Mẹ chồng bày kế giúp con dâu trị kẻ thứ ba
“Anh ấy không còn thương con nữa rồi mẹ ạ, anh ấy nhất quyết muốn ly hôn để đến với kẻ thứ ba, con phải làm sao đây?”, Hoài – con dâu bà Thương ôm mặt khóc nức nở, hai mắt sưng húp cả lên.
Bà Thương nhìn con dâu thở dài: “Dại lắm con ạ, hạnh phúc gia đình phải biết giữ, vừa lâm trận đã bỏ chạy thế này thì chỉ có mất chồng thôi”. Minh – con trai bà, hơn tháng nay lại dở chứng muốn rước con bé sinh viên nào đó vắt mũi còn chưa sạch về nhà, đòi bỏ vợ bằng được. Nó khen con bé đấy hết lời, quay ra chê vợ đủ đường.
Đợt trước thấy con trai mình hay về muộn, lại ăn diện hẳn lên bà đã cảnh báo trước con dâu nhưng nó lại xuề xoà: “Anh Minh không bao giờ làm thế đâu mẹ ạ”, giờ thì…
Giận con dâu không biết giữ chồng một, thì bà lo lắng cho hạnh phúc của con cháu mình mười. Hoài là một người phụ nữ đảm đang, lại chịu khó. Từ khi Hoài về làm dâu, bà Thương chưa bao giờ phải phàn nàn điều gì về cô. Chỉ tội cô hiền quá, nên thành ra hay chịu thiệt.
Bà Thương không muốn mất cô con dâu quý này, càng không muốn để cháu mình chịu cảnh “mẹ ghẻ con chồng” khi còn quá nhỏ (cháu bà mới 3 tuổi), bà quyết định lên kế hoạch “giữ chồng” giúp con dâu.
Đầu tiên, bà bảo Hoài về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, thằng cu Tít cứ để bà trông, nó cũng rất quấn bà nên Hoài cũng yên tâm. Bà cũng góp ý với con dâu tranh thủ thời gian này mà “tút” lại nhan sắc, phụ nữ không lo giữ sắc đẹp sau khi lấy chồng cũng là một sai lầm. Tiếp đó, bà gọi cho con trai thông báo Hoài đã bỏ đi, bảo Minh dẫn người mới về cho bà “duyệt” xem thế nào.
Được lời như cởi tấm lòng, Minh sung sướng bảo với Trâm – cô “bồ” mới trẻ trung xinh đẹp của mình về giới thiệu với gia đình. Đôi tình nhân hình dung ra viễn cảnh tương lai mà mừng rơi nước mắt.
Ngày Minh đưa Trâm về nhà, bà Thương ra vẻ ưng ý lắm, khen Trâm xinh xắn lại nết na. Bà còn bảo con trai hãy năng đưa Trâm đến nhà chơi, phần là để bồi đắp tình cảm “mẹ chồng – nàng dâu” tương lai, phần để cho Trâm quen với cuộc sống gia đình. Trâm tưởng bà Thương quý mình thật, cô vui vẻ nhận lời. Minh cũng nghĩ mẹ tạo điều kiện cho mình như thế, không nghe theo thì chỉ có thiệt.
Video đang HOT
Thế là tuần nào anh cũng đưa Trâm sang nhà ba bốn lần để “làm quen”. Mỗi lần Trâm đến, Minh còn dặn cô mua đồ sang để trổ tài nội trợ với cả nhà. Từ nấu cơm, dọn dẹp, đến cả việc pha sữa cho cu Tít cũng đều là Trâm làm. Bà Thương chỉ đứng bên cạnh chỉ đạo.
Một hai buổi còn đỡ, chứ gần một tháng khiến Trâm ngày càng đuối. Chưa kể, bà Thương còn hay gọi cô đến chở đi đây đi đó. Trâm sắp tốt nghiệp, bù đầu với việc làm luận văn mà bà cứ liên tục bắt cô chở đi. Rồi đi chơi, bà còn hay sắm này sắm nọ mà chuyên “quên ví” khiến cô khốn khổ. Tiền của Minh cho mỗi tháng cũng tốn không ít vào đồ của bà Thương.
Trâm cằn nhằn với Minh thì anh bảo cô cố gắng, mẹ vừa thử tí đã “đầu hàng” thì sao được. Minh bảo mẹ anh tốt lắm, em cứ yên tâm. Tốt đâu chả thấy, cô chỉ thấy bà Thương giỏi “hành”. Trâm ngày càng nản, cũng không biết “xả” với ai.
Minh nhìn ngày trước mẹ anh đối xử với Hoài rất chu đáo nên anh nghĩ mẹ cũng không làm khó Trâm. Nghe Trâm than thở về mẹ với mình, anh chỉ nghiêm mặt: “Em không được nói xấu mẹ anh, chưa về nhà đã thế là không được”.
Đỉnh điểm có lần Minh đi công tác, bà Thương gọi Trâm sang ở cùng mấy hôm cho vui. Bà “quay” Trâm gần chết. Cả ngày mệt nhọc vì làm luận văn, rồi làm việc nhà, đêm ngủ cũng chẳng xong. Hơi một tí bà Thương kêu đau chỗ này, nhức bên kia, Trâm phải thức đến hai giờ sáng bà mới “tha” cho cô về phòng ngủ.
Hôm sau khi đang ngồi chơi trong phòng khách, Trâm thấy có rất nhiều thuốc các loại mà đợt vừa rồi Minh ở nhà cô không hề thấy. Vừa mới cầm lên, bà Thương đã hớt hải chạy ra: “Khổ quá thằng Minh lại quên thuốc trĩ với gan nhiễm mỡ ở nhà rồi, dặn nó bao lần mà đi công tác không mang theo, biết đâu có vấn đề gì thì làm theo…”.
Trâm hốt hoảng nhìn bà Thương, Minh không hề nói với cô anh mắc mấy bệnh đấy. Đương nhiên đây chỉ là bà Thương tự nghĩ ra để dọa Trâm, chứ con bà khoẻ mạnh bình thường.
Lần này thì Trâm không thể nhịn thêm được nữa, cô gọi điện cho Minh và nói một tràng những uất ức của mình. Minh vốn không hài lòng về việc Trâm hay nói xấu mẹ, giờ lại đổ vạ mình bị mấy loại bệnh linh tinh, anh cũng bùng phát. Hai người cãi nhau to, cuối cùng sau hai tháng đưa Trâm về ra mắt, anh đã chấm dứt luôn với cô tình nhân nhỏ.
Lúc này bà nháy cho con dâu thi thoảng vô tình đi qua nhà, khiến Minh trông thấy mà ngạc nhiên, hơn hai tháng mà vợ anh thay đổi quá, cô gầy đi nhiều, ngày càng xinh lên, ăn mặc cũng chải chuốt hơn.
Anh nhìn vợ mà tiếc ngẩn ngơ, biết thế ngày trước đã không vội “đá” vợ mà đến với bồ. Chỉ có Hoài mới có thể đảm đương được vai trò “con dâu” của nhà mình.
Nhưng Hoài cũng làm Minh khốn khó một thời gian trước khi đồng ý quay lại. Cô muốn Minh thấy rõ giá trị của vợ để trân trọng hơn chứ không tuỳ hứng như trước. Cuối cùng, gia đình Hoài cũng trở lại như xưa. Cô luôn biết ơn mẹ chồng mình đã giúp mình “giữ tổ ấm”.
Theo Blogtamsu
Chồng muốn tôi nộp toàn bộ lương để anh quản lý
Anh nói tôi ăn diện, tiêu pha nên mới thiếu tiền, nói có phải tôi ngoại tình hay không? Anh bảo tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ, liệt kê trên giấy, rồi đòi quản lý lương của tôi.
Ảnh minh họa
Tôi không muốn kể nhiều về xuất thân, điều kiện hay những vấn đề khác xung quanh chồng và tôi. Hiện tại tôi là nhân viên một cơ quan, thu nhập 8 triệu đồng/ tháng. Ở nơi tôi đang ở, thu nhập như thế có thể có một cuộc sống ổn định. Chồng tôi làm việc ở một cơ quan nhà nước, lương không cao, có thể chỉ bằng nửa của tôi nhưng tôi không vì điều đó mà coi thường hay tỏ vẻ gì với anh. Chúng tôi có một đứa con trai 18 tháng tuổi.
Vấn đề của hai vợ chồng hiện tại là không thể nào hòa hợp được về tài chính. Từ khi tôi có thu nhập, không bao giờ phân biệt tiền của ai, của chung hay của riêng. mọi thông tin tài khoản anh đều nắm rõ, ngay cả lúc tôi rút tiền cũng đăng ký báo tin nhắn cho anh biết, tài chính coi như dùng chung. Tôi còn vay ngân hàng để anh đầu tư làm thêm, kiếm thu nhập. Cũng chẳng bao nhiêu nhưng tôi muốn nói đến việc tôi đã tin tưởng anh thế nào để có thể giúp anh có công ăn việc làm ổn định
Mặc dù không được thuận lợi, những việc đầu tư của anh không đem lại kết quả nhưng may mắn thay ba mẹ tôi đã xin được cho anh một việc làm ở cơ quan nhà nước. Được thế tôi mãn nguyện lắm rồi.
Anh là người khá tốt, khôn ngoan, biết tính toán, lo xa. Tôi còn vụng về, ít lo nghĩ, chưa làm trọn đạo làm vợ. Hiện tại hai vợ chồng vẫn ở nhà bố mẹ chồng. Tôi chỉ đi làm, rồi về chăm con, không giúp được gì cho mẹ chồng hay quán xuyến công việc nhà giúp bà. Thời gian chồng chưa đi làm, vợ chồng tôi vẫn ăn bám bố mẹ chồng. Sau này anh bắt đầu đi làm, hình như có hỗ trợ thêm chi phí cho bố mẹ chồng.
Vấn đề của tôi là không hề biết cụ thể chồng đi làm được bao nhiêu tiền, nộp chi phí ăn ở cho mẹ chồng như nào, tất cả anh không nói rõ. Lương tôi làm ra, chi phí hết cho việc trả nợ ngân hàng, nuôi con. Anh không hề đóng góp gì cho hai mẹ con mỗi tháng. Trước đây chưa có con, tài khoản của tôi hai vợ chồng dùng chung. Tài khoản của anh thì anh lại không cho tôi biết, mà tôi cũng không mấy quan tâm. Thời gian sau này gánh nặng con cái, nợ ngân hàng làm tôi cảm thấy quá sức nên đã yêu cầu anh đừng rút tiền trong tài khoản của tôi nữa, vì tôi còn phải chi trả nhiều việc. Đôi khi hết tiền tôi phải mượn đồng nghiệp, anh thiếu tiền tôi cũng mượn giúp anh rồi người đi vay mượn luôn là tôi. Mâu thuẫn nhỏ ngày càng lớn dần thêm.
Gần đây, chồng tôi kinh doanh khá hơn, có thu nhập hơn. Tôi không biết rõ là bao nhiêu, chỉ nghe anh nói thoáng qua. Phần tôi, càng lúc càng đi xuống, thu nhập không đủ chi trả hết, tiền học, tiền ăn cho con, tiền nợ, cuối tháng đôi khi phải xin thêm tiền của anh để trang trải. Mỗi lần như vậy tôi lại bị anh mắng nhiếc. Anh nói tôi tiêu pha hoang phí, chi tiêu riêng mình, mua áo mua quần chứ lo gì cho con.
Trong khi một năm tôi chỉ mua duy nhất một lần áo quần. Năm nay, gần đây nhất tôi có mua sắm một số thứ cho mình, tổng trị giá áo quần giày dép khoảng một triệu đồng. Tôi chỉ mua những đồ rẻ tiền hay đồ giảm giá. Ở cơ quan, áo quần chủ yếu là đồng phục, đi làm trang điểm anh cũng không vui. Tôi đi làm rồi về nhà, không bạn bè, chỉ khi nào cơ quan tổ chức mới đi ra ngoài. Vì chồng tôi hay ghen nên tôi cũng mất dần bạn bè nhưng chấp nhận điều đó vì gia đình.
Giờ lại thêm vấn đề tiền bạc, anh nói tôi ăn diện tiêu pha nên mới thiếu tiền, nói có phải tôi ngoại tình hay không? Tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ, liệt kê trên giấy. Tôi từng làm điều này trước đây nhưng thấy nó chẳng cải thiện được gì nên đã không đồng ý làm nữa. Tối qua chồng yêu cầu tôi có lương phải rút toàn bộ lương về, chồng sẽ quản lý giúp, cần gì cứ nói chồng sẽ chi cho tôi. Đúng là làm như vậy đôi khi tôi lại thoải mái hơn, không phải thiếu hụt nữa, nhưng đôi khi tôi nghĩ, cuối tuần về thăm ngoại, mua cho ngoại cho dì ít hoa quả, quà bánh, chẳng lẽ tôi phải xin tiền chồng.
Vấn đề là chồng tôi sẽ xem đó là khoản chi tiêu không cần thiết. Rồi đôi lúc có những chi phí tại cơ quan, đồng nghiệp chẳng lẽ lại phải gọi điện xin tiền. Vợ chồng đã cãi vã nhiều lần về chuyện này, nhưng anh luôn nói theo hướng tôi ăn diện ngoại tình, đôi khi tức còn đánh tôi, coi thường tôi.
Tôi đã học cao học, có bề ngoài dễ nhìn, làm việc tại một cơ quan mọi người mơ ước; anh không đỗ đại học, bề ngoài không dễ nhìn, không nhiều tiền. Tôi không lấy điều đó để coi thường anh, vì biết anh có chí khí, biết vươn lên. Điều làm tôi yêu anh là anh biết quan tâm chăm sóc tôi, chăm lo gia đình nhưng hiện tại tôi không còn thấy điều đó ở anh. Tôi biết anh đang tích góp để làm giàu cho gia đình, vậy mà anh không hề tin tưởng tôi, muốn một mình quản lý tất cả tài chính. Nếu như một ngày gia đình tôi giàu có đi chăng nữa, liệu tôi có được hạnh phúc?
Theo VNE
Hối hận vì đã dung túng cho lối ăn diện quá đà của vợ "Anh tiếc tiền với cả vợ anh đấy à? Đã thế từ nay tôi không tiêu tiền của anh nữa. Hết tiền tôi về xin bố mẹ tôi". Nhung và Hùng yêu nhau hơn hai năm thì làm đám cưới. Nhung vốn là cô gái được nuông chiều từ nhỏ nên khi đã lấy chồng rồi cô vẫn giữ tính ăn diện và...