Mẹ chồng bất ngờ đến xin lỗi và đón con dâu cùng cháu chở về nhà
Nhìn con gái khóc ngằn ngặt trên tay, lòng tôi như thắt lại. Ôm con vào lòng tôi vừa dỗ con mà hai dòng nước mắt cứ tuôn ra, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào cảnh bi đát như vậy.
Tình yêu của chúng tôi phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau, từ lúc yêu nhau tôi đã không được sự đồng ý của gia đình nhà chồng. Mẹ anh chê gia đình nhà tôi nghèo, còn tôi hình thức kém…Bố anh muốn anh lấy một người môn đăng hộ đối. Anh phải gạt bỏ những ngăn cản của gia đình để đến với người mình yêu.
Tôi về làm dâu trong sự ghẻ lạnh của gia đình nhà chồng. Tôi tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng để hòa nhập với mọi người. Nhưng càng cố bao nhiêu thì mọi thứ càng trở nên tồi tệ. Tôi nhớ như in lần đầu tiên tôi về làm dâu được một tháng. Sau khi từ công sở trở về, tôi đã rất mệt mỏi với công việc lu bù và không ăn được gì cả ngày nghén. Vừa về đến nhà, tôi cố gắng mặt tươi tỉnh chào mẹ chồng nhưng bà chẳng nói chẳng rằng nguýt một cái rõ dài rồi mắng tôi xối xả.
Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bà đã lên tiếng chê trách với những câu như: “Tôi chưa thấy ai đoảng như chị, người ta thì không được cái nọ thì bù cái kia. Đằng này chị chẳng được tích sự gì. Cả ngày chồng không hạt cơm vào bụng cũng không hỏi han, giờ nó đang bị đau dạ dày nằm ở vật vã trên giường…Chả biết con tôi được chị cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó lại cưới chị…”.
Mẹ anh chê gia đình tôi nghèo, còn tôi hình thức kém (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau là một tràng về chuyện đi sớm về muộn. Bà còn nói: “Cứ như này thì chắc có ngày con tôi chết. May mà nó còn ở cùng với gia đình tôi chứ ở riêng thì có mà sớm thân tàn ma dại…”. Tôi nghe lời mẹ chồng tôi đay nghiến mà cảm giác như có ngàn con kiến đốt trên đỉnh đầu. Tôi định cãi lại vài câu, nhưng kịp kìm chế được. Tôi lê từng bước chân lên phòng, chồng tôi vẫn nằm ngủ. Tủi thân quá, tôi òa khóc mà anh không hề hay biết. Rồi đứa con của chúng tôi ra đời. Lẽ ra như những đứa trẻ khác bé sẽ được sống trong vòng tay yêu thương của cả gia đình. Nhưng con tôi lại bị chính bà nội và bố nó ghê lạnh. Khi tôi vẫn nằm trong phòng sau sinh, chồng tôi đưa bà vào thăm cháu. Chưa được lời động viên, bà đã lu loa lên. Sao nó chẳng giống thằng H. (H là tên chồng tôi). Rồi bà hết nhìn tôi lại nhìn sang con trai bà để so sánh khiến tôi chỉ biết nức nở khóc.
Nghi ngờ về đứa trẻ, khi mẹ con tôi từ viện về nhà, bà không một lần vào chăm cháu. Chồng tôi vì bị mẹ tác động mặt lúc nào cũng tỏ vẻ khó ưa. Thấy con khóc, anh ấy lại quát tôi. Thời gian đó tôi bị trầm cảm trầm trọng. Vất vả nuôi con, không được sự chăm sóc của chồng, tôi lúc nào cũng chỉ biết ôm con mà khóc. Mẹ chồng tôi tung tin, tôi bị thần kinh rồi xui chồng tôi bỏ đi lấy vợ khác. Lúc đầu chồng tôi còn mắng lại mẹ nhưng sau đó tôi phát hiện ra anh có những tin nhắn lạ. Tôi nói thì anh quát lớn và bảo không nói chuyện với người thần kinh. Mỗi lời nói của chồng khiến lòng tôi như xát muốn. Tôi muốn bỏ đi thật xa, nhưng nghĩ tới con, tôi nhẫn nhịn. Thời gian đó, tôi bị khủng hoảng trầm trọng.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, chồng tôi có bồ. Bồ của anh không ai khác mà chính là người mà bố mẹ anh đã từng mai mối. Nghe được tin đó, tôi đã ngã gục, không ngừng kêu khóc và kể với mẹ chồng. Bà chẳng được câu động viên mà còn nói: Mọi việc vào đúng chỗ vốn có mà thôi, cô bây giờ không còn là con dâu tôi nữa, tốt nhất nên tìm cách thu xếp cho cả hai ổn thỏa”. Gần 2 năm ở nhà chồng, nửa đêm tôi bế con nhỏ lao ra khỏi nhà. Thế giới rộng lớn là thế, nhưng cảm giác như không có chỗ cho mẹ con tôi dung thân. Sợ bố mẹ đẻ biết chuyện mà đâm lo nghĩ, tôi đã thuê nhà nghỉ ở tạm, rồi nhờ bạn bè tìm nhà trọ.
Suốt hơn 3 tháng, mẹ con tôi sống vất vưởng cho đến khi gia đình nhà đẻ tôi biết được sự thật. Bố mẹ tôi đã nước mắt ngắn dài lên đón mẹ con tôi về ở cùng. Hiện mẹ con tôi đã về nhà ngoại ở. Thế nhưng trong suốt thời gian này, chồng tôi bị cô gái kia lừa cả tiền lẫn tình. Anh ta không còn mặt mũi nào gặp tôi nên nhờ chị gái chồng gặp gỡ nói chuyện và khuyên tôi cho anh ấy một cơ hội. Nếu tha thứ và chấp nhận, anh xin đón mẹ con tôi về.
Cuối tuần rồi, mẹ chồng tôi đã bất ngờ đến nhà thông gia và chính thức xin lỗi với mong muốn được đón con dâu và cháu về, nhưng bố mẹ đẻ nhất định không cho tôi về lại. Bản thân tôi mỗi khi nghĩ lại cảnh bị họ hành hạ tinh thần, tôi lại rùng mình. Đã rất khó khăn tôi mới thoát khỏi cánh của địa ngục ấy, giờ tôi có nên dứt khoát với chồng với nhà chồng không hay nên cho chồng 1 cơ hội vì con đây?
Theo Afamily
Nỗi lòng của một cô công chúa nhà giàu
Nhà giàu lên, bố mẹ tôi cãi nhau nhiều hơn, họ cũng có nhiều tình nhân bên ngoài. Mỗi đêm họ đánh nhau, cầm dao dọa nhau, đâu biết tôi nằm trong phòng nghe hết, khóc ướt cả gối.
Ai nhìn vào tôi cũng bảo tôi sướng, vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi. Họ đâu biết đó là cái vỏ bọc mà tôi đang phải gồng mình gánh lấy. Tôi rất cô đơn, sinh ra trong một gia đình nghèo ở một vùng quê nghèo, bố mẹ chăm chỉ làm việc nuôi tôi ăn học, chúng tôi sống rất vui vẻ, chí ít là tôi tưởng thế. Lên cấp hai, gia đình giàu lên, đưa tôi lên thành phố sống trong sự ngưỡng mộ của bao người. Tôi được học trường tốt, ở nhà lầu, đi nhiều loại xe sang, ăn những món đắt tiền, mặc quần áo đẹp. Tôi vốn có khuôn mặt đẹp với lúm đồng tiền nên rất được mọi người chú ý. Nhìn vào ai cũng bảo tôi là công chúa, chiều chuộng tôi để lấy lòng bố mẹ tôi.
Rồi mọi thứ cũng thay đổi vào năm ấy, người ta nói nếu bạn có quá nhiều tiền thì đời sẽ lấy đi của bạn những thứ khác. Bố mẹ tôi cãi nhau nhiều hơn, họ cũng có nhiều tình nhân bên ngoài. Mỗi đêm họ cãi nhau kịch liệt, đánh nhau, cầm dao dọa nhau, đâu biết tôi đang nằm trong phòng nghe hết, khóc ướt cả gối. Lúc đó tôi nhớ lại hình như lúc còn bé mẹ ôm tôi nằm khóc trên giường khi bố mắng chửi bên ngoài, thì ra mọi thứ vốn không tốt đẹp như tôi tưởng. Bố mẹ còn bắt tôi phải làm theo những gì họ muốn. Tôi giống như cỗ máy, chỉ biết làm những việc được lập trình sẵn.
Năm ấy tôi 11 tuổi, cũng là năm tôi nhớ nhất. Tôi chai lỳ cảm xúc, tự tạo cái vỏ bọc hoàn hảo cho mình. Tôi luôn vui vẻ trước mặt bố mẹ và làm học sinh gương mẫu trên trường, chỉ có một cô bạn thân nhất, còn lại chơi cho có lệ. Các bạn nam trong lớp thích chơi với tôi nên có một nhóm con gái ghét tôi ra mặt. Tôi luôn có những cách riêng để họ không đụng được đến mình và những bạn học yếu, nhà nghèo.
Nhiều bạn nói tôi hiền lành nhưng tôi đâu tốt như vậy, đó chỉ là cái vỏ bọc thôi, nhờ đó mà tôi được yên ổn trong ngôi trường có những kẻ xấu đều rất thông minh và có gia thế tốt, bạo lực học đường diễn ra thường xuyên nhưng trường vẫn được ca ngợi là tốt nhất nhì thành phố. Có cô bạn bảo tôi cần gì học, tôi chỉ cười, tôi biết tôi phải cố học thật giỏi để sau này lập nên sự nghiệp cho riêng mình, không phải làm con rối cho bố mẹ.
Từ một cô bé chân yếu tay mềm tôi trở nên mạnh mẽ, sức khỏe cũng tốt lên và biết nhìn người hơn.
Rồi tôi đậu vào một trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố. Bố mẹ rất tự hào, đi đâu cũng khen, cốt để họ hàng thấy nhà chúng tôi hoàn hảo. Tôi thi điểm cao, được xếp lớp đầu và không hề có bạn cấp hai. Lần này tôi cố gắng tỏ ra bình thường, không cho ai biết gia thế của mình, học hành cũng bình thường, không nổi bật. Tuy nhiên tôi với các bạn cùng tổ luôn tham gia phong trào của trường và đạt giải cao nên khá nổi tiếng và hay bị các nhóm khác bắt nạt. Ngoài mặt chúng tôi để yên nhưng thật ra chúng tôi luôn âm thầm trị họ theo cách riêng của mình.
Năm lớp 12 tôi khủng hoảng nhất. Bao nhiêu áp lực học tập khiến tôi mệt mỏi, lại thêm cảnh gia đình sa sút, mắc nợ. Tôi không coi trọng vật chất nhưng không thể phủ nhận không có tiền thì rất khổ. Mẹ con tôi thuê nhà nhỏ ở tạm, gia đình sống khổ nhưng vẫn phải giấu mọi người, có lẽ bố mẹ tôi ngại miệng người đời. Rồi bố mẹ ly dị. Cũng lúc này tôi phát hiện mình bị những người cùng tổ loại ra từ lâu, làm gì, học gì cũng không rủ tôi. Tôi không buồn lắm vì từ lâu đã không đặt lòng tin vào ai. Cậu bạn hồi cấp hai nói đúng, vào trường điểm ít có bạn tốt, chỉ toàn lợi dụng nhau.
Tôi thi đậu đại học nhưng lúc này nhà quá khó khăn, mẹ bệnh nặng cần nhiều tiền nên bản thân nghỉ một năm để làm phụ giúp gia đình, bố tôi cũng về ở chung để lo cho mẹ. Nhà tôi lại nghèo khó nhưng vui vẻ hơn, chúng tôi sống như vậy suốt hai năm. Rồi mẹ tôi hết bệnh, bố mẹ vay vốn kinh doanh, kinh tế gia đình khá hơn, mẹ con tôi thuê chung cư tốt hơn để ở, bố tôi vẫn ở riêng. Tôi bắt đầu đi học các khóa thời trang để tiếp tục ước mơ của mình.
Cuộc sống đầy biến động đã làm tôi trưởng thành rất nhiều. Tôi thông cảm cho bố mẹ hơn và cũng có cái nhìn khác về cuộc sống hôn nhân. Từ một cô bé chân yếu tay mềm tôi trở nên mạnh mẽ, sức khỏe cũng tốt lên và biết nhìn người hơn. Tôi đã có những người bạn tốt và trái tim băng giá bắt đầu biết rung động. Có lẽ tôi đã thích cậu ấy từ năm 11 tuổi mà không nhận ra, chúng tôi từng đánh nhau, cãi nhau rất nhiều hồi cấp hai nhưng chính nhờ cậu ấy mà tôi tạm quên đi những chuyện buồn của gia đình. Cậu ấy vẫn đẹp trai, trắng trẻo như ngày nào và ánh mắt đó giờ không thay đổi. Tôi đang mơ mộng, biết đâu "sau cơn mưa trời lại có cầu vồng".
Theo Phunutoday
Những thằng chồng vô tâm Giá như lấy được người chồng đặt nặng và coi trọng chuyện trinh tiết thì đêm tân hôn, hai đứa em tôi đã không phải khóc ròng và tiếc nuối như thế. "Ăn cơm trước kẻng" là một vấn đề mà dù xã hội không khuyến khích thì nó vẫn tồn tại và có vẻ như ngày càng được bảo tồn và phát...