Mẹ chỉ muốn em lấy chồng gần nhà
Mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Mẹ muốn em tìm hiểu những người ở gần nhà, tử tế.
Em quen anh được hơn 3 năm khi lên Sài Gòn học và anh vào Sài Gòn làm. Quê em ở tận cùng của miền Nam đất nước, còn anh ở miền Trung xa xôi. Trong thời gian quen nhau chúng em xác định rõ tình cảm, sẽ tiến tới hôn nhân, cả hai đều đặt niềm tin vào đối phương. Hai đứa hiểu và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đôi lúc có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn biết không thể sống thiếu nhau. Em trao cho anh tất cả vì nghĩ anh sẽ là người sống với em đến hết cuộc đời này.
Chưa bao giờ anh để em lo lắng hay bất an vì mọi thứ đều dành cho em, dù có bao nhiêu cô gái hơn em về tiền tài, nhan sắc anh cũng không màng tới vì khi yêu, anh chỉ muốn dành hết tình cảm cho một người. Em đã tốt nghiệp và đang học thêm Anh văn, chưa có công việc ổn định ở Sài Gòn. Tháng trước về nhà đột nhiên mẹ muốn em bắt đầu tìm hiểu ai đó vì đã học xong, con gái để lâu mất duyên mất sắc.
Em không nói với gia đình chuyện quen anh vì bố mẹ khi cho em lên Sài Gòn học không muốn em quen ai để tập trung vào việc học, em quen ai bố mẹ sẽ bắt về quê ngay. Bố mẹ rất khắt khe cũng vì sợ em hư hỏng, 22 tuổi đầu có bạn tới nhà chở đi chơi cũng phải xin, đồng ý mới được đi. Nhưng tình yêu mà, đâu phải ai cũng có may mắn gặp được người mình yêu và yêu mình nên em đã lén lút quen anh sau lưng ba mẹ. Em biết mình có lỗi, dù sao cũng đâu phải em ăn chơi hư hỏng, em và anh quen nhau một cách nghiêm túc và thật lòng.
Mẹ muốn em quen ai phải dẫn về cho xem mặt, tính cách thế nào mới được quen. Em dự định cuối tháng sẽ dẫn anh về. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định, đồng ý theo đạo của em, chịu về quê em nếu em muốn lập nghiệp ở quê nhà. Chỉ có điều em lo nhà anh ở xa và gia đình không khá giả, anh còn phải phụng dưỡng bố mẹ, em biết lấy anh sẽ phải gánh gồng nhưng nghĩ mình có thể làm được vì có anh.
Video đang HOT
Em gọi điện có ý với mẹ để báo ngày dẫn anh về thăm nhà, mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Dù anh có được như thế nào mẹ cũng không quan tâm. Mẹ nói không muốn em khổ, gia đình người ta ở xa mình biết thế nào mà dám gả con. Gả con đi là mất con luôn, mẹ không muốn. Còn biết bao nhiêu người ở gần nhà tử tế muốn quen em, mẹ không thể nhìn em chịu khổ được. Mặc dù em đã phân bua rằng anh sẽ về quê cùng nếu em muốn, mẹ nhất định không đồng ý. Em biết mẹ thương em, từng lời mẹ nói ra nghe rất nhẹ nhàng và lại có sức thuyết phục.
Điều em thấy khó khăn ở đây là không biết làm cách nào để thuyết phục được mẹ, mẹ nghĩ em chỉ mới biết chứ chưa yêu anh. Mẹ lo cho em tất cả mọi thứ và hy vọng về em rất nhiều. Nếu bây giờ em cứ cố chống đối, chắc mẹ sẽ rất đau khổ vì em. Anh chị của em rất nghe lời mẹ, bây giờ gia đình hạnh phúc, kinh tế ổn định vì được mẹ dẫn dắt, lo toan. Mẹ không phải người độc đoán nhưng em chẳng có lý lẽ gì để chối được với mẹ. Bây giờ thực sự em không biết phải làm thế nào? Mong anh chị cho em lời khuyên! Xin cảm ơn anh chị đã lắng nghe tâm sự của em.
Theo VNE
Vầng trăng nơi ấy có tròn?
Đường phô hôm nay không vắng người nhưng chẳng hiêu sao em vân cảm thây lòng mình cô quạnh.
Đã lâu lắm rôi em mới có cảm giác buôn đên thê, đã lâu lắm rôi lòng em mới lại cảm thây chênh chao. Hôm nay là trung thu, mà đáng ra trong môt đêm trăng tròn và sáng như thê này thì người ta không nên đê cho tâm trạng mình buôn. Nhưng em không làm được điêu ây, bởi vì lúc này đây trái tim đang đặc đây những ký ức vê anh.
Anh ạ, em lại nhớ anh rôi. Em đã tự hứa với lòng mình rằng không bao giờ được phép nhớ vê người đàn ông mà giờ đây đã thuôc vê môt người đàn bà khác, bởi em sợ nêu cứ nuôi dưỡng nôi nhớ thì nhât định sẽ có môt ngày nó lớn lên và khi ây em không biêt bản thân mình sẽ hành đông những điêu dại dôt gì. Em cắt đứt mọi môi liên hê với anh vì không muôn chị ây buôn, bởi suy cho cùng chị ây không phải là người có lôi. Em yêu anh, chị ây cũng yêu anh mà tình yêu thì chẳng có lôi bao giờ.
Biêt bao nhiêu câu hỏi cứ chờn vờn trong tâm trí khiên em cảm thây tim mình như đang dân nghẹt lại (Ảnh minh họa)
Em lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà và bắt đâu đi dạo. Em cô ý điêu khiên cho chiêc xe chạy thât châm đê có thê vừa đi vừa ngước mắt lên bâu trời ngắm vâng trăng đêm rằm tròn vành vạnh. Gió mát quá! Trăng sáng và đẹp quá! Khung cảnh này giông hêt với hai năm vê trước, chỉ tiêc rằng vân trên chiêc xe máy ây hôm nay em lại chỉ có môt mình.
Em băn khoăn tự hỏi rằng liêu ở nơi anh đang ở trăng có tròn và sáng không? Liêu giờ này anh đang làm gì, ngôi ở nhà môt mình hay đang đưa vợ con đi ngắm trăng, phá cô? Biêt bao nhiêu câu hỏi cứ chờn vờn trong tâm trí khiên em cảm thây tim mình như đang dân nghẹt lại. Tại sao tình cảm của con người ta lại dai dẳng như vây, tại sao từng ây thời gian trôi qua rôi mà em vân không thê quên hêt đi tât cả và ngừng quan tâm tới cuôc sông của môt người đã chẳng còn thuôc vê mình?!
Đường phô đêm trung thu không vắng người nhưng chẳng hiêu sao em vân cảm thây lòng mình cô quạnh. Người ta bảo rằng cô đơn không phải là khi không có ai đi bên cạnh, mà cô đơn là khi bạn cảm thây bản thân mình lạc lõng dù đang đi giữa rât nhiêu người. Bât giác em nghe sông mũi mình cay cay. Em muôn khóc lên thât to nhưng vân phải cô gắng đê nín lại hai dòng nước mắt. Trái tim em như muôn nô tung khỏi lông ngực, phải làm thê nào đê nước mắt em thôi rơi những lúc yêu lòng.
Chẳng biêt khi nào em mới có thê quên anh (Ảnh minh họa)
Đêm nay trời gió lông. Những lo toan, muôn phiên em đem thả hêt vào gió đê chúng bị cuôn bay đi thât xa. Thât may mắn khi em vân còn đủ tỉnh táo đê điêu khiên những vòng xe lang thang vô định đi qua con đường mà tròn hai năm vê trước mình đã từng đi qua. Những câu nói, những lời hứa ngày nào vân còn in đâm trong tâm trí nhưng anh thì đã xa khuât tại phương trời nào.
Chẳng biêt khi nào em mới có thê quên anh, chẳng biêt bao nhiêu cái trung thu nữa trôi qua nước mắt em mới có thê ngừng rơi môi khi nghĩ vê quá khứ. Yêu là thứ tình cảm thât phức tạp, tưởng là hạnh phúc mãi mãi đây nhưng có ai ngờ được rằng đên môt ngày người ta buôc phải bât lực đứng nhìn hạnh phúc ây vỡ tan.
Theo VNE
Bình yên sau giông tố Bởi đôi tay em quá nhỏ bé nên dù có cô gắng đên mây cũng chẳng thê nào kéo được anh trở lại với mình. Tiêng nhạc khe khẽ vang lên từ những chiêc loa nhỏ được bô trí ở góc quán cà phê. Môt bản giao hưởng không lời dù chẳng hê biêt tên nhưng nó lại khiên cho tâm trí em...