. Cháu thà đóng thêm tiền ở trường tư để họ trông thêm con cho tới khi cháu về tới nơi.
Cứ như vậy cái gì làm được là con dâu kiên quyết tự làm. Sống cùng một nhà mà chưa bao giờ con mở lời mẹ ơi giúp con cái này, hộ con cái kia. Thương con, tôi toàn phải là người “xin việc” trước nhưng phần lớn đều nhận ở con cái khoát tay, lắc đầu “con không phiền ông bà”. Chồng tôi nhiều lúc bực bội, chẳng biết nói với ai bèn quay sang mắng tôi: “Thôi, ăn có mời, làm có khiến, nó cần phải nhờ bà. Đằng này, bà xin mà nó còn mắng cho. Thôi thì kệ, xem nhà nó tự lập được tới mức nào”.
Quả đúng, con dâu tôi quyết tâm “tự lập” trong mọi việc thật. Thường ngày, chúng tôi chỉ giao tiếp mỗi lúc ăn cơm tối, còn sau đó, con dâu tôi lên phòng, đóng cửa lại. Nhiều hôm cháu nội ốm, khóc cả đêm, tôi chạy lên xem cháu thế nào thì con dâu chỉ bảo: “Bà cứ nghỉ, con tự lo được”. Thậm chí kể cả khi đã mệt rũ, cháu cũng không nhờ vả bà thay phiên cho. Lại có lần, tôi thấy cháu nội về nhà phàn nàn cô giáo nhắc mẹ đóng tiền học mà mãi mẹ không đến đóng. Tôi hỏi thì con dâu mới thú nhận hóa ra mấy tháng qua con dâu bị chậm lương, chồng cũng đang gặp khó khăn nên hiện chưa có tiền. Không chỉ cháu nội bị thiếu tiền học mà các khoản khác của con cũng đều bị cắt giảm.
Tôi sửng sốt, trách con sao không nói với bố mẹ một tiếng. Chúng tôi già nhưng vẫn có lương hưu, có chút tiền tiết kiệm, lẽ nào không thể đưa cho con hay sao. Con dâu tôi giải thích: “Không, con tự lo được. Bố mẹ cứ an tâm”. Quả nhiên sau đó, tôi thấy con gọi điện tứ tán để vay tiền. (chắc là con ngại khi bố mẹ biết chuyện kinh tế gia đình con đang gặp khó). Mọi việc rồi cũng xong nhưng sao tôi thấy xót xa vô cùng. Chẳng lẽ, con dâu thà vay người ngoài chứ không chịu làm phiền người thân.
Tôi cứ giữ mãi tâm tư trong lòng, mới rồi định bụng đợi con dâu về thì nói thẳng hết cho con nghe. Tối đó, cơm nước xong xuôi, tôi mới nhẹ nhàng lên phòng con, nhưng vừa tới cửa thì nghe tiếng con dâu đang nói chuyện với ai đó. Đầu dây bên kia chắc là của một cháu nào đó mới lập gia đình. Con dâu tôi nói: “Em nhé, có một bí quyết là ngay từ đầu phải rành mạch với nhà chồng. Tuyệt đối không nhờ vả, không xin xỏ bởi mình nhờ họ một chút là sau rách việc lắm. Có khi nhờ đón con một buổi mà sau này về già, ông bà cứ kể hoài là nhờ có ông bà cháu mới được thế này. Lúc đó, mình há miệng mắc quai. Chi bằng tự thân vận động. Đố ông bà nào dám kể công. Nợ tiền thì dễ chứ nợ tình thì khó trả lắm em ạ”…
Im lặng một lát, chắc là nghe cô bạn tâm sự gì đó, con dâu tôi lại nói tiếp: “Chủ trương của chị là sống biết điều, không lạnh lùng nhưng cũng không quá vồ vập. Ai cho sao thì mình trả lại vậy”.
Tôi nghe đến đây thì chẳng còn biết nói gì với con dâu được nữa. Con dâu ơi, liệu con có thể nghĩ rằng, sống rành mạch là có thể trả hết nợ ân tình của bố mẹ?
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối", tôi muốn được công khai
Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội lỗi với thân phận là người thứ ba...
Năm tôi 25 tuổi, tôi gặp Huy. Khi ấy, tôi đã rất thành đạt. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Bố tôi là người có sự nghiệp, có chức quyền. Tôi là con gái lớn trong nhà. Vì mẹ không sinh được con trai cho bố, nên trong suốt những tháng năm đi học, điều tôi được nghe nhiều nhất từ mẹ là luôn phải nỗ lực, luôn phấn đấu để trở thành một người thật giỏi, để bố tôi được tự hào khi ngồi vào tiệc rượu cùng bạn bè. Mẹ nói, sự giỏi giang của tôi sẽ là thứ để bạn bè bố không thể cười chê ông chuyện ông không có con trai. Bởi vậy, khi bạn bè còn mải mê với trò chơi tuổi thơ của mình, tôi đã bận rộn học đủ thứ do mẹ tôi đăng kí. Bà kiên trì đồng hành cùng sự học của tôi và rạng rỡ mỗi khi tôi đạt được thành tích tốt.
Nhờ có me, tôi học rất tốt và học được rất nhiều thứ. Sau khi tốt nghiệp đại học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, tôi về nước và tự tìm việc cho mình mà không đầu quân vào công ty bố như ông mong muốn. Tôi muốn chứng tỏ thực lực của mình cho mọi người biết và đó cũng là một tuyên bố ngầm với những người vẫn lấy chuyện bố tôi không có con trai ra để chê cười rằng, tôi tài giỏi và hơn hẳn con trai nhà các vị. Tôi được nhận vào làm tại một công ty nước ngoài và nhanh chóng được giữ vi trí giám đốc kinh doanh.
Vì công việc, tôi thường xuyên phải gặp đối tác. Huy là một trong số các đối tác đó. Lúc đầu, tôi hoàn toàn không có tình ý gì với anh. Chúng tôi đơn giản ngoài quan hệ làm ăn, thi thoảng có gặp nhau đi cà phê trên danh nghĩa bạn bè. Chính Huy cũng mai mối cho tôi người này, người kia và tích cực giúp đỡ khi thấy tôi có ý định với bất cứ đối tượng nào mà anh giới thiệu. Lí do chính khiến tôi không để ý đến Huy là bởi anh đã có gia đình. Vợ anh còn là một cô bạn cũ từng học cùng cấp ba với tôi. Tôi không bao giờ muốn mình trở thành kẻ thứ ba.
Hơn nữa, tôi luôn luôn tự tin về bản thân mình. Tôi giỏi giang, xinh đẹp, con nhà giàu có, người yêu tôi dĩ nhiên phải là một người ít nhất cũng ngang bằng với tôi và đó sẽ là người đàn ông thuộc về tôi chứ tôi không phải đi tranh giành hay chia sẻ với bất cứ ai cả. Huy rất giỏi, rất đàn ông. Anh là giám đốc của một công ty xây dựng khá phát triển. Chúng tôi rất tâm đấu ý hợp nhưng ý nghĩ một ngày tôi và anh sẽ có quan hệ yêu đường quả thật, chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Những lo lắng của tôi về tình cảm tôi dành cho Huy bắt đầu khi sự gặp mặt của tôi và anh bỗng dưng ngày càng nhiều hơn. Có thời gian, tối nào chúng tôi cũng hẹn nhau đi hóng gió và trò chuyện. Mặc dù chưa từng có hành động gì thân mật quá mức nhưng tôi tin, cả tôi và Huy đều ngầm hiểu rằng giữa chúng tôi không còn đơn giản chỉ dừng lại ở tình bạn nữa. Tôi hoảng sợ nhưng lại không cưỡng lại được. Đó là tình yêu. Mà đã là tình yêu thì không phải cứ muốn là có thể dừng lại. Tôi tự nhủ rằng, tôi sẽ không làm ảnh hưởng gì đến gia đình của Huy. Chúng tôi sẽ yêu nhau trong im lặng, Huy sẽ vẫn làm tốt vai trò của một người chồng yêu thương và chăm sóc cho vợ anh.
Tôi sẽ không đòi hỏi Huy phải chia sẻ thời gian của anh để dành cho tôi. Vì tôi là kẻ thứ ba nên tôi sẵn sàng nhận mọi thiệt thòi như một cách chuộc tội của chính mình, để bản thân tôi không cảm thấy áy náy và tội lỗi. Thế nên tôi hài lòng với tình yêu của mình với Huy. Một cô gái khi đang yêu thường rất khó đế che giấu cảm xúc của mình. Mẹ biết tôi đang yêu. Bố cũng biết điều đó. Hai người thường giục tôi đưa người yêu về ra mắt. Bố nói: "Con gái bố xuất sắc thế này, hẳn bạn trai cũng phải là người rất ưu tú". Bố mẹ rất tự hào về tôi. Nếu hai người biết tôi đang là kẻ thứ ba, tôi đang yêu một người đàn ông đã có gia đình thì có lẽ mọi tự hào đó sẽ tiêu tan hết. Nhưng tôi đã yêu, yêu đến mờ mắt.
Khi mới yêu, tôi không cần danh phận. Càng đi sâu vào, tôi càng muốn Huy là của tôi, chỉ là của riêng tôi. Tôi tin, những người phụ nữ đã và đang yêu sẽ hiểu rất rõ tâm sự này của tôi. Tôi không nói với Huy điều này vì tôi biết anh không thể bỏ vợ bởi người có lỗi là anh. Nếu cuộc hôn nhân của anh chấm dứt thì người có quyền chấm dứt nó là vợ anh chứ không phải là anh. Vợ Huy tên Trang Anh. Trang Anh là một phụ nữ xinh đẹp nhưng yếu đuối. Cô là mẫu phụ nữ hoàn toàn đúng với mấy từ "liễu yếu đào tơ". Huy lấy Trang Anh vì tình yêu. Sau này tình yêu giữa hai người mai một dần bởi dù đã kết hôn 5 năm nhưng Trang Anh vẫn chưa sinh được cho Huy mụn con nào.
Huy đã ngoài 40, anh đã chờ đợi để được làm bố quá lâu. Chờ đợi đến mệt mỏi. Nhưng Huy không nghĩ đến chuyện li hôn vì dù không còn tình yêu nhưng anh vẫn còn tình thương dành cho Trang Anh. Anh cũng không muốn Trang Anh biết chuyện tôi và anh yêu nhau bởi anh sợ cô đau lòng. Có rất nhiều nguyên tắc được ngầm đặt ra khi chúng tôi yêu nhau. Tôi sẽ không bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho anh từ 9h tối trở đi dù có bất cứ việc gì xảy ra đi chăng nữa. Mọi ngày lễ, anh sẽ dành cho vợ và tôi sẽ được bù vào những ngày thường và bằng những món quà. Ngày trước, như thế đối với tôi là đủ nhưng giờ, tôi thấy tủi thân và mong muốn được nhiều hơn. Tôi bắt đầu quấy rầy Huy bằng những cuộc gọi khuya. Anh luôn giả vờ rằng công ty có việc rồi ra ngoài nghe. Những lúc ấy, giọng anh rất bực bội. Tôi sợ nên đành phải dừng lại.
Nhiều khi, tôi cảm thấy bản thân thật thảm hại. Tôi không thiếu gì người theo đuổi, cớ sao tôi cứ phải khốn khổ đi theo người đàn ông này. Tôi đã từng quyết tâm chia tay. Huy không níu kéo. Anh nói việc đó tốt cho tôi, vì mối quan hệ của anh và tôi cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Thế nhưng, chính tôi lại không chịu đựng được việc không được anh quan tâm, được anh yêu chiều, được anh vuốt ve nữa. Tôi lại chủ động quay lại, tự hứa sẽ yêu anh như lúc ban đầu, không hờn ghen, không yêu sách. Nhưng kì thực, trong thâm tâm, tôi vẫn muốn anh trở thành người đàn ông của tôi.
Giờ thì tôi nghĩ đến chuyện sẽ để cho Trang Anh biết mối quan hệ giấu kín bấy lâu nay của tôi và Huy. Trang Anh là người tôn thờ tình yêu. Tôi biết rất rõ điều đó vì tôi đã làm bạn với cô khá lâu. Cô không chấp nhận chuyện bị phản bội nên chắc chắn khi biết chuyện, Trang Anh sẽ muốn chia tay. Khi ấy, cuộc hôn nhân của cô và Huy sẽ kết thúc. Tôi sẽ đạt được ước nguyện của mình nhưng cũng có thể, mọi việc sẽ không diễn ra đúng như tôi đã tính toán. Liệu Huy có chấp nhận chuyện này? Anh có đồng ý chia tay với Trang Anh để đường hoàng đến với tôi? Và còn bố mẹ tôi, liệu hai người có chấp nhận được chuyện tôi biến thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, trở thành kẻ tranh chồng cướp vợ.
Năm nay tôi đã 28 tuổi. Tình yêu bí mật của tôi và Huy đã kéo dài được 3 năm. Trong 3 năm, chỉ có bạn thân của Huy biết chuyện, ngoài ra không một ai ngoài chúng tôi hay biết về mối quan hệ này. Tôi hoài nghi không rõ chúng tôi đã che giấu quá khéo hay bởi thực chất, chỉ có mình tôi đắm đuối trong mối quan hệ này và Huy ngay từ đầu đã xác định sẽ chẳng đi đến đâu với tôi. 3 năm qua, tôi chỉ biết mình Huy. Nếu quả thật tình yêu của Huy dành cho tôi là giả dối thì quả đắng tôi phải nhận quá lớn. Nhưng tôi sẽ chẳng dám oán trách bởi ngay từ đầu tôi đã sai khi biến mình thành người thứ ba trong gia đình Huy. Người thứ ba luôn luôn là người có tội.
Theo VNE
Anh ấy thích tình dục hơn tình yêu? Tôi và anh ta quen nhau không lâu lắm, nhưng lần nào anh ta đều nói nhớ tôi. Mỗi lần gặp anh đều muốn làm chuyện đó với tôi. Tôi nói không thì anh ngưng lại nhưng một lát sau anh ta ôm và làm cho tôi không cách nào từ chối được. Trong tình yêu, tôi lúc nào cũng chiều theo ý...