Mẹ chồng bắt tôi phá thai con gái
Mẹ nói tôi nên bỏ đứa con này đi, dưỡng sức rồi sinh đứa khác vì đó là con gái.
Tôi sững sờ trước lời đề nghị của mẹ: “Con hãy bỏ đứa bé này đi, dù sao thì nó cũng là con gái”. Chân tôi không bước đi nổi, trái tim như vụn vỡ. Từ trước tới giờ tôi đã làm gì sai, tôi đã phạm lỗi gì với mẹ chưa hay tại tôi quá tốt với nhà chồng? Có chăng cái lỗi tôi phạm phải chính là tôi không sinh được con trai.
Nhưng, người lớn như mẹ và chồng tôi cũng nên hiểu rằng, việc sinh con trai con gái đâu phải do phụ nữ. Nguyên nhân chính ở người đàn ông mà ra. Giới tính con cái với mẹ thật sự quan trọng như vậy sao? Ở thời đại nào rồi mà mẹ còn coi trọng chuyện cháu trai cháu gái?
Tôi lấy chồng được 4 năm, cuộc sống vợ chồng và gia đình nhà chồng với tôi đều tốt đẹp. Tôi đã từng mừng vì được làm dâu của mẹ. Thế nhưng, mọi thứ thay đổi từ khi tôi sinh đứa con gái đầu lòng. Cái tin tôi sinh con không khiến mẹ vui mừng chút nào, vì mẹ biết, đó là đứa cháu gái. Điều mẹ mong mỏi là đứa cháu trai đầu lòng để nối dõi tông đường. Nhưng thật may, đó là đứa con đầu nên hi vọng vẫn còn, và cơ hội để sinh cháu trai cho mẹ vẫn còn. Có lẽ cũng chính vì hị vọng đó mà mẹ chưa ruồng bỏ đứa con dâu như tôi.
Suốt ngần ấy thời gian sinh con, mẹ chưa động viên tôi được câu nào, chẳng bao giờ nấu cho tôi bát cháo. Mẹ chỉ làm một việc duy nhất là bế cháu. Còn tôi ra sao mẹ không bận tâm. Coi như việc đẻ con cho chồng là trách nhiệm của người làm vợ, có gì phải quan trọng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi gắng sức, kiên trì nuôi con khôn lớn, ngoài ra không nghĩ được việc gì khác. Từ trước tới giờ mẹ khen tôi hết lời với hàng xóm. Nhưng từ khi cháu gái bà ra đời, những lời khen thưa dần nhưng chưa tới mức độ mẹ chồng nói xấu con dâu.
Sau 2 năm, tôi quyết định sinh đứa thứ hai cho ổn định rồi tiếp tục lo công việc. Mẹ tôi thay đổi hẳn, mua mọi thứ tẩm bổ khi biết ý định của con dâu để mong sao chúng tôi sớm có cháu trai. Tôi biết mẹ kì vọng vào đứa trẻ lần này nên tôi cũng cố gắng để bà an lòng. Khi tôi mang bầu được 4 tháng và đi siêu âm, tôi biết mình lại có con gái. Tôi không phiền lòng vì với tôi, trai gái đều là máu mủ của mình, đều là con cái mà tôi yêu quý. Nhưng mẹ tôi thì phiền lắm, mẹ tỏ thái độ ra mặt, chẳng hề quan tâm hay cho tôi một bát canh giống như khi tôi vừa mang bầu nữa. Tôi thấy buồn lòng vô hạn. Chồng tôi dù không nói gì nhưng cũng tỏ ý không muốn giữ đứa con này, chỉ muốn sinh một cậu con trai mà thôi.
Rồi cái ngày mà tôi lo sợ nhất đã tới. Mẹ nói tôi nên bỏ đứa con này đi, dưỡng sức rồi sinh đứa khác. Thú thực vì gia đình tôi toàn công chức, nên việc sinh 3 cũng không tiện. Nếu đứa này là gái, có thể sinh đứa sau, nhưng điều đó ảnh hưởng tới sự nghiệp của vợ chồng rất nhiều. Và mẹ tôi thì không mong muốn điều đó.
Tôi suy sụp hoàn toàn, ngay cả chồng cũng không nói câu nào trước quyết định của mẹ, anh nói tùy tôi. Cái tùy ấy của anh khiến tôi nhói tim. Lẽ ra anh phải bảo vệ con, phải đứng về phía tôi để giữ lại đứa con của mình. Anh giao phó trách nhiệm cho tôi giống như anh không liên can gì hết. Như vậy đã thật sự làm khó tôi rồi.
Nếu tôi cố tình sinh đứa con này ra, cuộc sống của tôi sẽ ra sao? Còn bỏ con ư, tôi không thể. Chẳng có một lý do nào khiến tôi có thể bỏ con cả. Người ta mong con còn chẳng có, tôi nỡ lòng nào làm như vậy. Nếu thế, tôi sẽ day dứt, sống cả đời trong sự dằn vặt và tội lỗi, không bao giờ yên thân được. Tôi chán nản vô cùng không biết phải làm sao. Có lẽ, giờ đây tôi chỉ là chướng ngại vật cản trở hạnh phúc của gia đình anh mà thôi.
Có chị, em nào đã ở tình cảnh của tôi chưa, xin cho tôi lời khuyên với, tôi thực sự bế tắc và đau khổ. Tôi chỉ muốn sống êm ấm trong gia đình chồng thôi, nhưng tôi không muốn bỏ con, nhất là giờ thai cũng đã khá lớn… Mà tôi còn sợ nếu tôi bỏ lần này, lần sau tôi mang bầu lại là con gái thì mẹ chồng tôi sẽ làm gì? Mà biết đâu, vì tội lỗi này tôi lại chẳng thể nào có con được nữa…. Viết đến đây tôi chỉ muốn khóc và ước gì chiều nay, tôi không phải về nhà để nhìn thấy mẹ chồng tôi, nghe bà nói những lời giục giã tàn ác…
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 tuổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 tuổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 tuổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều tuổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy tuổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều tuổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch tuổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều tuổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng tuổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...