Mẹ chồng cao thủ gặp con dâu quá cao tay
Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: “Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!”
Khi được anh đưa về nhà ra mắt, bà đã không ngồi tiếp chuyện chị mà chỉ đứng bên anh và xỉa xói cái “lịch sử” đàn đúm của chị khiến chị xấu hổ và ấm ức không dám ngẩng mặt lên. Đã thế, bà còn ra sân cầm chổi quét lia lại hướng vào mặt chị làm chị đỏ mặt chạy về dù anh níu lại và bố anh can ngăn.
Thế nhưng, chị không chia tay anh mà càng quyết tâm lấy anh vì chị yêu anh, còn mẹ anh dù không đồng ý, chị cũng mặc. “Chỉ cần mình được bước chân vào nhà đó thì sẽ theo chiều hướng ngược lại”, chị nghĩ thế và làm theo lý trí mách bảo.
Chị cố tình mang thai với anh và tất nhiên anh là người chịu trách nhiệm. Đám cưới diễn ra như mong muốn của hai người dù mẹ chồng không hề muốn nhưng biết làm sao được khi “gạo đã nấu thành cơm”.
Mẹ chồng chấp thuận chị về làm dâu trong nỗi ấm ức không nguôi: “Mình sẽ không để nó sống thoải mái trong ngôi nhà này đâu. Đừng mơ!”, bà nghĩ trong đắc thắng.
Mới về làm dâu được một tuần, tưởng chừng mọi khúc mắc đã được tháo bỏ khi mẹ chồng chị không còn càm ràm chuyện lúc xưa và hay tỏ ra gần gũi chị.
Ấy thế mà, khi chồng chị đi làm chưa về, bà gọi chị vào phòng nhỏ nhẹ: “Nhà mình cũng cũ kĩ lắm rồi, cần phải xây lại một số chỗ, đồ đạc cũng cần thay mới mà tiền lại đang thiếu. Số tiền mừng đám cưới hai đứa con cứ để tiết kiệm sau này sinh con, còn số vàng họ hàng tặng thì đưa cho mẹ để mẹ đem bám xây nhà. Nhà này cuối cùng cũng là nhà hai con cả. Con thấy sao?”.
Chị biết tỏng là mẹ chồng muốn chiếm số vàng của hai vợ chồng làm của riêng chứ làm gì có chuyện xây nhà khi nhà chồng mới xây cách đây chưa được 5 năm. Chị cười trừ và vờ đồng ý, chạy lên phòng lấy hết số vàng đưa cho mẹ. Tối đến, chị mở nhật ký viết mấy dòng to tướng: “Hôm nay mẹ chồng ngang nhiên lấy hết số vàng của hai đứa, mình chỉ tiếc cái vòng vàng của mẹ đẻ tặng. Lòng người khó đoán!”.
Viết xong, chị cố tình để mở cuốn nhật ký trên bàn cho chồng xem và bước vào phòng tắm. Chồng chị đọc được, vội vàng chạy qua phòng mẹ chồng làm bù lu bù loa lên vì sự quá đáng của bà. Một lúc sau, chị thấy anh trở về phòng, trên tay cầm toàn bộ số vàng chị đưa lúc sáng.
Chị đứng bên ngoài lan can chỉ cười nhạt vì chiến công không đánh cũng thắng của mình.
Sáng ra, mẹ chồng mặt gầm gừ nhìn chị rồi bước qua không quên mỉa mai: “Tôi đã dặn cô không kể với chồng mà cô vẫn cố tình chơi khăm tôi sao? Tôi có lấy làm của riêng đâu?”
Video đang HOT
Chị cũng không chịu thua, vờ thanh minh: “Mẹ hiểu cho con, chồng con đọc trộm nhật ký của con chứ con không hề làm trái ý mẹ dặn”.
Mẹ chồng cười nhạt khi thấy con dâu đang loay hoay với đống việc mình giao cho (Ảnh minh họa).
Hôm sau, bà đi dự tiệc cưới con của một người bạn. Bà diện một cái đầm đen đắt tiền mới mua và dặn chị: “Cô tháo toàn bộ rèm màn trong nhà xuống rồi giặt đi nhé! Mà tiền điện tháng này cao quá, cô chịu khó giặt tay nghe!”.
Chị hiểu là mẹ chồng muốn đày mình đây mà khi căn nhà ba tầng có đến vài chục cái rèm cửa rồi màn mùng trong phòng nữa. Chị vâng dạ ra chiều nghe lời mẹ chồng lắm. Nhưng mẹ vừa đi khỏi, chị đã mang toàn bộ số rèm màn đó ra tiệm giặt là. Khi số rèm đã giặt xong, chị mang về nhà nhúng lại vào nước, vờ như mình vừa giặt tay… Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: “Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!”
Chiều về nhà, mẹ chồng cười nhạt khi thấy con dâu đang loay hoay với đống việc mình giao cho.
Bà cởi chiếc đầm rồi mang xuống nhà tắm: “Tiện thể, giặt hộ mẹ luôn nhé!”. Bà định hành con dâu cho bõ, ấy thế mà con dâu bà cũng không vừa.
Cầm chiếc đầm của mẹ chồng trong tay, chị vâng dạ: “Mẹ để con giặt cho”. Dứt lời, chị vứt ngay chiếc đầm đen đắt tiền vào chiếc chậu đã pha sẵn nước tẩy trắng Javen. Rồi chị hốt hoảng: “Thôi chết, con lỡ tay”.
Nhìn chiếc đầm loang lổ chỗ trắng chỗ đen, mẹ chồng hậm hực nguýt dài chị: “Cô chả làm được việc gì? Cô có biết nó đắt tiền lắm không?”. Chị nhìn bà vờ ân hận: “Con xin lỗi mẹ. Con nhầm đấy là nước xả quần áo”.
Đang chuẩn bị đi làm, chị ôm bụng đứng ngoài phòng vệ sinh đợi mẹ chồng mãi không thấy ra. Nhà có hai phòng vệ sinh thì một cái bị hỏng gọi thợ hoài không thấy đến nên cả nhà phải đi chung. Chị gõ cữa, mẹ chồng luôn miệng nói chờ chút khiến chị càng thêm khó chịu. Chị quỵ xuống bên cánh cửa thì bà đi ra rồi cười mỉa: “Cô đi thong thả nhé!”. Chị vội vàng chạy vào phòng vệ sinh thì bực mình hơn khi mẹ chồng đi xong không thèm xả nước. Chị biết, bà cố tình “chơi” chị đây mà.
Một buổi cuối tuần, mấy người bạn của mẹ chồng đến chơi và ở lại ăn trưa. Trong khi họ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, chị định lặng lẽ “chuồn” ra khỏi nhà thì nhác thấy bóng con dâu, mẹ chồng chị đã nhanh nhảu kéo tay chị lại: “Con dâu tôi đấy, cháu khéo tay hay làm lắm. Nay các bà ở lại chơi, cháu nấu canh cua thết đãi mọi người”. Toan bước nhanh mà chị phải khựng lại vì câu nói của mẹ chồng. Ý định “tẩu thoát” bất thành, chị ngậm ngùi quay trở vào bếp trong nỗi hậm hực lớn.
Loay hoay khá lâu trong bếp, cuối cùng chị cũng hoàn thành xong nồi riêu cua. Khi mấy tô bún đã bày sẵn lên bàn, chị cầm hũ tiêu rắc lia lịa vào tô mẹ chồng. Mọi người vừa ăn vừa khen tài nấu ăn của chị. Còn mẹ chồng, vừa đưa thìa bún đầu tiên vào miệng, bà đã kêu thất thanh: “Ôi trời, sao cay quá vậy?”. Mấy người bạn của mẹ chồng rôm rả góp chuyện: “Ngon mà bà, tôi đâu thấy cay lắm đâu. Con dâu khéo tay hết ý bà nhé”.
Mẹ chồng liếc nhìn chị mà không dám than vãn thêm một lời. Bà ấm ức lắm, trong lòng nghĩ: “Chắc con dâu chơi khăm mình vụ nhà vệ sinh hôm trước đây”..
Tháng sau chị sẽ sinh em bé. Chị định xin phép mẹ chồng cho chị về nhà mẹ đẻ sinh cho tiện và cũng để nghĩ cách kết thúc cuộc chiến mẹ chồng – nàng dâu âm ỉ bấy lâu nay trong nhà chị. Có lẽ chẳng có cách nào khác ngoài ra ở riêng, chị nghĩ vậy. Nhưng làm thế nào để thuyết phục được mẹ chồng đây trong khi bà chỉ có một người con trai duy nhất là chồng chị. Nghĩ đến đó thôi chị đã thấy mệt mỏi vô cùng…
Theo Trithuctre
Em đã có con mà như gái còn trinh
Hậu quả là em đã có thai, chuyện học hành dở dang. Người đàn ông ấy bắt em phải bỏ cái thai nhưng em kiên quyết không chịu.
Tôi không ngờ trí tưởng tượng của mình những ngày thơ bé đã trở thành hiện thực. Cô gái mà tôi yêu có khuôn mặt thánh thiện như Đức Mẹ đồng trinh. Đôi mắt của em sâu thẳm mà ấm áp chứ không u buồn lạnh lẽo. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi nghĩ mình sinh ra trên đời này là để làm người che chở, bảo bọc cho em.
Có một lần, giám đốc vỗ vai tôi: "Này, cẩn thận đấy. Phương Mai không dễ yêu đâu". Tôi cười: "Thì em cũng đã biết điều đó từ lâu rồi. Đến giờ cô ấy đã nhận lời em đâu?". "Cậu đúng là bị sét đánh. Xưa nay có thấy cậu bồ bịch, yêu đương gì đâu? Nhưng tôi nhắc lại, không dễ đâu. Tôi chơi với anh trai cô ấy nên biết Phương Mai từ nhỏ. Cô ấy sống nội tâm, khép kín, không thích ràng buộc... "- giám đốc cảnh báo.
Nhưng tôi không hề nao núng. Tôi có cảm giác rất lạ về em. Về công ty đã 6 năm, cũng có cô để ý, bạn bè ghép đôi nhưng tôi chẳng quan tâm đến ai. Niềm say mê của tôi là những bản vẽ công trình. Không gian của tôi là bốn bức tường của phòng làm việc và ngoài công trường. Tôi chẳng còn thời gian, tâm trí để quan tâm đến một điều gì khác ngoài đam mê nghề nghiệp của mình.
Ấy thế mà khi Phương Mai xuất hiện sau lời giới thiệu của giám đốc "đây là một kiến trúc sư trẻ nhưng có nhiều ý tưởng rất độc đáo. Hi vọng cô ấy sẽ là cánh tay đắc lực của cậu" thì mọi thứ trong tôi bỗng đảo lộn. Với tôi, em không đơn thuần là một cộng sự. Em chính là một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm con tim lạnh lẽo của tôi kể từ khi người con gái tôi yêu theo gia đình ra nước ngoài định cư và cắt đứt liên lạc.
"Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi anh à". Em buồn rầu bảo tôi như thế lần đầu tiên nghe tôi thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi mua cho em những quyển sách về chuyên môn mà em cần, dịch cho em những tài liệu mới nhất mà em chưa cập nhật, tôi lặng lẽ theo sau những khi em bận việc về muộn để chắc rằng em đã về nhà an toàn...
Tất cả những điều đó dường như cũng khiến em cảm động nên tôi đã thấy những nụ cười cởi mở trên môi em. Kỷ niệm 1 năm em về công ty, chúng tôi đi ăn với nhau. Rồi tôi đưa em về. Trước khi chia tay, tôi kéo em lại gần: "Dù em có đồng ý hay không thì anh vẫn yêu em". Không có câu trả lời nào từ em mà chỉ có tiếng thở dài. Tôi hôn nhẹ tóc em và cứ muốn giữ mãi cảm giác ngọt ngào ấy.
Chúng tôi vẫn gặp nhau hằng ngày. Chỉ điều đó thôi cũng làm tôi thấy mãn nguyện và có thêm động lực để làm việc. Bạn bè trêu: Lấy vợ làm chung, mai mốt không có cơ hội nhìn thấy tiền lương của mình. Tôi cười: "Ai sao, mình vậy, có gì đâu mà lo?".
Năm nay tôi đã 34 tuổi. Còn em vừa tròn 30. Cái tuổi quá chững chạc để thành vợ, thành chồng. Tôi nhẩm tính, thời gian chúng tôi biết nhau, gần nhau cũng đã 3 năm. Thế cũng đủ để hiểu tâm tình, tính nết, cách ăn ở của nhau. Trong công ty, em cư xử tốt với mọi người, ai cần gì cũng sẵn lòng giúp đỡ. Em biết kính trên, nhường dưới nhưng khi cần cũng rất kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình. Em không ngại đụng chạm khi điều mình bảo vệ là vì cái chung. Tôi và em cũng không ít lần tranh luận gay gắt nhưng em không bao giờ khăng khăng cho là mình đúng một khi điều tôi nói ra hợp lý hơn.
Tất cả những thứ đó cộng lại, sẽ cho ra một người bạn, một người yêu, một người vợ hoàn hảo. Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa. "Nếu em không đồng ý cưới, anh sẽ nhậu say cho tới chết luôn!"- tôi dọa em.
Tôi thấy mắt em đỏ lên. Em quay đi để tôi không đọc được điều gì trong đó. Nhưng tôi nhất quyết không lùi bước. Tôi xoay mặt em lại, nhìn sâu vào mắt em: "Anh biết là em cũng yêu anh, nhưng tại sao lại né tránh như vậy? Hay em không tin anh?". Em gỡ tay tôi ra, lặng yên rất lâu rồi mới chậm rãi trả lời: "Không phải em không tin anh mà là em không tin chính mình. Em sợ sẽ không mang lại hạnh phúc cho anh bởi anh đâu đã biết hết về em?".
Tôi nói với em rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tôi vẫn yêu thương em. Nếu tôi làm cho em đau khổ thì sẽ bị trời tru, đất diệt. Có lẽ chính những lời lẽ hùng hồn, tha thiết ấy đã khiến em yên tâm, tin tưởng và mạnh dạn kể cho tôi nghe những điều đã giấu kín trong lòng.
Năm 17 tuổi, em yêu một người đàn ông. Người ấy là thầy giáo dạy kèm của em. Ông ta lớn hơn em nhiều tuổi và đã có gia đình. Khi biết chuyện, ba mẹ em đã ra sức cấm cản. Thậm chí, họ mang em lên tận Đà Lạt gởi nhà một người bà con để em không có điều kiện gặp gỡ người đàn ông ấy. Thế nhưng ngay cả điều đó cũng không ngăn được tình yêu bồng bột của em. Hậu quả là em đã có thai, chuyện học hành dở dang. Người đàn ông ấy bắt em phải bỏ cái thai nhưng em kiên quyết không chịu.
"Khi ba mẹ em biết được điều này, họ rất đau buồn nhưng cũng không cho phép bỏ đứa bé. Anh hai em đến trường đập cho anh ta một trận và bảo nếu còn lại gần em, sẽ giết chết. Nghe đâu sau đó anh ta bị kỷ luật và đã chuyển về quê. Em không gặp lại anh ta lần nào... Con bé được anh hai nuôi dưỡng và khai sinh. Nó vẫn tưởng em là cô ruột chứ không biết em là mẹ..."- giọng em có lúc nhẹ đến mức tôi không nghe rõ.
Đã mạnh miệng nói rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tình yêu của tôi dành cho em vẫn không thay đổi; thế mà sau khi nghe được những điều này, tôi có cảm giác mình vừa bị một trận đòn nhừ tử. Bàn tay vừa nắm chặt tay em lúc nãy đã buông lơi tự bao giờ. Tôi thấy đầu óc mình lơ mơ như đang say rượu.
Em cho tôi thời gian để suy nghĩ. Nhưng sau cơn choáng vì bị "hạ áp" đột ngột, tôi bỗng tỉnh táo lạ thường. Tôi nắm chặt tay em: "Xem như anh chưa từng nghe, chưa từng biết điều gì...". Nhưng em lắc đầu: "Anh đừng nói vậy. Em muốn anh hãy suy nghĩ thật kỹ bởi rất nhiều người ban đầu đều nói như vậy nhưng về sau lại hối hận và tìm đủ lý do để rời bỏ...".
Tôi biết là em có lý. Bởi con người ta ai cũng có quá khứ. Nếu ai đó chối bỏ quá khứ thì sẽ không xứng đáng với chính mình. Nhưng thật sự tôi chưa biết phải giải quyết các mối quan hệ khác chung quanh mình như thế nào? Yêu em, tôi có mù quáng hay không? Với con gái của em; với cha mẹ, anh em của tôi và với chính mình, tôi phải xử lý thế nào cho không ai bị tổn thương?
Theo VNE
Con gái hút thuốc là hư hỏng? Con gái mà hút thuốc lá là coi như vứt đi, không thể nào mê nổi. Tuổi mới lớn mà hút thì càng đáng lên án, đáng trách. Đúng là bây giờ mấy em teen teen trẻ trẻ sành điệu thật. Các em được ăn nước thành phố, được bố mẹ chiều, nâng như nâng trứng, hấng như hấng hoa. Rồi khi các...