Mẹ chồng can ngăn không cho tôi ly hôn, tôi thẳng thắn nói một câu khiến bà sốc rồi lu loa chửi mắng
Tôi đòi ly hôn, tất nhiên kèm theo đó là chia đôi tài sản và được quyền nuôi con.
Đang có một gia đình hạnh phúc, chẳng phải ngẫu nhiên mà tôi đòi ly hôn. Nói đúng ra, cái mác hạnh phúc ấy chỉ là vẻ bề ngoài mà tôi vẫn giữ. Thực chất thì cuộc hôn nhân của tôi và chồng đã mục nát từ lâu.
Tôi thừa nhận, mình không phải tuýp con dâu ngoan hiền, bảo gì nghe đấy. Tính tôi rất thẳng, nếu tôi sai, tôi sẵn sàng nhận lỗi. Còn tôi đúng, dù chết tôi cũng không nhận phần thiệt về phía mình.
Vì lẽ này mà mối quan hệ của tôi với mẹ chồng khá căng khẳng. Mẹ chồng tôi đã già, vừa bảo thủ, bênh con đã đành. Đối với cách chăm sóc, dạy dỗ cháu, bà cũng áp dụng những điều rất phản khoa học.
Tôi chỉ ví dụ điều này thôi, tôi rất phản đối việc cho con vừa ăn vừa bế đi khắp nơi. Ấy vậy mà mẹ chồng tôi, mỗi lần cho cháu ăn là bế cháu đi chơi khắp xóm. Có hôm đi cả buổi mà bát cơm vẫn còn nguyên. Tôi nói thì mẹ chồng tôi bảo bà có kinh nghiệm, còn tôi biết gì mà can thiệp.
Mỗi khi tôi và chồng cãi nhau, mẹ chồng tôi thường nói thêm vào để sự việc càng nghiêm trọng. (Ảnh minh họa)
Sau đó, tôi không can thiệp nữa. Nhưng tôi cũng thuê hẳn một người đến chăm con chứ không cho mẹ chồng chăm cháu. Tự nhiên bị con dâu tách cháu ra nên mẹ chồng tôi sinh bất mãn. Rồi bà đi khắp nơi nói tôi ghê gớm, chia rẽ tình cảm bà cháu.
Video đang HOT
Tôi muốn con có một nền tảng Tiếng Anh tốt nên hàng ngày thường nói chuyện bằng Tiếng Anh với con. Mẹ chồng chẳng giúp được thì thôi, còn bảo tôi vẽ chuyện, tiếng Việt chưa sõi mà đã học đòi Tiếng Anh. Tôi mặc kệ, việc của tôi nên tôi cứ làm.
Mỗi khi tôi và chồng cãi nhau, mẹ chồng tôi thường nói thêm vào để sự việc càng nghiêm trọng. Chồng tôi chửi bới vợ, xúc phạm cả nhà vợ. Tôi nói vài câu phân tích, chưa đụng chạm gì nhưng mẹ chồng tôi chỉnh ngay: “Chị đúng là ghê gớm. Chồng chị lỡ lời thôi, có gì mà phải làm quá lên như thế”.
Mẹ chồng tôi vẫn bênh con trai như vậy đấy. Thiết nghĩ, nếu con trai bà làm gì bà cũng bảo vệ bằng được. Đỉnh điểm là việc chồng tôi ngoại tình. Tôi nói thật, gia trưởng tôi chấp nhận được. Thế nhưng riêng việc ngoại tình thì tôi không bao giờ tha thứ. Tôi đòi ly hôn, tất nhiên kèm theo đó là chia đôi tài sản và được quyền nuôi con.
Tôi nói thật, gia trưởng tôi chấp nhận được. Thế nhưng riêng việc ngoại tình thì tôi không bao giờ tha thứ. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi không muốn chuyện này xảy ra nên đã có ý can ngăn: “Đàn ông đứa nào chả thế. Bố chồng chị ngày trước cũng có người tình. Tôi vẫn bỏ qua và sống đến giờ đấy thôi”. Tôi bực chồng, lại tức vì mẹ chồng quá bênh con trai nên đã nói lại: “Mẹ ạ, mẹ hiền thảo, chịu cảnh chung chồng được chứ con thì không đời nào. Thế nên lần này con quyết định ly hôn”.
Tôi nói xong cũng ra khỏi nhà luôn. Sau lưng tôi vẫn còn tiếng tru tréo của mẹ chồng. Tôi nghĩ, đàn ông ai cũng ham cái đẹp. Nhưng nếu đã là người đàn ông của gia đình thì phải chiến thắng được dục vọng ấy chứ. Mẹ chồng tôi như thế là quá bênh con. Tôi nói như vậy, có lẽ bà cũng tức tối lắm.
Theo Afamily
Sống hết lòng với chồng và nhà chồng, nhưng điều tôi nhận được là sự sỉ nhục và những tổn thương ghê gớm
Tôi có thể tha thứ cho cái tát cháy má của chồng, nhưng tôi không thể chịu được tổn thương mà anh mang đến sau đó.
Xin chào mọi người, tôi là người vợ trong bài "Choáng váng khi phát hiện bộ mặt thật của cô vợ "núp" sau vẻ ngoan hiền, tần tảo hết lòng chăm sóc mẹ chồng". Khi đọc được bài viết của chồng mình, tôi chỉ biết khóc nấc vì đau lòng. Chuyện vợ chồng đóng cửa bảo nhau, dù gì chúng tôi cũng sắp ly hôn, vậy mà anh còn bêu riếu tôi như thế.
Trước khi cưới, tôi là y tá đến chăm sóc, truyền nước, lau người, đưa chế độ dinh dưỡng cho mẹ anh. Suốt 2 năm đó, chúng tôi hay nói chuyện với nhau. Mới đầu là những câu chuyện xoay quanh mẹ anh rồi đến chuyện gia đình giàu có mà rối rắm của anh. Rồi anh kể tôi nghe những suy nghĩ, đắn đo trong lòng mình. Cứ thế chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.
Khi làm vợ anh, tôi đã quyết định hi sinh sự nghiệp, lui về làm hậu phương vững chắc cho chồng. Tôi hiểu, với anh, người anh yêu nhất, thương nhất không phải tôi mà là mẹ. Tôi cũng không đòi hỏi, không trách cứ anh mà chấp nhận đứng sau mẹ anh. Tôi dùng hết tâm hết sức, dùng cả trái tim để yêu thương mẹ chồng như chính mẹ mình. Tôi chăm sóc mẹ chồng còn hơn cả chăm sóc bản thân mình.
Tôi đã khóc và tự lau nước mắt để giấu nỗi đau vào lòng mà tiếp tục thương yêu mẹ, thương yêu chồng. (Ảnh minh họa)
Thế mà chồng lại nghi ngờ tôi. Khi nghe anh hỏi mẹ: "Vợ con nó đối xử với mẹ thế nào? Có cần con lắp camera cho nó sợ không?". Tim tôi như vỡ vụn ra nghìn mảnh. Tôi đã khóc và tự lau nước mắt để giấu nỗi đau vào lòng mà tiếp tục thương yêu mẹ, thương yêu chồng.
Khi anh đòi sinh con, tôi đã nói rất rõ ràng rằng hãy cho tôi thêm vài năm. Tôi đã liên hệ với một bác sĩ giỏi nước ngoài để tìm cơ hội chữa trị cho mẹ chồng. Tôi không muốn mẹ suốt cả đời chỉ biết nằm yên một chỗ. Tôi cố tìm mọi cách để giúp mẹ có thể ngồi dậy được hoặc đi được vài bước bằng nạng tập đi cũng tốt. Nhưng chồng tôi không chịu. Mỗi lần tôi uống thuốc là mỗi lần anh gằn giọng mắng mỏ tôi.
Khi vị bác sĩ ấy nhận lời đưa mẹ tôi sang nước ngoài chữa trị, tôi đã khóc vì vui mừng. Trớ trêu thay, vì sự chênh lệch múi giờ nên cuộc gọi ấy đến vào lúc nửa đêm. Và càng cay đắng hơn khi chồng tôi nghe được. Thay vì nghe tôi giải thích cặn kẽ, anh lại giật lấy rồi đập vỡ điện thoại của tôi kèm theo một cái tát cháy má.
Cũng ngay lúc đó, anh giận dữ đuổi tôi ra khỏi nhà vì cái tội trơ trẽn, định lừa lấy hết tiền của anh rồi đi theo trai. Tôi khóc lóc thanh minh, anh không những không tin mà còn mắng tôi điêu ngoa.
Khóc vì uất ức, khóc vì thất vọng, khóc vì mọi cố gắng đã đổ sông đổ bể mà còn bị ảnh hưởng thanh danh. (Ảnh minh họa)
Đêm, tôi gọi taxi về nhà mình. Ngồi trên xe, tôi chỉ biết khóc và khóc. Khóc vì uất ức, khóc vì thất vọng, khóc vì mọi cố gắng đã đổ sông đổ bể mà còn bị ảnh hưởng thanh danh.
Sau đó, tôi nghe chồng gọi điện bảo ký đơn ly hôn để anh đi nộp. Khi đến nhà, gặp lại mẹ chồng, tôi chỉ biết ôm lấy mẹ mà khóc ròng. Vị bác sĩ kia đã hủy cuộc hẹn với tôi vì tôi không thể đưa mẹ chồng đến được. Tôi giận mình một vì không nói rõ với anh, giận chồng mười vì anh đã đạp đổ cơ hội chữa trị của chính mẹ mình. Mẹ chồng tôi cũng khóc, khuyên tôi quay về.
Nhưng về làm sao? Tôi cứ tưởng việc hiểu lầm này sau khi khắc phục xong sẽ ổn thỏa lại. Tôi sẵn sàng tha thứ cho anh về cái tát anh đã đánh tôi. Nhưng tôi không ngờ anh lại đi bêu riếu tôi như thế này. Có lẽ ly hôn là con đường đúng đắn nhất cho chúng tôi phải không? Tôi đau đớn quá.
Theo Afamily
Những việc nhỏ nhặt tầm thường là 'ngòi nổ' ly hôn mà ít ai ngờ tới Những ngòi nổ dẫn tới ly hôn này đều là những việc nhỏ mà chỉ cần sơ sảy không để ý đến, có thể chúng sẽ phá tan cuộc hôn nhân của bạn. ảnh minh họa Ly hôn là lựa chọn bất đắc dĩ khi quan hệ của hai vợ chồng đã đi tới cuối đường. Trong ý thức của chúng ta, nguyên...