Mẹ chồng chi chục triệu đồng ‘đốt vía’ con dâu
Lấy chồng 3 năm, tôi chưa sinh được con. Mẹ chồng lúc nào cũng cau có khó chịu với tôi. Dù tôi không làm gì mẹ tôi cũng nói không ra gì cả. Mẹ tìm mọi cớ để nói tôi, cáu gắt với tôi và bắt tôi làm đủ thứ việc.
Từ một người con dâu tôi trở thành một cô giúp việc chuyên nghiệp trong nhà. Việc gì cũng tới tay tôi, không làm thì không xong với mẹ chồng. Vì mẹ coi chuyện tôi không sinh được con là cái tội.
Mẹ cũng không cần biết nguyên nhân là do ai, chỉ cần người ta đồn là tôi không biết đẻ, thế là mẹ bắt đầu trở mặt với tôi. Thật ra, câu chuyện này tôi cũng không rõ nguyên nhân là do ai, hay do hai vợ chồng tôi không hợp nhau, không thể có con. Khám xét thì bác sĩ phán là hiếm muộn, cả hai cùng vậy. Nên tôi cũng không biết, nguyên nhân là do mình hay do người khác.
Cứ như thế tôi từng ngày mong ngóng có đứa con, suốt 3 năm trời tôi sống trong hi vọng và rồi lại tuyệt vọng. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc khỏi gia đình này nhưng chuyện bỏ chồng không giống như bỏ một món đồ không cần dùng tới. Tôi thương chồng, muốn được có anh ở bên, muốn được bên anh, được yêu thương anh nên không đành lòng bỏ. Anh cũng chịu áp lực từ gia đình nhiều lắm, chỉ là anh thương tôi nên không muốn than vãn.
Có lẽ, chuyện của tôi cũng nhiều người gặp phải nhưng họ cũng từ bỏ gia đình này từ lâu rồi, không kiên trì được như tôi nhất là khi tôi bị đối xử giống như người ngoài hành tinh vậy. Tôi thương chồng, anh cũng thương tôi, nguyên nhân chỉ có thể là đây khi tôi tiếp tục cuộc sống này.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nhưng thời gian gần đây, chồng không cho tôi có được cảm giác thoải mái như trước nữa. Anh bắt đầu nghe lời bố mẹ. Vì mẹ anh bảo, nhiều trường hợp không hợp nhau, lấy vợ khác, người ta có thể có điều kiện sinh con, đẻ cái. Mẹ anh động viên anh từ bỏ tình yêu này, từ bỏ vợ chồng, hôn nhân, để có thể tiến tới một cuộc hôn nhân khác, biết đâu có hi vọng…
Thời gian đó, anh thay đổi hoàn toàn thái độ. Từ một người chồng yêu vợ, chăm vợ chu đáo, anh trở nên lạnh lùng. Có lẽ, cách duy nhất anh làm được là lãnh cảm với tôi, để tôi dần chán và chủ động rời xa anh chứ không phải là anh không còn yêu tôi nữa.
Thú thực, một người chồng như anh, với tôi, đó là một điều may mắn. Dù bây giờ anh thay lòng nhưng tôi không bận tâm. Tôi cũng muốn giải thoát cho anh nếu như anh không còn muốn giữ tôi ở bên cạnh nữa. Dù sao, có thể tôi ra đi sẽ là đường tốt cho anh.
Thế mà, khi tôi quyết định ra đi, mẹ anh không một lời phàn nàn. Bà còn dở giọng nói tôi này kia, bà còn bảo động viên tôi lấy người khác rồi sẽ có con, rồi con trai bà cũng sẽ sinh được con. Như thế là gọn gàng, là tốt cho cả hai người. Đôi khi tình yêu là phải hi sinh vì nhau, sự hi sinh ấy biết đâu lại tốt. Nghe mẹ nói mà tôi buồn hết cõi lòng. Dù sao thì tôi cũng tính chuyện ra đi, trả lại thế giới này cho anh. Vì sống với gia đình anh, được anh yêu thương thì còn cố được, bây giờ, ngay cả người chồng mình tin tưởng cũng không yêu được mình thì còn tính toán thiệt hơn làm chi.
Tôi định giấu chuyện này, không muốn nói cho gia đình mình biết, vì sợ họ sẽ sốc. Tôi định đi một nơi xa nà đó, lập nghiệp và có thể có cơ hội thì lấy chồng, sinh con, thậm chí là sinh con. Thi thoảng sẽ tìm hiểu xem chồng mình có thể có con và có sống hạnh phúc không vì tôi vẫn còn yêu thương anh.
Nhưng mẹ chồng tôi lại làm một việc mà tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đoái hoài gì tới bà nữa và cũng không coi bà là mẹ chồng của tôi, mẹ chồng tôi cũng vậy.
Trước ngày tôi li hôn, mẹ chồng tôi mời thầy cúng về, cúng &’đốt vía’, gọi là xua khỏi nhà cái &’tà khí’ mà mẹ cho là tôi chính là người mang về nhà. Mẹ muốn con trai mẹ lấy vợ mới và sinh con, không còn có hình bóng của tôi hay bị tôi ám ảnh, bị tôi ám quẻ nữa. Nhìn mẹ mà tôi buồn lòng, nghĩ chán nản vô cùng.
Mẹ làm cái chuyện đó, thuê mất chục triệu bạc làm một cái lễ linh đình, cúng gia tiên, vừa báo việc tôi không còn là con dâu nhà này, vừa báo việc đốt vía cho tôi. Trời ạ, trên đời lại có bà mẹ chồng như vậy sao, đây là việc đầu tiên tôi biết được. nếu thực sự thế này, tôi nghĩ, thời gian qua mình đã quá uổng công sống ở gia đình này vì chồng và cố gắng mọi việc để là con dâu của gia đình. Tôi đúng là đã quá bất hạnh khi làm dâu nhà mẹ chồng tôi. Giờ thì còn gì luyến tiếc, ra đi ngày nào sớm ngày ấy thôi…
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...