Mẹ chồng cay nghiệt xui cháu gọi tôi bằng “chú” tại vì không đẻ được
Tôi dang tay đón cháu định bế và bảo: “Để cô bế con vào nhà nào” thì mẹ chồng cay nghiệt lạnh lùng đáp: “Có biết biết đẻ đâu mà gọi là cô. Tao bảo nó chào chú là đúng rồi còn gì?”.
Sau bao hẹn ước, bao vun đắp thì tình yêu của tôi và chồng cũng bắt đầu nhen nhóm. Mẹ đẻ tôi và mẹ chồng tôi bây giờ từng là bạn học chơi rất thân với nhau. Mẹ chồng tôi cưới trước vài năm và sinh con trai đầu lòng là chồng tôi. Còn mẹ đẻ tôi lấy chồng sau 3 năm rồi sinh ra tôi. Hai mẹ đã hẹn ước nếu được thì sẽ làm thông gia của nhau.
Cứ như thế chúng tôi lớn lên, chơi với nhau rất thân dù là anh hơn tôi 3 tuổi. Nhưng tình yêu của chúng tôi cứ lớn dần lên theo sự gán ghép của mọi người. Chính thức thì chúng tôi yêu nhau 6 năm rồi cưới, khi đó cả 2 đều đã có công ăn việc làm ổn định.
Không như những nàng dâu khác, tôi thích nghi rất nhanh với cuộc sống nhà chồng vì hay thường xuyên sang nhà anh chơi và hơn hết là không phải lấy lòng mẹ chồng vì bà đã rất quý tôi từ trước. Làm dâu mẹ chồng, tôi cũng khá thoải mái vì được bà cưng chiều.
Như bao cặp vợ chồng khác, kết hôn xong chúng tôi đều mong có con luôn để cuộc sống hôn nhân thêm gắn kết. Nhưng rồi 1 tháng, 2 tháng cho tới 1 năm sau, tôi vẫn chưa có tin vui. Thời gian đầu, tôi cũng không mấy lo lắng và mẹ chồng tôi cũng thế. Bà còn động viên tôi rằng mới cưới thì không phải sốt ruột như thế. Tâm lý căng thẳng sẽ khó đậu thai hơn.
Được mẹ chồng tâm lý động viên tôi cũng bớt áp lực thật (Ảnh minh họa)
Được mẹ chồng tâm lý động viên tôi cũng bớt áp lực thật. Nhưng 1 năm trôi qua mà chúng tôi vẫn chưa có tin vui. Vì thế, giờ này thì tôi thật sự lo lắng với tình trạng con cái của mình. Hai vợ chồng tôi quyết định đi kiểm tra sức khỏe xem có bệnh gì mà tôi lại chậm chuyện bầu bí. Sau nhiều xét nghiệm, rồi cũng đến lúc chúng tôi có được kết quả trong tay. Nhưng tôi ngã ngửa khi biết chồng tôi hoàn toàn bình thường. Chỉ có tôi bác sĩ nói rằng không ổn vì tôi bị u tử cung.
Bác sĩ chuyên khoa cũng nói: “Các khối u này khi to lên sẽ làm buồng tử cung biến dạng. Thế nên không thuận lợi cho phôi thai làm tổ. Và tin vui có con vẫn biệt tăm chưa đến là vì thế”. Nghe bác sĩ nói tôi bị u tử cung và khả năng sinh con của tôi đang bị đe dọa mà tai tôi như ù đi, đầu óc quay cuồng. Chồng tôi cũng tái nhợt mặt và hoang mang cực độ.
Video đang HOT
Trước khi ở bệnh viện về, chồng tôi có bàn chuyện sẽ tạm thời giấu chuyện này để cả nhà không ai lo lắng. Nhưng tôi không đồng ý vì nghĩ ở cùng 1 nhà và trước sau gì cũng lộ ra. Thà cứ nói trước cho mẹ trước để mẹ đừng mong ngóng mà thông cảm và tạo điều kiện chữa bệnh còn hơn. Song tôi đã lầm.
Từ khi được chính con dâu nói cho nghe lý do chậm có con, mẹ chồng thay đổi thái độ 180 độ. Bà ghét bỏ tôi ra mặt. Trước đây, mỗi chiều đi làm về là tôi được bà cơm nước xong xuôi, ăn uống xong cả nhà còn ngồi tam su, tán gẫu hoặc tôi lại chở mẹ đi mua sắm hay đơn giản là đi dạo. Giờ bà không làm mọi việc nữa. Chưa kể tôi làm gì bà cũng đều ngứa mắt.
Từ chuyện làm việc nhà cho đến việc chăm sóc con trai bà không chu đáo bà thường để ý và đay nghiến, cạnh khóe tôi nhiều về chuyện không có con. Bà luôn nhắc nhở tôi chuyện con bà là trai trưởng, là độc đinh khiến tôi ngột ngạt vô cùng.
Thậm chí có sáng, mẹ chồng tôi đứng tưới cây hoa hồng trước hiên nhà. Vừa tưới cây bà vừa nói bóng gió con dâu: Cây hoa này độc lắm, chăm sóc như thế mà mãi không nở hoa. Chắc đến phải đánh bỏ sớm và tìm cây khác thế thôi. Tôi nghe thấy mà chạnh lòng tủi thân, bà đang nói tôi chứ nói gì cây hoa. Biết mẹ chồng như vậy, tôi lại càng cố gắng làm mọi chuyện để lấy lại được phần nào tình cảm của bà nhưng kết quả vẫn không tiến triển gì.
Cho đến tối qua, anh chị họ chồng tôi cho cháu sang chơi. Mẹ chồng tôi đang ngồi xem ti vi hồ hởi ra mặt. Bà chạy ra đón cháu và nói chuyện rất thoải mái. Thấy anh chị tới tôi cũng vui vẻ ra đón. Thấy con dâu vừa ló mặt ra, mẹ chồng cay nghiệt bảo cháu bé hơn 3 tuổi chào: “Con chào chú đi”. Tôi ngơ ngác vì không biết bà đang nói cháu chào ai vì chồng tôi đi công tác đã về đâu.
Nhưng tôi nghĩ bà nói nhầm nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Tôi dang tay đón cháu định bế và bảo: “Để cô bế con vào nhà nào” thì mẹ chồng tôi lạnh lùng đáp: “Có biết biết đẻ đâu mà gọi là cô. Tao bảo nó chào chú là đúng rồi còn gì?”. Tôi chết lặng người, tủi thân vô cùng khi nghe câu nói của mẹ chồng. Còn anh chị họ cũng ái ngại cho tôi nên cũng tìm cách nói chuyện để gạt đi cái không khí ấy.
Sau câu nói đó của bà, tôi không thể chịu đựng nổi cái giọng xỉa xói và nét mặt của mẹ chồng, lúc ấy nên đã chạy lên phòng và khóc như mưa (Ảnh minh họa)
Sau câu nói đó của bà, tôi không thể chịu đựng nổi cái giọng xỉa xói và nét mặt của mẹ chồng cay nghiệt lúc ấy nên đã chạy lên phòng khóc như mưa. Tôi không dám gọi điện cho chồng biết vì sợ anh lại lo lắng. Bởi anh cũng hay động viên tôi rất nhiều. Anh bảo nếu không may không có con được với nhau thì sẽ xin con nuôi chứ anh không bỏ rơi tôi.
Nhưng nếu thời gian tới tôi không thể có thai thì làm sao tôi có thể ở lại nhà chồng chứ? Tôi sẽ không chịu nổi những lời cay nghiệt của bà. Trong khi tôi còn mới chỉ bắt đầu chữa bệnh, chưa biết có kết quả tốt không. Tôi vô cùng hoang mang và vô vọng. Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên nên làm gì bây giờ?
Theo Khampha
Anh sẽ bước ra đi...
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Theo VNE
Hãy vì hạnh phúc gia đình của mình Chồng ơi! Đêm nay nỗi nhớ cứ trào dâng khắc khoải, vợ không sao ngủ được, chờ mong một dòng tin nhắn hay lời chúc thăm hỏi từ chồng thôi nhưng tất cả như vô vọng... Vợ cũng như bao phụ nữ khác, muốn được chồng yêu chiều, muốn được nũng nịu chồng, hờn dỗi chồng... nhưng sao những điều đó khó thế...