Mẹ chồng bức xúc vì con dâu quá… giản dị
Bà Thu Nga (Khâm Thiên, Hà Nội) vốn là một phụ nữ sắc sảo. Khi còn trẻ một mình bà bươn chải nuôi hai con trai ăn học và trưởng thành.
ảnh minh họa
Bà vốn là một phụ nữ thích làm đẹp nên ngay cả khi có t.uổi, bà cũng vẫn được hàng xóm xuýt xoa vì biết cách ăn mặc. Ấy thế mà các đám cưới trong khu tổ dân phố không thể thiếu bà làm người đại diện do mọi người thích vóc dáng sang trọng và cách ăn nói khéo léo sắc sảo của bà.
Là một người chưng diện nhưng một trong hai con dâu của bà Nga lại là một người quá đỗi giản dị. Trong khi con dâu cả thì như bản sao của bà thì con dâu út lại không để ý đến hình thức nhiều. Điều này khiến bà cảm thấy trong nhà như có “người lạ”. Nhìn thấy con dâu út có phần xuề xòa, bà nhiều lần bóng gió “Để hôm nào mẹ dẫn đi mua vài cái áo mới cho hợp với nhà mình” thì con dâu bà luôn gạt đi. “Con giản dị quen rồi mẹ ạ, mặc lộng lẫy quá con không quen!”. “Không cần phải lộng lẫy nhưng thay đổi chút là sẽ đẹp lên”, bà gắng thuyết phục. “Mặc quan trọng là phải thoải mái và là mình mẹ ạ. Con nghĩ con chỉ cần lịch sự là được. Với lại con thoải mái thì con cũng tự tin hơn”, con dâu bà đáp lại khiến bà Nga thở dài. Bà biết mình không thể thay đổi gì hơn.
Chính vì điều này nên trong nhà, hễ gia đình có việc là bà lại đi cùng con dâu cả, con dâu út cũng trở nên bị lẻ bóng hơn. Bà không muốn mọi người dị nghị vì mẹ chồng sành điệu hơn cả con dâu. Vả lại, bà Nga cũng không muốn mình bị xấu đi, bị “lệch tông” khi song hành cùng cô con dâu có phần đuối về nhan sắc. Thuyết phục con dâu các kiểu không được, bà Nga nhiều lần tự bỏ t.iền ra mua quần áo nhưng đều không trúng sở thích của con dâu bà nên cô đều không mặc. Ban đầu bà tự ái nhưng rồi lại phải dẹp bỏ vì dẫu nói gì thì nó, ngoài việc ăn mặc không hợp mốt ra con dâu bà cũng là một cô gái ngoan ngoan, biết điều.
Video đang HOT
Hiểu về tính con dâu như vậy, nhưng bà vẫn không muốn ai chê con dâu mình về khoản hình thức. Mà điều này bà hay phải nghe nhất. “Con dâu út của bà, con bé ấy xấu thế. Lại còn chẳng biết cách ăn mặc nữa”. “Mẹ chồng đẹp vậy mà con dâu thì quê mùa!”. “Sao hồi đó nó xấu vậy, quê vậy mà bà còn cho chúng nó cưới?”… Đó chỉ là vài trong số vô vàn nhận xét về con dâu mà bà nghe được. Nhưng lúc vậy bà cũng bức xúc nhưng cũng không biết phải trả lời sao vì thực ra họ nói đúng điều bà nghĩ. Nhiều lần bảo con dâu không được, quan hệ của bà với con dâu cũng vì thế mà xấu đi.
Mọi cái chỉ thay đổi khi bà bị bệnh. Cơn đau ruột thừa kéo đến, bà gọi điện cho các con thì chỉ duy nhất con dâu út nhanh chóng có mặt đưa bà vào bệnh viện. Nếu chậm một chút có thể ảnh hưởng lớn đến sinh mạng, bởi vậy bà rất biết ơn nàng dâu út. Vẫn cái dáng tong tẩy, vẫn bộ quần áo xấu xí nhưng chưa khi nào bà cảm thấy biết ơn với dâu út như lúc này. Những ngày sau bà về nhà, cũng chỉ một mình dâu út chăm sóc. Hàng xóm qua thăm, cũng xuýt xoa không ngừng cảm kích trước cách chăm sóc của nàng dâu “lọ lem”. Bởi thế, chính sự chăm sóc ân cần và chu đáo của con dâu út khiến bà chạnh lòng. Bà phải suy nghĩ lại về tất cả….
Theo Giadinh
Cháu bắt đầu ngấm buồn, ngấm cô đơn, ngấm nguội lạnh của chính chồng mình!
Bắt đầu vào t.uổi 40 cháu mới đủ chín chắn và cả bức xúc để viết cho cô những dòng này. Có thể cô sẽ trách mắng, cũng có thể cô khuyên hướng giải quyết dứt khoát mà cũng có thể nhắc nhở ôn hòa, thôi thì...vầy khác nọ kia, nhưng cháu vẫn thích viết hết suy nghĩ cho cô.
ảnh minh họa
Cô kính mến!
Học đại học sư phạm xong, đám cưới của chúng cháu diễn ra ngay, vì yêu nhau từ năm thứ nhất, khi cưới, đứa con đã thành hình. Chồng không cùng ngành, làm ăn tháo vát, nghĩ, ở nhà nuôi con lớn chút hẵng hay. Không ngờ con gái đầu mới đi mẫu giáo, cháu đã có bầu. Khi ấy cháu linh cảm mình chỉ có một tương lai là nội trợ, nuôi con khỏe dạy con ngoan.
Thời gian nước chảy qua cầu, cháu vào t.uổi ba mươi, đàn bà hai con, chồng đưa chừng ấy cho xài, đưa bao nhiêu biết bấy nhiêu, bỉm sữa, điện nước, ứng xử bên chồng bên vợ, cháu được họ hàng hai bên phong là "tiến sĩ nội tướng học". Chồng con cả, hai em trai hai em gái, chuyện gì cũng đến tay chị dâu. Nhà chồng còn ông bà nội, mẹ chồng làm dâu mấy chục năm rồi, mẹ có kêu ca gì đâu! Chỉ ba mẹ cháu là khóc thầm, đứa con sáng giá của họ đã ngồi trong bóng tối.
Bây giờ đứa con gái đầu của cháu sắp vào đại học, có thể sẽ du học nếu cháu săn được học bổng, đứa con trai út cũng vào lớp 10. Mẹ chưa già mà con đã lớn bổng, chỉ ăn một bữa cùng nhau với ba mẹ buổi tối, những bà nội trợ như cháu chắc chắn sẽ thấy ngày rộng tháng dài, vô vị, vô nghĩa. Công nhận chồng cháu giỏi so với trang lứa của anh và anh biết cháu giỏi không thua gì nếu lăn ra đời. Có một cam kết không thành văn giữa anh và cháu: vợ học lái xe lấy bằng hẳn hoi cho vợ vui nhưng không được lái dù nhà có ô tô, vợ có iPad nhưng chỉ đọc báo, lướt web nhưng không lập e-mail, vì vậy Facebook là chuyện tào lao, của bọn đàn bà con gái nhàn cư, hư thân mất nết!
Đã là cái thời smartphone gắn bó với con người không khác gì điện thoại cục gạch hồi trước thôi. Nhưng anh đã từng tặng cháu chiếc điện thoại có nhiều hạt tấm kim cương, cháu giữ như trang sức, hai đứa con giúp mẹ mọi việc giao tiếp, gọi xe, tất cả. Thực sự cháu thấy mình đang đứng bên lề nhìn chồng nhìn con trôi về tương lai, thực sự như vậy đó cô.
Rồi sẽ là năm mươi tri thiên mệnh, xuống dốc. Sáu mươi hết đời, cháu bắt đầu ngấm buồn, ngấm cô đơn, ngấm chán, ngấm nguội lạnh của chính chồng mình. Cháu hèn và kém cỏi chứ không sáng giá, sắc sảo, chất lượng gì đúng không cô?
---------------------
Cháu thân mến!
Thật ra, cô đã viết nhiều cho độc giả trang này về mô hình khá phổ biến ở các nước đã được gọi là văn minh, rằng phụ nữ Mỹ, phụ nữ Nhật...học đại học để ở nhà nuôi con khỏe dạy con ngoan. Vậy thì ở ta, cháu đâu có cá biệt và lạc hậu?
Nhưng rất khác ở chõ này: cô đến nhà một phụ nữ Mỹ ở Kansas miền trung Mỹ, bà ấy có 5 đứa con, chồng là nghệ sĩ ảo thuật. Riêng thư viện ở tầng hầm của bà ấy sang trọng, nhiều sách hơn thư viện huyện (từng có) ở ta. Bà ngưỡng mộ những nhân vật như Luther King, Mandela, Ghandi, Dostoievski...thế là những bức chân dung to của họ trên tường. Bà có những người bạn thiện nguyện, mời khách nước ngoài của thành phố đến ăn ở nhà mình cũng là một trong những hoạt động thiện nguyện của nhóm bạn bà.
Vậy đó. Sống có ích hay không là ở mình. Phải có e-mail, phải có smartphone, phải giữ gìn điện thoại đính hạt kia nhưng như vậy không có nghĩa là mình không biết gọi xe giá rẻ, không biết Facebook là gì, không thể ôm vô-lăng để chở các con đi đâu đó...Nhất định không để ai áp đặt, ấy là nguyên tắc cho phụ nữ hiện đại. Chồng giỏi, chồng có công kiếm mồi (k.iếm t.iền) nhưng vợ phải song hành trên con đường hiện đại với chồng.
Rõ ràng cháu đã đứng lại bên lề như cháu cảm thấy. Cháu đã an phận thì nói làm gì. Ở nhà cũng phải có hội nhóm, đi tập thể dục, đi nhảy, đi nấu nướng, đi ăn uống, đi làm hừ thiện...Cháu chịu cảnh cá chậu chim lồng, không đúng sao? Cháu buồn, cháu chán, cháu cô đơn, đó là quá trình mà cháu không biết hình dung. Có muộn không, không gì muộn cả, cháu mới bốn mươi, người 70 t.uổi vẫn đi học tiếng Anh và họ cảm thấy không muộn gì cả.
Vươn lên đi cháu, lấy lại cuộc sống của chính mình đi cháu, cháu mới đi có nửa chặng đời mình, 20 năm chồng vợ con còn nhỏ, 20 năm chồng vợ đứng t.uổi và già. Hãy chuẩn bị để mình đừng bị quá đát, ra rìa, hãy chuẩn bị nếu không đừng uất ức khi thấy chồng rời xa mình cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Theo Nongnghiep
Con dâu đáo để “thay đổi cục diện” cả nhà chồng Mất 3 tháng đầu làm quen với nếp sống nhà chồng, Thơ tự nhủ mình phải mạnh dạn thay đổi thì mới cải thiện được không khí và mối quan hệ các thành viên trong gia đình chồng. Ảnh minh họa Kết hôn một năm, Thơ quyết định chuyển công tác từ TP Hồ Chí Minh ra Hà Nội để sống gần chồng....