Mẹ bệnh nhờ con rể chở đi khám, vừa tới nơi anh liền nói: “Mẹ cho xin tiền chạy xe nãy giờ” và cái kết
Bố mẹ tôi chỉ sinh được 2 mụn con gái. Chị cả tôi lấy chồng trên thành phố, còn tôi mới đi làm được 1 năm. Bố mẹ tôi làm công chức nhà nước, trước có tiền, mẹ đều bàn với bố mua đất. Dù không có con trai nhưng bố mẹ nghĩ sau này có thể dùng đến.
Khi chúng tôi lên thành phố học, bố mẹ tôi sợ chúng tôi khổ sở với cảnh thuê nhà nên bàn nhau bán bớt đất để mua một căn chung cư cho chúng tôi. Chị tôi có người yêu, 1 năm khi yêu anh rể tương lai tới nhà tôi ở luôn. Anh đi làm rồi nhưng hiếm khi mời chị em tôi một bữa ăn hàng.
Những khoản chi phí sinh hoạt như điện, nước thì lại càng không. Tôi ái ngại không nói trực tiếp nhưng cũng ý nhị với chị gái. Lúc đó chị chỉ xuề xòa nói không muốn dây dưa tiền nong với anh. Rồi hai người cưới nhau, anh chị muốn ra ở riêng, lại là bố mẹ tôi tất bật lo tiền mua nhà cho anh chị. Lần này không phải chung cư nữa mà là một căn nhà đàng hoàng.
Anh chị ở không hết mà còn cho thuê để kiếm chác thêm. Chả thế mà mấy năm anh chị đã mua được ô tô. Nhưng phần lớn tiền cũng là bố mẹ tôi. Nhiều khi thấy bố mẹ chiều anh rể đến phát hờn. Nhưng mẹ tôi nói, chăm lo con cái là bổn phận bố mẹ.
Hơn nữa, rể là người nhà, con dâu là khách, không đối xử tốt thì sợ chị gái tôi khổ. Nhưng anh rể tôi cũng chẳng biết điều, cứ được đà lấn tới, lễ tết cũng chỉ vài ba hộp bánh, anh chị cuối tuần đều được nghỉ cũng ít về thăm bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi mà có muốn lên chơi thì đều viện lý do bận rộn. Đỉnh điểm là sự vụ này.
Bữa đó mẹ tôi lên chơi thăm các con thì bất ngờ bị đau ruột thừa. Chúng tôi tức tốc đưa mẹ đi viện. Hôm xuất viện, anh rể hồ hởi lấy xe đến chở mẹ về. Mẹ lên không ở nhà anh rể mà ở với tôi. Vừa tới cổng chung cư, như người ta thì sẽ đánh ô tô gửi rồi đưa mẹ vợ lên nhà đàng hoàng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Đằng này anh rể tôi đỗ ở cổng, quay ra nói với tôi: “Cho anh xin ít tiền xăng xe, anh vội đi làm nên em chăm sóc mẹ nhé”. Nghe xong tôi còn tưởng tôi nhầm. Nhưng thấy mặt anh rể rất nghiêm túc chờ đợi nên tôi đành lấy ví đưa tiền cho anh.
Thực tình sau vụ đó, mẹ tôi cũng đã có suy nghĩ rất ái ngại. Tôi cũng nói với chị gái nhưng có vẻ chị tôi chỉ biết bênh chồng. Cái gì cũng chồng là nhất, là đúng. Tôi tức giận mà cãi lời chị ngay trước mặt mẹ. Liệu có phải do tôi khó tính quá không nên nghĩ sai về anh rể mình.
Nhưng quả thực, trần đời tôi chưa thấy ai ki bo mà biết cách “đào mỏ” như ông anh rể nhà mình. Chị gái tôi cũng vì thái độ của tôi mà chiến tranh lạnh với tôi, còn giận lây sang cả bố mẹ. Mẹ thì bệnh mới khỏi mà chị ấy cũng không hỏi thăm được câu nào. Bố mẹ tôi thì cứ xuề xòa cho qua. Chẳng biết phải làm sao nữa.
Theo Iblog
"Ly hôn thì ly hôn, tôi sẽ không bao giờ chăm sóc mẹ anh, bà ấy đã quên những gì mình nói rồi sao?"
Mọi người thường nói, trái tim con người ta không thể nguội lạnh ngày một ngày hai, lá cây cũng không thể chuyển từ xanh sang vàng chỉ trong một ngày. Câu nói này rất đúng với trường hợp của tôi và mẹ chồng.
Khi đó vì mê muội trong tình yêu tôi đã làm tổn thương bố mẹ, sống chết để lấy anh. Nhưng thật chua xót, mẹ anh cũng không yêu thương gì tôi. Bà luôn cho rằng tôi &'đè đầu cưỡi cổ' con trai bà. Mặc dù đám cưới tôi không cần sính lễ nhưng bà vẫn không ưa tôi. Sau đó, nhờ sự kiên trì của chồng và cũng do tôi có thai nên bà mới đồng ý chuyện hôn sự.
Vì không thích tôi nên trong quá trình mang thai mẹ chồng không hề chăm sóc. Tôi đi làm, về đến nhà bà để dành cả một núi công việc. Tôi không thể phản kh.á.n.g, chỉ cần nói điều gì đó thôi là bà bắt đầu chửi mắng.
Ấm ức, tôi chia sẻ với chồng nhưng đổi lại là những trận cãi vã. Có lẽ thời gian yêu nhau anh ấy đã dùng tất cả sự dịu dàng cho tôi, nên sau khi kết hôn anh ấy trở thành một người hoàn toàn khác, một người con trai ngoan ngoãn, mẹ nói gì nghe nấy.
Ảnh minh họa
Lúc sinh con, bác sỹ đề nghị sinh mổ, mẹ chồng không đồng ý. Bà sống chết không để chồng tôi ký tên. Bà cho rằng tôi cố tình để con trai bà tốn tiền. Đến khi bác sỹ nói rằng nếu không quyết định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, lúc này bà mới đồng ý để con trai mình ký tên.
Sau khi tôi sinh con, không thấy mẹ chồng đâu bèn hỏi chồng, anh ấy nói mẹ mệt nên về nhà nghỉ ngơi, dù sao thì cũng có mẹ tôi ở đây rồi. Lúc đó trái tim tôi nhói đau, mắt mẹ tôi cũng đỏ hoe. Tôi biết mẹ chồng ghét tôi vì đã mất nhiều tiền sinh con mà còn sinh con gái nữa.
Th.á.n.g ở cữ mới thật khủng khiếp. Vốn dĩ mẹ tôi muốn đón về ngoại chăm sóc nhưng mẹ chồng không đồng ý. Nếu làm như vậy thì bà sẽ khiến hàng xóm, họ hàng hiểu lầm. Với bên ngoài bà luôn muốn mình là một bà mẹ chồng lý tưởng. Vì vậy nên mẹ tôi đành phải ở lại chăm sóc con gái, nhưng sau đó vài ngày bố tôi bị bệnh, mẹ phải về gấp chăm sóc ông.
Mẹ chồng không thèm ngó ngàng gì đến con dâu. Bà cũng chẳng thích cháu gái, bà ăn gì tôi phải ăn đó. Thảm hơn, bà thường cho ớt vào đồ ăn. Không còn cách nào khác tôi tự mình nấu ít cháo và rau ăn cho đỡ đói, thấy vậy bà chửi tôi lãng phí. Chính thời điểm này chồng tôi đang đi công tác, tôi nói chuyện với anh nhưng đổi lại là những lời chửi mắng từ chồng, anh nói tôi vô dụng. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Trong suốt thời gian ở cữ, hầu như tôi tự chăm sóc bản thân và con gái, làm gì mẹ chồng cũng không hài lòng. Có một lần tôi hỏi mẹ chồng: "Mẹ, bây giờ mẹ đối xử với con như thế, mẹ không lo sau này con sẽ không chăm sóc mẹ sao?". Vừa nghe xong bà cười lớn rồi nói mỉa mai: "Tôi có con trai, cần gì cô chăm sóc, tôi chẳng sợ gì hết".
Mẹ chồng còn nói rất nhiều điều tổn thương khác. Tôi tin rằng, khi nói những lời này bà không hề nghĩ rằng báo ứng lại đến nhanh vậy. Ba th.á.n.g sau bà bị tai nạn giao thông, nằm viện nửa th.á.n.g, có thể sau này không thể tự đi được mà phải chống nạng.
Lúc này chồng nói chuyện với tôi, anh không thể nghỉ phép dài ngày được, chăm sóc mẹ không tiện nên muốn mẹ tôi đến trông con, còn tôi xin nghỉ việc để ở nhà chăm sóc mẹ chồng. Anh nói nuôi được cả nhà.
Chồng vừa nói xong tôi liền từ chối ngay, tôi nói: "Với những gì mẹ làm và những lời mẹ nói trong suốt thời gian qua, em sẽ không chăm sóc mẹ. Anh đi hỏi mẹ xem có phải mẹ từng nói bà có con trai chắc chắn không cần em chăm sóc không? Có phải bà từng nói rằng bà bắt nạt em đó, nếu như không chịu đựng được thì cút đi cho khuất mắt không?".
Chồng thấy vậy liền cười làm hòa rồi nói tôi đừng chấp nhặt, mẹ là bề trên, mọi chuyện đã qua thì cũng qua rồi.
Chồng thấy tôi không làm những việc như anh ta muốn nên vô cùng lo lắng. Anh ta nói rằng nếu như tôi không đồng ý thì ly hôn, anh còn nói tôi là đứa con dâu bất hiếu. Tôi im lặng một lát rồi nói: "Tôi không để anh chăm con và gây thêm phiền phức cho anh là đã nể tình lắm rồi đó. Nếu như anh không đồng ý xử lý như vậy thì chúng ta ly hôn, hai mẹ con anh tự chăm sóc nhau. Tôi sẽ không chăm sóc mẹ anh".
Ngày nào cũng thấy chồng cằn nhằn, nhăn nhó tôi lại thấy rất thoải mái. Khi mẹ anh ức hiếp tôi không phải chính anh là người nói tôi vô dụng, kêu tôi phải chịu đựng sao? Vậy thì bây giờ anh chịu đựng đi nhé, để xem sức chịu đựng của ai giỏi hơn ai, ai vô dụng hơn ai?
Tôi biết rằng nhiều người sẽ nói tôi quá đáng, nhưng thật sự tôi không thể làm như không có chuyện gì. Những tổn thương mà trước đây bà gây ra tôi không thể nào quên. Tôi chấp nhận ly hôn chứ không thể chăm sóc một người trước đây từng ức hiếp mình.
Theo Iblog
Con rể mệt mỏi khi sống chung với mẹ vợ Lâu nay mọi người vẫn nói cảnh nhiều nàng dâu mệt mỏi khi sống chung với mẹ chồng, nhưng việc sống chung với mẹ vợ của những chàng rể cũng đau đầu chẳng kém... ảnh minh họa Mệt mỏi vì sống chung mẹ vợ nhiều lời Phụ nữ lấy chồng, theo chồng và phụ thuộc hoàn toàn vào danh phận nhà chồng được...