Mẹ chồng “ác khẩu ác cả tâm”
Đã 20 năm trôi qua, nay mẹ chồng tôi cũng đã có tuổi nhưng bà vẫn thế, vẫn “ác khẩu ác cả tâm”, vẫn không ngừng chửi mắng con dâu, vẫn đủ sức để giang tay túm tóc, tát ngửa con dâu. Phận làm dâu tôi chỉ có thể ngậm đắng cho yên ổn gia đình.
Tôi năm nay 41 tuổi, đã có con gái, con trai lớn nhưng vẫn luôn phải chịu sự o ép của mẹ chồng. Suốt 20 năm qua làm dâu nơi đất khách quê người tôi phải chịu cảnh xa cha xa mẹ rồi lại chịu áp lực vì mẹ chồng không tâm lý như bao người mẹ khác. Mẹ chồng tôi “ác khẩu” vô cùng, ngày đầu về làm dâu tôi đã được mẹ giáo huấn một trận nhớ đời.
Rồi kể từ đó tôi phải nem nép sống trong nhà chồng, nói không phải quá chứ từ khi đi làm dâu tôi đến “ăn cũng không dám nhai mạnh răng, đi cũng không dám nhấc gót mạnh…”. Nghĩ đến quãng thời gian đó mà tôi toát mồ hôi.
Những ngày chồng ở nhà tôi còn được che chở, nhưng cứ hễ chồng tôi đi công tác là mẹ chồng lại “hành” con dâu. Không biết liệu có phải trước đây mẹ chồng tôi đi làm dâu cũng chật vật, cũng vất vả, cũng bị đối xử tệ bạc nên bà mới ôm hận trút hết lên đầu con dâu bây giờ.
Ngày tôi mang bầu mẹ chồng tôi còn nguyền rủa tôi, nguyền rủa đứa cháu nội còn chưa ra đời “Mày và con mày đừng hòng mong tao yêu thương, ngay từ ban đầu tao đã không đồng ý hôn nhân này thì về sau tao vẫn vậy, đừng mong chờ gì ở người mẹ chồng này. Thằng Hoàng yêu mày, nhất quyết lấy mày thì vợ chồng mày cố mà thương lấy nhau. Còn tao thì không, không bao giờ…”. Những lời nói đó như đâm sâu vào trái tim tôi.
Video đang HOT
So với những người phụ nữ đi làm dâu khác mà tôi biết thì bản thân tôi cũng không thua kém gì. Cũng đi làm kiếm tiền, cũng làm tròn trách nhiệm của một người vợ chăm chồng, nuôi con, đảm đang việc nhà. Sinh được hai đứa con một trai một gái lại đảm đang đáng ra tôi phải được bố mẹ chồng cưng chiều, phải được hạnh phúc. Nhưng ngược lại, hễ thấy tôi là mẹ chồng nổi giận, dù tôi có làm tốt thế nào mẹ chồng cũng không khen lấy một câu, còn khi làm sai trái chuyện gì thì chắc chắn không tránh khỏi những lời đay nghiến thấu tận tim của mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi vốn là giáo viên dạy văn đã về hưu nên mỗi lời bà nói ra đau đớn biết nhường nào. Đã nhiều lần tôi muốn bỏ chồng, muốn thoát khỏi gia đình chồng nhưng vì con cái, vì chồng mà tôi từ bỏ ý định đó. Thế rồi cuộc sống cứ thế trôi đi tôi không còn hoảng hốt mỗi khi bị mẹ chồng mắng chửi, không còn tự ái, không còn suy nghĩ nhiều đến phát khóc mỗi đêm như trước nữa.
Đã 20 năm trôi qua, nay mẹ chồng tôi cũng đã có tuổi nhưng bà vẫn thế, vẫn “ác khẩu ác cả tâm”, vẫn không ngừng chửi mắng con dâu, vẫn đủ sức để giang tay túm tóc, tát ngửa con dâu. Phận làm dâu tôi chỉ có thể ngậm đắng cho yên ổn gia đình.
Các con tôi đã lớn nhưng tôi vẫn phải chịu cảnh sống o ép bởi mẹ chồng. Tôi không biết làm thế nào mới có thể hóa giải những mâu thuẫn không đáng có giữa mẹ chồng – nàng dâu của gia đình tôi. 20 năm qua tôi vẫn luôn đi tìm câu trả lời, vẫn luôn tìm cách làm hài lòng mẹ chồng tôi. Nhưng tất cả đều không thành, chẳng lẽ phải đến khi bà nằm xuống nhắm mắt xuôi tay mới xóa hết nỗi hiềm khích ấy.
Theo ĐSPL
Uất nghẹn, vợ phải chăm chồng nằm viện do bị đánh ghen
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Huyền vẫn còn ù ù cạc cạc, chưa thể tiêu hóa được lời anh ta vừa nói. Mãi sau ngồi định thần lại, cô mới xác định, chồng cô đang nằm viện, mà nguyên nhân là...
Huyền và chồng - Tùng đều là người tỉnh lẻ, làm việc trên thành phố. Khi cô mang thai tới tháng thứ 8, hai người bàn bạc và quyết định để Huyền về quê ngoại sinh con, có bà ngoại và anh em họ hàng chăm sóc. Chứ ở trên thành phố, Tùng thì phải đi làm, bố mẹ nội ngoại 2 bên còn bận việc ở quê, có thì cũng chỉ lên thăm được vài ngày rồi lại phải về, 2 mẹ con Huyền với nhau thì biết xoay sở thế nào.
Thời gian đầu Huyền về quê, cuối tuần nào Tùng cũng về chơi với mẹ con cô. Đến khi con gái sinh được 2 tháng thì số lần về thăm con của anh thưa thớt dần, lí do là bận việc. Thậm chí cả ngày lễ tết anh cũng không về, vì phải làm thêm để kiếm tiền nuôi con. Buồn là một chuyện, Huyền còn dậy lên một cảm giác lo lắng mơ hồ. Cũng phải gần 2 tháng rồi anh không về thăm mẹ con cô.
Lòng không thoải mái nhưng Huyền cũng chẳng thể làm được gì. Cô đâu thể bế con lên để trông chừng chồng, bản thân cũng không thể bỏ con nhỏ lại mà lên với chồng để tìm hiểu rõ thực hư mọi chuyện. Vì thế cô chỉ đành tự trấn an mình, chọn cách tin tưởng anh mà thôi.
Khi con gái được gần 4 tháng, Huyền đang chuẩn bị lên lại thành phố đi làm lại thì tối đó cô nhận được một cuộc điện thoại lạ. Số điện thoại của chồng cô, nhưng người gọi tới lại là một người đàn ông lạ. "Cô nhanh thu xếp mà lên chăm sóc đức ông chồng quý hóa của cô đi! Tôi đưa nó vào viện rồi đấy! Chắc cô rất muốn biết lí do đúng không, thương hại cô ở quê chăm con không biết gì, tôi nói cho cô biết này. Nó ngoại tình với vợ tôi, bị tôi bắt được, nên chính tôi đã đánh gãy tay nó đấy! Dám lợi dụng lúc chồng người ta đi công tác để tằng tịu với vợ người ta. Thế là rõ ràng rồi nhé!". Nói xong, chẳng để cho cô nói gì, anh ta ngắt máy.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Huyền vẫn còn ù ù cạc cạc, chưa thể tiêu hóa được lời anh ta vừa nói. Mãi sau ngồi định thần lại, cô mới xác định, chồng cô đang nằm viện, mà nguyên nhân là do bị đánh ghen! Thật quá là hoang đường! Nhưng chua chát và cay đắng làm sao, đó lại là sự thật!
Nghĩ đến việc đã bị phản bội, giờ lại còn phải lên chăm chồng nằm viện vì lí do nực cười như thế, con thì nhỏ cần có mẹ, Huyền cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng không thở nổi. Cô quyết định gọi cho bố mẹ chồng, trình bày mọi chuyện, đồng thời đề đạt ý kiến rằng nhà chồng cử ai đó lên chăm Tùng. Bản thân cô còn con nhỏ, hơn nữa cô cũng chưa biết có tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không, nên không thể lên với chồng được. Mẹ chồng sau khi nghe cô trình bày thì chỉ nói ngắn gọn: "Mẹ hiểu con giận dữ và đau lòng như thế nào. Nhưng nếu con có ý định bỏ chồng thì hãy làm như thế, còn nếu con còn muốn giữ cuộc hôn nhân này thì con đưa con bé lên thành phố đi, mẹ sẽ lên trông cháu cho con vài hôm để con sắp xếp công việc với thuê người trông con. Lúc nào thuê được người rồi thì con vừa đi làm vừa chăm chồng trong viện, mẹ sẽ về quê".
Sau đó không biết có phải mẹ chồng điện lên cho Tùng không mà anh gọi về khai báo toàn bộ sự thật với Huyền, đồng thời xin lỗi và hứa hẹn như đinh đóng cột sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp lỗi lầm với cô. Bố mẹ đẻ Huyền biết chuyện cũng khuyên nhủ cô hãy tha thứ cho chồng, vì ở đời ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Có lẽ Tùng xa vợ nên mới sa ngã như thế, giờ anh biết đường quay lại thì hãy cho anh một cơ hội, nếu còn tái phạm lần sau thì dứt khoát cũng chưa muộn. Ông bà bảo rằng, giờ đây, Huyền tha thứ cho chồng, lên chăm sóc anh nằm viện, sẽ càng khiến anh càng thấy áy náy hơn về tội lỗi của mình, đồng thời cũng càng trân trọng và cảm kích với sự bao dung của cô hơn.
Huyền đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bố mẹ cô nói đúng. Tùng phạm lỗi lần đầu, giờ biết ăn năn hối cải, lại trước giờ luôn yêu vợ thương con, cô nên cho anh cơ hội quay về. Con cô còn quá nhỏ, cuộc hôn nhân này cô cũng không muốn phá bỏ nó dễ dàng như vậy. Cuộc sống 1 mình nuôi con hoặc đi tìm tình yêu mới, dễ chắc yên ả hơn?
Trong lòng xác định rõ ràng, Huyền liền làm theo lời mẹ chồng. Cô lên thành phố vừa đi làm lại, vừa chăm chồng trong bệnh viện. Nhìn chồng cánh tay bó bột trắng xóa, người thì thâm tím xây xát khắp nơi, Huyền thực sự chẳng biết nghĩ sao cho phải. Thương sao nổi, khi anh bị như thế này là vì ngoại tình với người phụ nữ khác! Còn hận cũng không muốn, nếu không cô làm sao có thể tiếp tục những ngày tháng chung sống. Thôi thì chỉ đành cố nén lòng để quên đi nỗi đau này vậy...
Theo tri thuc tre
6 chiêu ích kỷ 'trói chân' chồng của người phụ nữ thông minh Đừng mong chờ cảnh ở hiền gặp lành, bởi rất nhiều phụ nữ tảo tần chăm chồng, chăm con để rồi cuối cùng bị phụ bạc phũ phàng. Phụ nữ hãy học chiêu trói chân chồng cực hiệu quả sau nhé! Khi bạn kết hôn, bạn nhận được nhiều lời khuyên rằng hôn nhân là sự đáp ứng nhu cầu và mong muốn...