Mẹ chồng bảo con tôi: Mày có phải con cháu tao đâu
“Giờ con sinh thêm cháu nhỏ, mẹ cũng bận hơn, không có thời gian chăm được con bé, hay con lại cho về quê cho bà ngoại trông”.
Cùng là đàn bà, người thì được hạnh phúc viên mãn, người thì bất hạnh khổ đau. Tôi chẳng biết than ai chỉ biết trách đời mình sao hẩm hiu đến thế.
Tôi lấy người chồng đầu tiên khi vừa tốt nghiệp đại học, với anh tôi có 1 cậu con trai và 1 cô con gái. Cuộc sống được nhiều người coi là hạnh phúc nhưng với tôi nó chỉ là một cái vỏ bọc hoàn hảo. Bởi càng sống với chồng tôi càng thấy chúng tôi không hề hợp nhau một chút nào. Tôi là người tính phóng khoáng, rất thích du lịch và mở rộng các mối quan hệ bạn bè.
Nói chung cuộc sống với tôi phải thật nhiều màu sắc chứ không thể đơn điệu. Nhưng anh chồng giáo viên của tôi lại chỉ an phận, ngại tiếp xúc với mọi người và hiển nhiên với tính cách đó anh chỉ thích ru rú xó nhà.
Cuộc sống hôn nhân của tôi chính thức trở thành địa ngục vào năm thứ 8. Mặc dù chồng tôi vẫn là một người chồng tốt, hết lòng chăm sóc cho gia đình.
Sinh thêm con xong, mẹ chồng bắt tôi mang con riêng về ngoại (ảnh minh họa)
Cùng thời gian đó, tôi được gặp một người đàn ông mới. Anh là một doanh nhân giỏi giang, là trai tân, phong độ và có cách sống rất hợp với tôi. Gái chán chồng gặp trai phong độ đưa đẩy kiểu gì chẳng có ngày lung lay. Tôi bắt đầu thấy thú vị với mối quan hệ mới. Dựa vào công việc và những chuyến đi công tác, tôi được ở bên người ta để quên đi tất cả, để được sống của sống của chính mình.
Video đang HOT
Mối quan hệ lén lút đó được khoảng 7 tháng thì tôi thấy mình cần chấm dứt tất cả cuộc hôn nhân hiện tại để sống thoải mái hơn. Tôi được anh ấy tỏ tình rồi tôi quyết định ly hôn với chồng. Tôi chấp nhận mình là một người mẹ tồi tệ, bị mọi người chửi rủa.
Sau khi thủ tục ly hôn xong xuôi, tôi được nuôi con gái nhỏ. Nhưng vì tôi lại sắp lấy chồng mới nên quyết định gửi cháu về ngoại ở một thời gian. Thương con lắm nhưng lúc đó đành làm vậy. Định bụng sau khi có bầu với chồng mới, tôi sẽ đón con gái lên Hà Nội ở cùng cho đỡ thiệt thòi.
Với nhà chồng mới, tôi biết cứ bầu bí là tôi muốn gì được đấy. Quả đúng như vậy, khi vừa biết tin có bầu, tôi lựa lời xin phép đón con gái riêng về ở cùng. Và cả nhà ai cũng chấp thuận ý kiến của tôi. Vậy là ngay cuối tuần đó, vợ chồng tôi về Quảng Ninh đón con.
Có con bé, nhà cửa cũng ríu rít thêm vui, mẹ anh nhận thêm việc chăm cả con bé vì sợ tôi mệt mỏi. Thấy bà cháu tình cảm tôi cũng vui lắm và nghĩ rằng con gái dần trở thành thành viên nhỏ trong gia đình chồng mới của tôi.
Vậy mà chỉ sau khi tôi sinh con được 1 tuần, mọi việc đã thay đổi hoàn toàn. Sự thay đổi đó làm tôi thấy hụt hẫng, thất vọng và đau lòng.
Những ngày ở cữ, tôi và con trai bé vẫn được sự chăm sóc của cả nhà nhưng chỉ riêng mình con gái riêng của tôi là bị bỏ rơi. Không ai còn nhớ gì tới con bé, không những thế nó còn bị người lớn quát mắng nhiều hơn. Nhiều lúc con sợ mà chỉ dám nem nép bên mẹ không dám ra khỏi phòng. Thương con lắm nhưng tôi đang trong thời gian ở cữ nên đành chấp nhận mọi chuyện.
Một hôm, nằm trong phòng tôi nghe thấy mẹ chồng chì chiết con gái 4 tuổi của tôi là: “Mày chỉ là của nợ, có phải con cháu tao đâu mà tao cứ phải khổ vì mày thế?”.
Nó làm sao hiểu được những lời đó mà bà nỡ lòng đay nghiến như vậy. Tôi vẫn giữ im lặng cho tới hôm qua, tôi chính thức bị mẹ chồng đề nghị khéo: “Giờ con sinh thêm cháu nhỏ, mẹ cũng bận hơn, không có thời gian chăm được con bé, hay con lại cho về quê cho bà ngoại trông”.
Hụt hẫng và thương con vô hạn nhưng tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong để chồng đưa con về ngoại.
Tôi chỉ cần đợi con trai cứng cáp là sẽ bàn với chồng xin ra ngoài ở riêng và đón con gái lên chăm sóc. Tôi không thể là một người mẹ tồi, để con gái nhỏ sống thiếu cả cha lẫn mẹ được. Không biết chồng tôi có đồng ý không? Nếu anh không dám làm đứa con bất hiếu mà theo mẹ con tôi ra ngoài ở thì tôi phải làm gì để được trọn vẹn mọi chuyện bây giờ?
Theo Đất Việt
Đêm tân hôn và chuyện cái tát trời giáng của chồng mới
Trong lúc xếp bàn tiệc, mẹ chồng tôi chỉ: "Xếp bàn cho mấy người nhà quê kia vào mâm đi cho gọn mà giải tán!
Tôi năm nay 25 tuổi, là con gái Yên Bái còn anh là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả ở Hà Nội. Nói chung xét về góc độ gia đình thì gia đình tôi bị lép vế so với n hà anh rất nhiều về kinh tế.
Tôi và anh làm cùng công ty với nhau. Tôi làm nhân viên lễ tân còn anh làm ở phòng kỹ thuật. Chỉ sau vài lần anh ra phòng lễ tân hỏi bưu phẩm và tán chuyện sơ sơ là tôi đã thấy mến anh rồi và anh cũng vậy. Chúng tôi đến với nhau rất tự nhiên, cả 2 đều cảm mến nhau nên tình yêu của chúng tôi cũng chẳng mất nhiều thời gian để bắt đầu.
Chỉ sau 3 tháng hẹn hò, tán tỉnh là tôi đã nhận lời làm bạn gái của anh rồi. Nhiều người nghĩ, tình yêu vội vã như vậy thì sẽ khó bền. Nhưng tôi đang đắm chìm trong tình yêu của anh nên tôi chẳng hề để ý tới những lời đó. Đến khi chính thức làm cô dâu tôi mới nhận ra mọi chuyện.
Một ngày, anh nói: "Mẹ anh đã có tuổi, lúc nào cũng mong anh ổn định nên thôi mình cưới nhau sớm cho mẹ yên lòng". Nghe mủi lòng, hơn nữa tôi cũng không muốn sau này con tôi phải chịu cảnh cha già con cọc nên sẵn lòng đồng ý làm vợ anh.
Ngày cưới đã định, theo lẽ thường thì nhà trai phải lên thăm nhà tôi ở Yên Bái rồi nói chuyện người lớn. Nhưng đằng này, với lý do xa xôi nên nhà anh không đề đạt lấy 1 lần thăm hỏi nhà tôi. Tất cả mọi chuyện đều trao đổi qua điện thoại.
Đến ngày ăn hỏi, nhà trai mới chính thức đến nhà tôi lần đầu tiên. Mọi sự đều được gia đình tôi chuẩn bị chu đáo, đón tiếp họ lịch sự nhất có thể. Ấy vậy mà đáp lại sự nhiệt tình của nhà tôi là sự khinh khỉnh đến đáng sợ của họ nhà trai. Họ ngồi đâu cũng phải miết tay kiểm tra xem có bụi không? Đi đến chỗ nào họ cũng nhăn nhăn cái mũi ra cái điều bốc mùi, bẩn thỉu. Tôi thấy cảnh đó còn không chịu được nữa là người nhà tôi.
Rồi ngày ăn hỏi cũng được xong xuôi. 1 tuần sau, đám cưới của tôi được diễn ra. Để đón dâu được đúng giờ đẹp, họ nhà trai phải lục đục đi từ đêm hôm trước. Đến nơi, ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi kể cả chú rể. Anh chẳng cần đợi đến giờ đẹp để đón dâu mà xồng xộc vào quát tôi: "Thấy nhà trai đến thì phải ra mà tiếp chứ?" Tôi có giải thích là phong tục ở quê tôi là không được ra ngoài đến khi chú rể đón. Anh thở dài tỏ vẻ khó chịu rồi ra ngoài theo lời 1 bác bên nhà tôi góp ý.
Từ lúc đó tôi đã thấy tủi thân lắm rồi nhưng cố nín nhịn mọi chuyện. Rồi giờ đẹp đã đến, tôi được rước ra khỏi phòng và theo chàng về dinh. Suốt chặng đường dài, tôi chẳng thấy hạnh phúc, chẳng thấy bồi hồi như các cô dâu khác. Lúc đó, trong tôi chỉ là một khoảng không trống rỗng. Bởi chồng tôi cũng chỉ lạnh như tờ...
Hôm đó, theo xe đưa dâu, họ nhà tôi cũng cử đại diện đưa tôi về nhà chồng. Với tôi đó là những người thân thiết. Nhưng với người nhà chồng thì họ chỉ là "mấy người nhà quê" không hơn không kém. Trong lúc xếp bàn tiệc, mẹ chồng tôi chỉ: "Xếp bàn cho mấy người nhà quê kia vào mâm đi cho gọn mà giải tán!". Tôi vô tình nghe được mà chột dạ với lời của mẹ chồng. Nhưng tôi vẫn cứ phải lờ đi mà cười vui, tiếp khách nhà chồng.
Trong suốt bữa tiệc mà tôi không khỏi chua xót cảnh người nhà mình bị ngồi dưới góc cuối cùng của phòng, bị tách biệt như thể những người ngoài hành tinh. Có lẽ là do họ không váy áo, không phấn son sành điệu như khách nhà chồng nên bị phân biệt như thế. Tôi chợt nghĩ, nếu không vì tôi thì chắc họ cũng ra về ngay rồi chứ không cố ngồi lại như thế.
Tan tiệc, tôi cùng chồng trở về nhà. Dâu mới mẹ chẳng hỏi han, động viên thì thôi lại còn lạnh lùng và buông lời khó nghe: "Bảo lấy vợ mãi không lấy, để tới tận giờ, vơ vội vơ vàng ngay con miền núi, cưới với treo đến mệt cả người!". Sức chịu đựng của tôi đã hết, tôi đành đáp lại lời mẹ chồng ngay ngày đầu tiên ấy: "Nhà quê hay trên núi đều là người mẹ ạ!". Vừa nói xong, quay lại tôi đã thấy chồng đứng ở phía sau và sẵn sàng thẳng tay tát tôi 1 cái như trời giáng vì tội dám cãi mẹ chồng.
Ngày đầu tiên ấy, đêm tân hôn ấy với tôi chẳng có gì đặc biệt không muốn nói là quá kinh khủng. Tâm trạng tôi giờ đang rối bời, tủi phận và hoang mang vì lấy nhầm chồng. Vừa về mà đã ngột ngạt thế này thì sau này tôi biết sống làm sao với một người mẹ chồng như thế và 1 người chồng không tâm lý như chồng tôi đây?
Theo Phunuonline
Rớt nước mắt khi biết lý do mồng 3 tết chồng mới về ăn tết Đêm giao thừa chị ôm con nằm khóc, chị thấy mình đã quá sai lầm khi để chồng đi làm xa. Đến ngày Tết đoàn viên anh cũng không thèm về, phải chăng anh đã không còn cần tới mẹ con chị nữa... Tết năm nay là cái Tết thứ 3 của chị ở nhà chồng. Hồi mới cưới hai vợ chồng chị...