“Mẹ chăm cháu được ngày nào mà lên mặt dạy đời mẹ con?”
Nghe cô ấy nói mẹ chồng thế, mình quá ức nên đã tát cô ấy một cái. Ngay lập tức, cả nhà vợ xông ra đuổi hai mẹ con mình ra khỏi nhà. Mình biết hành vi đánh vợ là không tốt. Nhưng gia đình vợ khinh người quá thể, còn cô ấy thì quá láo.
ảnh minh họa
Mình sinh năm 1985, mới lấy vợ được hơn 1 năm. Vợ chồng mình bằng tuổi, yêu nhau được 3 năm thì cưới. Cách đây 2 tháng, gia đình mình đón thêm một thành viên mới. Thiên thần nhỏ của mình rất kháu khỉnh, đáng yêu.
Trước khi lấy vợ, mình sống cùng mẹ. Bố mình mất sớm, mẹ ở vậy nuôi mình khôn lớn. Bởi vậy, hai mẹ con thân thiết, tình cảm hơn nhiều so với nhà người khác. Mình là chỗ dựa duy nhất, người thân duy nhất của mẹ và mẹ cũng là người mình thương yêu nhất.
Khi lấy vợ, mình cũng băn khoăn bởi vợ mình là con út trong gia đình, được bố mẹ và anh trai chiều chuộng từ bé. Mẹ mình lại hơi kỹ tính và hay để ý tỉ mỉ. Mình sợ hai người không hợp nhau. Nhưng cuối cùng vì tình yêu, mình vẫn cưới cô ấy.
Y như dự đoán của mình, mẹ mình, vợ mình thường xuyên có những bất hòa trong cuộc sống. Chủ yếu hai người xích mích những chuyện sinh hoạt thường ngày, rất lẻ tẻ, vụn vặt.
Những lúc đó, mình thường đứng về phía mẹ và khuyên vợ nên nghe lời mẹ, nhịn mẹ. Thứ nhất là do cô ấy vụng về, mẹ mình có kinh nghiệm, lại tháo vát đảm đang nên thường nguyên nhân cãi nhau là do cô ấy sai. Mẹ chồng có thương, có coi con dâu như con đẻ thì mới dạy dỗ, mắng mỏ.
Thứ hai, vì mẹ mình là người phải chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống. Mất chồng, đứa con trai duy nhất thì lấy vợ, hầu như thời gian dành cho vợ chứ không ở bên mẹ.
Vả lại, ngoài việc hơi kỹ tính ra mẹ mình cũng là người rất biết quan tâm, chiều chuộng con cái. Bà ở nhà phụ bọn mình rất nhiều việc. Khi vợ mình có bầu mẹ cũng bỏ công đi chợ, mua những món bổ về cho con dâu.
Tuy nhiên, vợ mình lại hay ghen tị với mẹ chồng. Cô ấy tức ra mặt mỗi khi mình đứng về phía mẹ. Đôi khi, cô ấy còn tỏ thái độ hỗn hào với mẹ chồng. Điển hình như vợ mình chỉ chào hỏi mỗi khi ra khỏi nhà và về nhà, còn tuyệt nhiên không nói chuyện, không lại gần mẹ. Thỉnh thoảng, cô ấy còn to tiếng cãi lại mẹ chồng, bỏ bữa khi không vừa lòng, giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ,…
Mỗi lần như thế, mình đều cố gắng thuyết phục, góp ý. Được vài hôm rồi vợ mình cũng xuôi xuôi. Mình cũng không để ý lắm vì tính cô ấy trẻ con, dễ giận nhưng cũng mau quên.
Video đang HOT
Một tháng trước khi sinh, mình cho vợ về nhà mẹ đẻ cách nhà mình 5km để tĩnh dưỡng. Sau khi sinh, cô ấy cũng xin ở cữ luôn bên ngoại. Lúc chăm vợ ở bệnh viện, mình phát hiện ra cái tính xấu vụng về, lười nhác, bướng bỉnh của cô ấy di truyền từ mẹ vợ mình.
Mẹ vợ mình đã sinh và nuôi dưỡng 2 con mà chẳng biết chăm em bé tí nào, làm gì cũng lóng ngóng. Mẹ mình phải nhắc nhở, giúp đỡ nhiều lắm. Đã thế, mẹ vợ còn ngang, cãi cùn. Nhiều kinh nghiệm dân gian truyền lại, mẹ mình ápdụng cho bé thì bị mẹ vợ gạt đi rồi chê bai mẹ mình lạc hậu trước mặt bao nhiêu người.
Đến khi cô ấy về nhà mẹ đẻ thì thái độ của nhà cô ấy với mẹ mình và mình càng tăng lên. Mẹ mình cứ cuối tuần là sang thăm cháu. Nhà vợ mình chỉ chào qua loa rồi chẳng nước nôi, tiếp đón gì tử tế, cứ để mặc mẹ mình và đứa nhỏ. Khi mẹ mình góp ý vài câu về cách chăm cháu thì nhà bên đó tỏ thái độ khinh khỉnh, không muốn nghe.
Vợ mình cũng hùa vào với mẹ đẻ, nhiều lần nói cạnh khóe, hỗn hào với mẹ chồng. Mình rất bực và khó chịu nhưng vì lúc đó cô ấy mới sinh nên mình không ý kiến nhiều, chỉ khẽ vỗ vào tay, lừ mắt để nhắc nhở. Ở nhà mình thì biện pháp đó rất hữu hiệu nhưng khi cô ấy ở bên này, vợ mình như “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” nên hoàn toàn tảng lờ.
Cách đây hơn 1 tháng, trong tiệc đầy tháng của con mình, vợ mình đã có những lời nói không thể chấp nhận được với mẹ chồng. Lúc đó, mẹ mình để ý thấy mẹ vợ mình ngậm vào bú bình sữa của cháu để thử độ nóng xem được chưa. Thấy thế, mẹ mình ngăn lại, phàn nàn và nói vài lời về vệ sinh, an toàn cho trẻ nhỏ.
Vợ mình từ trên gác xuống, không biết ngọn ngành câu chuyện mà đã nhảy xổ ra bênh mẹ, hỗn với mẹ chồng. Cô ấy bực tức gọi mẹ mình là bà, xưng tôi, chỉ khi trông thấy mình đứng chết lặng nhìn cô ấy hỗn hào thì cô ấy nói: “Mẹ đã chăm cháu được ngày nào mà suốt ngày lên mặt dạy đời mẹ con. Mẹ tưởng trên đời này chỉ có mỗi mẹ là khôn khéo còn người khác là ngu đấy chắc. Mẹ con 2 đứa con còn mẹ chỉ có 1 vì thế mẹ con cũng biết chăm sóc cháu tốt nhất. Mẹ đừng có và tỏ thái độ bề trên với mẹ con nữa. Mẹ con không phải là con trai mẹ để mẹ lên mặt đâu”.
Nghe cô ấy nói, mình quá ức nên đã tát cô ấy một cái. Ngay lập tức, cả nhà vợ mình xông ra đuổi mẹ con mình ra khỏi nhà.
Mình biết hành vi đánh vợ cảu mình là không tốt. Nhưng gia đình vợ khinh người quá thể, còn cô ấy thì quá láo. Mình rất bực bội và chẳng muốn dây với nhà vợ nữa. Nhưng vì đứa con, vả lại mẹ mình cũng nói vài câu khuyên nhủ mình nên mình cũng nén giận sang xin lỗi.
Đã xuống nước thế mà vợ mình không chịu gặp, cũng không cho mình nhìn con. Chỉ có bố vợ tiếp mình. Ông cụ mắng mình là thằng đàn ông không ra gì, là người chồng tồi, bám váy mẹ, bất công với vợ.
Bao nhiêu chuyện vớ vẩn xích mích giữa vợ và mẹ mình từ hồi mới cưới, được ông cụ lôi ra làm dẫn chứng. Mình không ngờ vợ mình lại để bụng mấy chuyện đó, thêm mắm dặm muối rồi đem kể lại cho bố mẹ đẻ như vậy.
Chưa hết, mình còn bị buộc tội là người cha không tốt. Lý do là không nhiệt tình chăm sóc vợ. Mình thấy rất nực cười.
Tháng nào mình cũng đưa gần chục triệu sang để lo cho vợ, viện phí cũng là một tay mình nộp. Ngày nào ăn cơm xong mình cũng sang thăm vợ con đến 9 giờ tối thì về (mẹ mình già rồi, đêm hôm để cụ ở nhà một mình mình không an tâm). Mình không hiểu mình làm gì sai mà bị quy tội như thế? Chả lẽ cứ phải cùng vợ chăm con ngày đêm như đôi chim cu ở nhà vợ thì mới là người chồng tốt, hết mình vì vợ con chắc?
Mình biết mình có cái sai của mình nhưng vợ và nhà vợ cũng sai. Mình đã nhịn, đã xin lỗi, xuống nước rồi mà họ vẫn không chịu bỏ qua để làm lành là thế nào?
Tình hình căng thẳng như vậy đã hơn 1 tháng. Vợ mình nhất quyết không chịu gặp dù mình đã xuống nước xin lỗi đủ kiểu. Mình gọi điện thoại thì cô ấy không nghe, nhắn tin cô ấy không trả lời. Mấy tuần trước mình còn không được nhìn mặt con. Gần đây chỉ có bố vợ thương tình nên mỗi lần sang ông mới lên trên tầng mang bé xuống cho mình chơi với con một lúc.
Thấy bố vợ hiền hậu, biết điều, mình đã nhờ bố mẹ vợ làm cầu nối cho bọn mình. Bố mẹ vợ mình tuyên bố thẳng thừng là nhà mình mẹ thì tắc quái, chồng thì không quan tâm vợ, vợ mình còn phải suy nghĩ kỹ xem có nên quay lại không. Ông bà bảo nếu chúng mình ly dị thì sẽ nuôi cháu chứ sẽ không ép vợ mình quay lại nếu cô ấy không thích.
Thật sự mình rất lo lắng. Tình hình có vẻ “ban căng” lắm rồi. Có vẻ như mình sắp mất vợ con đến nơi ấy. Mình biết mình có cái sai của mình nhưng vợ và nhà vợ cũng sai. Mình đã nhịn, đã xin lỗi, xuống nước rồi mà vợ và cả nhà vợ vẫn không chịu bỏ qua để làm lành là thế nào?
Giờ mình không biết phải làm thế nào. Thật lòng mình không muốn hôn nhân của vợ chồng mình đổ vỡ. Mình rất yêu con và vẫn còn tình cảm với vợ.
Theo VNE
Vì thủ dâm, tôi đã mất chồng
Khi chồng chỉ vào mặt tôi và nói: "Tôi sợ cô quá rồi, cô định làm trò bậy bạ này tới bao giờ?" thì tôi biết, mình thực sự đã mất anh.
Người đàn ông tôi yêu thương nhất cuộc đời này cuối cùng lại bỏ tôi ra đi nhưng không phải lỗi tại tôi mà là tại chính anh. Nhưng anh không hiểu, anh luôn đổ tội cho tôi, cho rằng, tôi chính là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Còn nhớ lần đầu tiên, khi anh đang nằm bên cạnh và thấy tôi có động tác lạ, anh đá hét toáng lên trong đêm bảo: "Em làm gì vậy, em định dọa anh ấy à?". Lúc đó có lẽ, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ra, vợ mình, người con gái lúc nào cũng nhu mì, hiền lành, ngoan ngoãn lại... thủ dâm.
Tình dục là nhu cầu chung của con người. Với một ngườiphụ nữ như tôi, chuyện được chồng ân ái, yêu chiều là điều tôi mong muốn nhất. Nhưng chính anh, chồng của tôi đã không thể khiến tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu hay được hưng phấn khi tham gia vào &'cuộc yêu' với chồng. Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình bị ra dìa, chẳng có chút hứng thú nào khi bên cạnh chồng vì anh không chủ động đến gần với vợ. Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ.
Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói tôi thấy hài hước. Vợ chồng yêu nhau, quan hệ với nhau thì cứ gì phải quy định ngày nào ngày nào. Chỉ cần hứng, chỉ cần có cảm xúc là có thể gần gũi nhau. Vậy mà anh nhất định làm vậy, anh bảo đó là nguyên tắc. Nếu như không làm thế, không thưa ra thì chẳng mấy chốc mà vợ chồng chán nhau. Tôi thì không nghĩ như vậy, nếu cứ thử thì được, còn nếu thưa quá, cứ thưa mãi như vậy dần dần sẽ khiến đối phương không còn cảm hứng với nhau nữa và lâu dần sẽ chán nhau hẳn.
Chồng quản tôi cả chuyện chăn gối vợ chồng khiến tôi chán ngấy. Nhu cầu của phụ nữ cũng như đàn ông, có thể không cao bằng nhau nhưng với phụ nữ, cuộc sống không thể thiếu chăn gối vợ chồng. Vậy mà anh nhất định không chịu đáp ứng tôi, khiến tôi phải thủ dâm.
Tôi nghi ngờ về sinh lý của anh, chẳng có người chồng nào lại chịu để cho vợ vài tuần không động vào người nếu như anh ta thật lòng yêu vợ. Hay là, anh ta có người khác bên ngoài, đó là suy luận của tôi.
Đã đến 5 lần, chồng bắt được tôi thủ dâm, chồng đều la toáng lên trong đêm. Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng.
Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng. (ảnh minh họa)
Lúc này, tôi buồn lắm vì chồng coi tôi như người ngoài hành tinh vậy. Anh coi việc phụ nữ nghiện sex là chuyện không thể chấp nhận được, thủ dâm thì càng không bao giờ. Anh xua đuổi tôi mấy ngày hôm đó, bảo tôi bị bệnh và cách ly tôi bằng việc anh sang phòng khác ngủ.
Từ đó tới nay đã được gần 1 tháng, anh không đoái hoài gì tới tôi. Cứ ăn cơm xong là anh về phòng ngủ, không nói với tôi một câu. Sống với nhau, là vợ chồng mà giống như hai người lạ trong nhà. Nghĩ lại cảnh anh hờ hững với mình, tôi đau khổ vô cùng.
Tôi đã làm gì sai chứ, có phải tôi cần anh là sai không? Ai chẳng như tôi, chỉ có anh là lạ, chính anh đã khiến tôi thành ra thế này, sao anh còn nghĩ tôi bị bệnh. Đó đâu phải bệnh. Tôi đang lo sợ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì vợ chồng chúng tôi sẽ sợ nhau, không thể hòa thuận được nữa và lâu dần, hôn nhân sẽ chấm dứt. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh xin lỗi vợ vì cái tát Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất. Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá...