Mẹ chồng bắt tôi phục vụ chị dâu trưởng
Lắm lúc tôi cố gắng nghĩ đơn giản, vị tha và bao dung vì chồng tôi nhưng rồi lại thấy uất nghẹn mỗi lần nhìn chị dâu trưởng cứ ngồi nói chuyện, cười hả hê ở ngoài, ăn hoa quả tráng miệng còn tôi thì cặm cụi dọn dẹp trong bếp.
ảnh minh họa
Chị em lấy chồng thế nào tôi không biết, chị em sống sao tôi cũng không hay, có lẽ là do mỗi người một tính nên mới quy định cuộc sống của chính mình. Tôi nghĩ cũng là do tính nết của tôi quá nhu nhược, hiền lành nên tự làm khổ bản thân tôi.
Ngày lấy chồng, biết về ở chung nhà chồng, tôi đã thấy sợ sợ rồi. Ở chung với bố mẹ chồng không sao, lại còn ở chung với gia đình của anh chị chồng. Chồng tôi có một anh trai, gia đình cũng sống ở đó vì nhà cũng rộng rãi. Bố mẹ chồng tôi lại hơi gia giáo nên cũng thích con cái ở chung cả. Tôi có nói với chồng về chuyện ra ở riêng nhưng chồng nói là không được. Vì mình mới cưới, bố mẹ cũng chưa muốn ra ngoài. Với lại, phải đợi xem động thái của anh chị thế nào đã. Thôi thì đành, mình làm con dâu mới ai lại đi kì kèo mãi chuyện đó, cũng mệt với chồng, ngại với nhà chồng.
Thế là, tôi ở chung nhà chồng, đông đúc người khiến tôi nhiều lúc cảm thấy ngột ngạt. Anh chị đã có một con gái được 3 tuổi. Từ ngày về nhà chồng, tôi giữ lễ nghĩa, làm con dâu chăm chỉ. Không phải vì tôi cố gồng mình lên làm vậy để chứng tỏ điều gì cả. Chỉ là tôi luôn nghĩ, con dâu thì phải dậy sớm, phải làm lụng, phải giặt giũ, đi chợ hoặc là nấu đồ ăn sáng rồi sau đó ai đi làm thì đi làm.
Những ngày đầu, sáng này tôi cũng dậy sớm quét dọn nhà cửa, lau chùi nhà cửa, đánh rửa cốc chén vì nhà tôi hay có khách qua lại. Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, không thì cũng đi mùa đồ ăn sáng. Về sau mẹ tôi có nói, ăn gì thì cứ ăn không phải chuẩn bị cho cả nhà nên cũng bớt được một việc. Tôi còn giặt giũ quần áo từ sớm rồi phơi xong mới đi làm. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi đều làm vậy…
Có điều lạ là, tôi chẳng thấy chị dâu chồng dậy sớm dọn dẹp bao giờ. Lúc nào cũng thấy chị ngủ tới sát giờ đi làm, dậy vội vàng đánh răng rửa mặt xong thì đi làm luôn. Ăn sáng cũng không ăn, không làm gì cả. Con thì cho đi lớp cùng…
Đã thế, tối nào về chị và anh trai chồng tắm giặt xong là vứt quần áo ra đó. Kể cả quần áo của con cái, không bao giờ chịu bỏ vào máy giặt giặt dù là sớm hay muộn. Và việc ấy tất nhiên là đến tay tôi. Giặt giũ xong lại phơi phong bao nhiêu, nhiều lúc thấy vội vàng vô cùng. Buổi sáng mà tôi làm bao nhiêu việc, tôi cảm thấy ức chế lắm. Tôi cũng thèm ngủ nướng, cũng muốn được ngủ cho đỡ mệt, ai ngờ về nhà này, tôi phải làm tất tần tận mọi việc.
Video đang HOT
Những việc vặt khác, mẹ tôi cũng làm hết nếu như tôi không động tay vào. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu. (ảnh minh họa)
Có lần tôi tức nói với chồng rằng chị dâu lười, không bao giờ biết động chân tay vào việc gì trong nhà. Chồng tôi bảo &’thế lần sau em không phải làm nữa, mặc kệ xem chị ấy sao…’. Tôi nghe lời chồng không giặt giũ, vì toàn là quần áo của nhà chị ấy. Thế mà sáng hôm sau, thấy mẹ tôi giặt rồi phơi. Tôi cảm thấy ái ngại với mẹ, vì nếu tôi không làm thì mẹ lại làm và tôi lại vô tình trở thành người con dâu lười.
Những việc vặt khác, mẹ tôi cũng làm hết nếu như tôi không động tay vào. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi mà không làm gì thì mẹ nhắc ngay, hay tôi làm có không vừa ý mẹ thì mẹ cũng nhắc. Chị dâu tôi được cái nhanh mồm, cứ về nhà là nói oang oang, kể hết trên trời dưới biển, bao nhiêu chuyện. Thế là cả nhà hào hứng nghe…
Tôi về sớm hơn chị nên phải nấu nướng. Mà không về sớm thì cũng nấu vì chị cứ về nhà là lại ôm con. Con thì lớn bằng ấy rồi, có phải dỗ dành gì đâu nhưng cứ ngồi ôm con, coi đó là cái cớ. Chị có vẻ kiếm cớ này để trốn việc. Và tôi lại hì hụi trong bếp nấu nướng, đến khi ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ, chị dâu lại ra ôm con. Tôi bực lắm. Việc rửa bát nếu tôi ốm thì chồng tôi làm, chị dâu nhất định không làm. Mẹ chồng tôi cũng không bao giờ nói gì, hay không dám nói thì tôi không biết.
Tôi ốm thì mẹ bảo tôi hay ốm mặt này nọ, không biết giữ sức khỏe chứ chẳng được một câu hỏi thăm. Mẹ tôi còn bảo tôi là &’sao mày hay ốm đau vậy. Ốm thì tí chồng mày rửa bát nhé’. Mẹ nói luôn vậy mà không dám chỉ định chị dâu, nghĩ mà buồn cười. Thật là ức chế, sống vậy sống sao? Không làm thì y như rằng bị nhà chồng chê, bao nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi…
Tôi về sớm hơn chị nên phải nấu nướng. Mà không về sớm thì cũng nấu vì chị cứ về nhà là lại ôm con. (ảnh minh họa)
Ở nhà này, quần áo của tôi và chồng có mấy, hai người mà mùa đông thì giặt giũ gì nhiều. Thế nhưng tôi lúc nào cũng giặt cả chậu đầy, bao nhiêu thứ cho cả nhà chồng. Kể ra chị dâu giúp đỡ vài việc thì tôi đỡ bực, đằng này tôi cứ như người giúp việc trong nhà. Mẹ chồng tôi không dám nói gì chị ấy, lại chỉ nói tôi, thế mới lạ…
Nghe đâu, gia đình chị này thuộc hàng giàu có, bố có tí chức. Tôi hỏi chồng tôi anh cũng bảo vậy. Tôi buồn, không biết có phải mẹ chê tôi nghèo, gia đình tôi chẳng có gì mà không nể không. Hay tại mẹ nghĩ nhà chị giàu, sau này còn nhờ vả, con trai mẹ cũng nhờ bố mẹ vợ nhiều nên mẹ mới khó chịu với tôi vậy. Mẹ coi tôi như người ăn kẻ ở, bắt tôi vô cớ phục vụ nhà chồng và cả chị dâu. Làm gì có chuyện vô lý như thế, dâu nào chả là dâu? Hà cớ gì cùng sống trong môt nhà lại có một người làm, còn một người thì chơi…
Kể ra chuyện này nhiều người bảo tôi dại, sao phải đi phục vụ người khác vô duyên vô cớ như vậy. Nhưng mà có chống đối cũng không được. Sống chung nhiều người như vậy, giờ lại tỏ thái độ, tình cảm sứt mẻ cảm thấy mệt mỏi lắm. Tôi lo lắng chuyện này tiếp tục, tôi sẽ không nhẫn nại được. Tôi cũng thấy thật vô lý nhưng làm sao để giải quyết vô lý đây? Có phải tôi quá nhu nhược, quá dại khi cứ chịu đựng và chấp nhận không? Tại sao tôi phải khổ thế này, chẳng lẽ xin ra ngoài ở riêng. Liệu rồi mọi thứ sẽ ra gì, mẹ chồng, bố chồng sẽ nghĩ gì về đứa con dâu như tôi. Vốn là ngoan ngoãn, chu đáo cuối cùng lại bị mang tiếng chỉ vì là con dâu thứ…?
Thao Eva
Những cuộc phiêu lưu bất tận của chuyện tình công sở
Đặc biệt là ở đối tượng nữ giới, với bản chất "thi đua quyết thắng", thì chiếc vé trên đại lộ danh vọng vinh quang đánh đổi bằng những "cuộc chơi liều lĩnh".
Xa rồi thời nam nữ thụ thụ bất thân
Nếu như trong thời kỳ phong kiến, chuyện "nam nữ" gần gũi, đôi khi chỉ là gặp mặt chạm tay cũng coi là cấm kị, thì ngày nay, tại chốn công sở "đường hoàng", nếu bạn từ chối một cái "nhéo má", một biểu hiện "thân mật" của những người đồng nghiệp khác giới, có thể bạn sẽ bị quy là "người sống thời phong kiến", là "cổ hủ", là "nghĩ mình danh giá lắm"... Chung quy cái tội "giữ gìn" sự trong sáng sẽ mang lại ối các phiền phức cộng theo những khó dễ trong quá trình làm việc, người ta gọi đó là "tự mua dây buộc mình".
Những cám dỗ tình ái công sở thuộc dạng "tác phong gần gũi" chỉ có trong những buổi liên hoan, những buổi karaoke, những chuyến đi chơi cơ quan, nơi các anh khó lòng đi ngược với tiếng gọi bản năng, nhưng cũng không dám "vượt rào" để lại hậu quả. Nhưng phổ biến hơn, và cũng phiêu lưu hơn, là những "chuyến công tác dài ngày", nơi mà không ai biết "chúng ta" là ai, thì khoảng cách của cám dỗ tình ái trở nên ngắn hơn bao giờ hết.
Đôi khi chỉ vì "sự đồng cảm" trong quá trình giải quyết công việc chung, hay đôi khi do tác động của rượu bia những lần tiếp khách" với đồng nghiệp nam, đôi khi cũng vì do "hoàn cảnh xô đẩy", để rồi sau đấy là những cuộc giao hoan không hồi kết, những chuyện phiêu lưu ký đầy sợ sệt, và những "cánh cửa mở" cho công việc, thăng tiến tấm vé cho mọi trận bán kết công danh địa vị trong cơ quan như đã được an bài. Chẳng thế mà, thời kì hiện đại, người ta ví von chị em công sở thuộc một trong những loại rau tươi ngon mang tên "rau sinh thái", kết quả xếp loại sau những cám dỗ đường mật và đầy lợi ích nơi công sở vốn "chuẩn tắc, nghiêm túc".
Linh, nhân viên, tâm sự: "Mình không phải "gái hư", nhưng thú thật là có vài lần mình cũng... Mình với anh ấy làm cùng cơ quan khá lâu, anh ấy là sếp của mình. Sự gắn bó trong công việc khiến mình và anh ấy khá hiểu nhau, như có thần giao cách cảm trong công việc vậy. Rồi ngày ấy cũng đến, khi chuyến công tác nước ngoài đầu tiên của mình không mang lại kết quả mong muốn. Mình đã thất vọng và khóc rất nhiều, vì nó đã lấy đi rất nhiều cơ hội. Chỉ có anh hiểu và đồng cảm, giấy phút ấy, đáng lẽ... mình không nên ôm anh... thì mọi sự sẽ không bao giờ có bắt đầu".
Bị cám dỗ hay tự nguyện bị cám dỗ
Hòa, vốn là cô sinh viên mới ra trường, lại xinh xắn hoạt bát nên được các anh văn phòng chăm sóc và "ưu ái" đặc biệt, "sếp tổng" cũng không ngoại lệ, chỉ có điều người đàn ông đó cao tuổi và đã có gia đình. Hòa không có ý định phá vỡ hạnh phúc gia đình, nhưng dường như, con đường đi từ nhân viên bán hàng lên thư ký tổng giám đốc là một con đường quá hấp dẫn, đó là chưa kể vô số những "thặng dư tiền bạc, quyền lợi..." mà cô được hưởng. Thực sự "mác gái ngoan", gia đình bình dân khó ngăn cô trở thành người đàn bà tham vọng, sẵn sàng lao vào "cuộc chơi" trong bàn tán của dư luận công ty, những ánh mắt khinh thường và nụ cười dè bỉu. Cũng như tất cả các cô gái "ham giàu" xinh đẹp, Hòa bất chấp đánh đổi tuổi thanh xuân không ngoài hai từ "lợi ích".
Rất ít chị em công sở khi vướng vào "lưới tình" chốn văn phòng, lại tự thừa nhận mình là "tự nguyện bị cám dỗ", chân yếu tay mềm hay yếu đuối, ngốc nghếch, cả tin thường là lý do để các nàng công sở trình bày những câu chuyện "đã bị cám dỗ" ra sao và mình luôn là "nạn nhân" trong những chuyến phiêu lưu với đồng nghiệp nam công sở.
Bình, 30 tuổi, lại cho rằng, những cái "vuốt má, va chạm nhẹ" không đủ gây nên hậu quả, chỉ là nam giới đôi khi không kìm chế được nên khó tránh. Không để đồng nghiệp nam "lợi dụng", nhưng Bình cũng thừa nhận, để giữ sĩ diện cho các anh, đồng thời cũng để "hòa vào không khí chung" trong những buổi gặp đối tác hay tiếp khách VIP, cũng có lúc Bình nhắm mắt cho qua những lúc cần sự bình tĩnh và tỉnh táo nhất của người phụ nữ, chỉ là không để mọi chuyện "đi quá xa"...
Ân hận muộn màng
Sẽ chẳng lạ nếu có chuyện đánh ghen tai văn phòng, những cảnh tru tréo của các bà vợ với "đồng nghiệp nữ" của chồng, cũng chẳng thiếu những cảnh "ly hôn" vì phát hiện "vợ/chồng" mình phản bội vì "tội dan díu" với đồng nghiệp, cũng thấp thoáng những "hậu quả" nghiêm trọng mà người ta vẫn chọn cách "xử lý" để hòng được yên thân khi cả hai không muốn có rắc rối và ràng buộc, hay những giọt nước mắt ân hận của người lớn, những giọt nước mắt ngây ngô của lũ trẻ trong phiên tòa xử ly dị... muôn vàn muôn vẻ những câu chuyện đây nước mắt làm hồi kết cho những "cám dỗ tình ái" nơi công sở, mà khi đã bước chân vào, khó mà "rút chân" ra khỏi vũng bùn lầy.
Kết cục của những chuyến phiêu lưu mang lại cảm giác mới lạ, hào hứng... nhưng đánh đổi hạnh phúc cả đời, mà chỉ khi đánh mất, chị em mới kịp nhận ra "cám dỗ" là loại "cám" nguy hiểm nhất.
Theo VNE
"Tao không bắt mày đẻ, đừng làm phiền tao!" Trước ngày cưới chồng chị là người lịch thiệp, hào hoa, chăm sóc chị như một chậu hoa quý hiếm. Nhưng sau ngày cưới chưa đến 1 tuần, chồng bỗng dưng thay đổi 360 độ. Mấy tháng không thấy chồng về, một lần tình cờ chị thấy chồng đi cùng người phụ nữ khác rất tình tứ ở một quán ăn vỉa hè....