Mẹ bắt vợ tôi phải đưa con cho chị họ nuôi
Mẹ bảo từ mai để chị họ nuôi con tôi, không được cãi. Tôi không chấp nhận được chuyện đấy, con tôi do ai nuôi phải do vợ chồng tôi quyết định chứ.
ảnh minh họa
Tôi 31 t.uổi, lập gia đình hai năm, có con trai 15 tháng t.uổi, đang làm nhân viên văn phòng với mức lương khá khoảng 20 triệu. Vợ chưa đi làm, vẫn ở nhà trông con. Chuyện rắc rối gia đình cũng chỉ vì việc nuôi con. Số là vợ chồng tôi khi lấy nhau về ra ở nhà cũ của bố mẹ, đồng thời là cửa hàng kinh doanh của mẹ tôi. Hàng ngày bà bán hàng ở đó từ 8h sáng đến 18h, nên mang tiếng là ở riêng nhưng cũng không tránh khỏi cảnh mẹ chồng nàng dâu. Bố mẹ tôi ngày trẻ cũng rất vất vả bươn chải suốt ngày vì gia cảnh không khá giả lắm. Mẹ kinh doanh chợ búa đủ nghề, nên đối xử hàng ngày với con cái cũng không được nhẹ nhàng, tình cảm lắm, bố mẹ tuy thương con nhưng hơi khô khan.
Bố tôi làm ở một cơ quan nhà nước cấp thành phố, nhưng do tính ông mải vui, hay chè chén, bạn bè nên tuy có chút địa vị nhưng lại có tiếng chịu chơi, làm được bao nhiêu thì bạn bè, vui chơi hết. Bố mẹ tôi vì thế cũng rất gia trưởng và cứng nhắc, ông bà luôn quan niệm con mình thì mình có quyền tuyệt đối, không nghe lời là từ con, đuổi khỏi nhà. Vợ tôi năm nay 24 t.uổi, vừa học xong đại học (ngành du lịch) thì cưới nên cũng chỉ có kinh nghiệm làm nhân viên nhà hàng được hai tháng tại một khách sạn. Trước khi cưới thì bố mẹ đẻ chiều, chỉ biết ăn học, vẫn chưa phải là người phụ nữ biết chăm lo, quán xuyến gia đình.
Con trai tôi sinh mổ cấp cứu vì bị suy tim thai, nhiễm ối xanh, vàng da nên khi mổ xong phải nằm viện điều trị 15 ngày, đến khi bé được 9 tháng thì bị bệnh liên quan đến ruột. Vợ chồng tôi cũng chăm chút cho con, mua đồ ăn, thuốc bổ cho bé nhưng nuôi trẻ chẳng như ý mình muốn, giờ bé 15 tháng mà chỉ nặng 9 kg, cao 78cm và chưa biết đi. Tôi rất lo lắng vì sau khi bị bệnh về ruột bé biếng ăn và hay nôn trớ, tăng cân rất chậm, mỗi tháng chỉ tăng 2 lạng, cao thêm 2cm. Vì thế tôi cũng chưa muốn vợ đi làm, lo ở nhà thuốc thang chăm con đã.
Mẹ tôi bán hàng ở nhà suốt ngày, bà thương cháu chậm lớn nên suốt ngày để ý việc con dâu nuôi cháu. Khổ nỗi, mẹ tôi ham làm, dù mẹ được bố cho vài trăm triệu gửi ngân hàng rồi nhưng bà vẫn buôn hàng xén, lại mua máy về cắt may cho khách, trong khi sức khỏe kém, xương khớp kêu suốt ngày. Vì thế bà chỉ để ý soi con dâu nhưng cũng chẳng dạy con dâu việc nhà, không chăm cháu được (thi thoảng vợ tôi gửi bà bế cháu để bếp núc). Vì con tôi chậm lớn, chậm biết đi (tuy nhiên cháu khỏe mạnh, kháu khỉnh, không ốm vặt bao giờ), nên mẹ thường để ý những gì bà cảm thấy vợ tôi chưa được, rồi kể với hàng xóm và và bố tôi.
Chuyện đại loại, con dâu không biết nuôi con, con nhà hàng xóm 4 tháng đã ăn dặm, 7 tháng đã ăn cơm mà giờ nó biết đi rồi đấy, vợ chồng tôi nuôi con khoa học kiểu gì mà giờ thế này… Vì bà cứ kể xấu vợ chồng tôi với ông nên dần dần ông bà hay trách móc tôi không biết dạy vợ, vợ không biết nuôi con, có những thời điểm cứ nửa đêm bố tôi tỉnh ngủ (ông ngủ sớm dậy sớm lắm) là nhắn tin trách móc. Ban đầu tôi nín nhịn vì không muốn to chuyện, sau đó thấy áp lực quá, tôi mắng c.hửi vợ không biết nuôi con, để ông bà phiền lòng, vợ chồng hục hoặc suốt.
Video đang HOT
Đỉnh điểm của mâu thuẫn gia đình là mẹ bảo bố gọi vợ chồng tôi họp gia đình, mắng chúng tôi chuyện ăn ở, nuôi con bé bằng mảnh dẻ vắt vai (vợ tôi cũng không chu toàn chuyện dọn dẹp nhà cửa). Bố mẹ tôi mắng át đi, không cho phép chúng tôi được giải thích gì với lý do về mà ngẫm, dọa dẫm không nuôi được con thì phải gửi chị họ tôi nuôi giúp mà trả t.iền công. Gần đây, bố lôi chuyện vợ tôi ăn không ngồi rồi như thế không được, đi làm đi, vợ tôi không được quyền nuôi con mà phải để chị họ nuôi.
Trong lòng tôi rất ấm ức, vì bản chất con tôi không phải là suy dinh dưỡng nặng hay bất thường về sức khỏe, vợ tôi nuôi con thế nào tôi là người chứng kiến. Lịch ăn của con do bác sĩ dinh dưỡng tư vấn, thử xét nghiệm m.áu và nước tiểu mấy lần cơ bản các chỉ số vi chất đều đạt, còn việc con biếng ăn, ăn được ít là do thể trạng của cháu, lại do sự cố khi sinh, bệnh về ruột. Ép ăn là cháu khóc và nôn trớ hết, cháu sợ ăn. Cháu cũng không chịu uống sữa bột dù thử đủ loại, sau này phải lấy xi lanh bơm vào miệng, đến giờ chịu uống kiểu này nhưng không được nhiều, ngày chỉ được 300-350ml, có khi còn nôn trớ hết.
Quả thực vợ chồng tôi nuôi cháu vất vả hơn những bé chịu ăn, chịu lớn nhưng ông bà không nuôi cháu lại chỉ giám sát nên có những bất đồng. Bố mẹ tôi gia trưởng, không cho ai nói gì trái ý, nói ra là ông bà to tiếng mắng mỏ, vì lẽ thế nên tôi đã nín nhịn nhiều lần, không nói gì. Hôm nay tôi không thể chịu được nữa, sáng 8h mẹ tôi ra bán hàng, vừa mở cửa bà mắng vợ tôi phải đi làm, quyết định không cho vợ nuôi con, thằng bé dặt dẹo, hôm qua có đ.ứa t.rẻ 9 tháng đi qua đã biết đi, biết nói. Mẹ bảo từ mai để chị họ nuôi, không được cãi.
Thực tình, tôi không chấp nhận được chuyện đấy, chuyện con tôi do ai nuôi phải do vợ chồng tôi quyết định, ông bà can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tôi. Mà làm sao xin việc trong một, hai ngày được, giờ vợ tôi chưa việc làm mà lại phải ở không để người khác nuôi con là không được, cháu chưa biết đi, ăn ngày 8 bữa, chị họ tôi vừa bán hàng vừa nuôi hai đứa con, đứa học lớp 2, đứa lớp 9, làm sao chị ấy chăm nuôi được như mẹ con ruột thịt.
Bà bảo vợ tôi muốn làm gì thì làm, về nấu cơm cho mẹ đẻ cũng được, còn bố mẹ đã quyết định là không được cãi. Tôi không đồng ý thì bà chỉ mặt tôi bảo không cho cãi, láo là đuổi ra đường ngay (nhà tôi đang ở là của ông bà), từ mặt, không mẹ con gì nữa. Tôi bảo mẹ không được như thế, cái gì đúng con nghe còn sai con phải nói. Bà lấy dép quật vào mặt tôi, rồi lu loa khóc c.hửi đẻ ra loại vất đi, bênh vợ hơn mẹ. Bà đuổi tôi ra khỏi nhà và tuyên bố từ mặt, sau đó gọi điện cho bố tôi về để giải quyết việc này.
Tôi thực sự đau lòng, cũng chẳng biết giải quyết như nào. Giờ kinh tế chưa có gì để có thể xây nhà ở riêng được. Tôi cũng không muốn ở kiểu này nữa, tiếng là ở riêng mà vẫn chung đụng rồi nảy sinh mẹ chồng nàng dâu. Tôi có tiết kiệm được 100 triệu, tính thuê một cửa hàng nào đó để ra ở riêng rồi vợ chồng tự kinh doanh gì đó, thế nhưng với số vốn đó ở Hải Phòng chẳng làm được gì, tôi cũng không biết kinh doanh mặt hàng gì nữa. Nếu họp gia đình mà bố cũng nghe mẹ đuổi tôi thì chắc chắn tôi dọn ra luôn, còn nếu chỉ mắng c.hửi thôi thì lâu dài tôi vẫn sẽ ra ngoài thuê nhà ở. Các bạn hãy khuyên tôi nên làm gì bây giờ? Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Ngủ với chồng chị là sai lầm của cuộc đời tôi
Tôi thực lòng mong chị hạnh phúc bên chồng. Bởi vì khi ấy, đồng nghĩa với việc không còn cô gái nào lầm lạc như tôi.
Gửi chị - vợ của người đàn ông tôi từng yêu!
Tôi biết, dù tôi có nói điều gì đi chăng nữa thì với mọi người, tôi vẫn là một kẻ thứ ba tồi tệ. Tôi chẳng có lời nào để biện minh cho mình khi mà anh ấy là chồng chị nhưng tôi lại đang mang trong mình giọt m.áu của anh ta. Cay đắng là ở chỗ đó, tôi có miệng mà chẳng thể nói. Thôi thì tôi cam chịu, ừ tôi xấu, tôi tàn nhẫn và độc ác.
Nhưng giờ tôi xin chị, để cho cuộc sống của tôi được bình yên, để tôi hạnh phúc với đứa con đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi được không?
Tôi ít t.uổi hơn chị nhiều lắm, tôi cũng chưa từng lập gia đình nhưng tôi hiểu, cái giá phải trả cho kẻ thứ ba là như thế nào. Nếu tôi là một người vợ, tôi cũng sẽ căm giận khi bị chồng phản bội. Có lẽ chị nghĩ tôi đang nói những lời giải dối bởi nếu biết vậy sao tôi còn cặp với chồng chị?
Chị biết không? Nếu chồng chị không đến bên tôi và nói rằng anh ấy đã ly hôn thì cả trăm vạn lần tôi cũng chẳng bao giờ dám gần anh ấy. Nhưng đây chính xác là những gì mà người chồng của chị đã nói. Trong chuyện này, chị đau vì bị chồng phản bội, còn tôi đau vì bị chồng chị lừa dối. Tôi đã tin tưởng vào sự bất hạnh của anh ấy trong tình yêu để rồi không màng những thiệt thòi mà ở bên anh ấy.
Nếu chồng chị không đến bên tôi và nói rằng anh ấy đã ly hôn thì cả trăm vạn lần tôi cũng chẳng bao giờ dám gần anh ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi đã yêu bằng một trái tim chân thành nhưng mù quáng. Nói gì đi nữa, lẽ ra tôi cũng nên hiểu hơn về người đàn ông mà mình yêu và trao thân. Nhưng tình yêu lầm chỗ để trên đầu, tôi yêu và nghĩ tình yêu của mình thật cao quý, trân trọng.
Khi tôi biết mình mang bầu cũng là lúc chị điện thoại cho tôi c.hửi rủa. Chị có nhớ, trong cuộc trò chuyện ấy, chị đã mắng mỏ tôi thậm tệ thế nào tôi cũng cam chịu không? Thực ra, tôi cũng không hoàn toàn sai trong chuyện này bởi vì giống như chị, hôm đó tôi cũng sốc khi biết mình đã lên giường với chồng một người đàn bà khác.
Nhưng dẫu sao, tôi vẫn là có lỗi. Tôi chẳng có gì để bấu víu, để biện minh, còn chị, chị có danh phận được pháp luật và gia đình, họ hàng thừa nhận. Tôi im lặng đón nhận tất cả. Nỗi đau vì bị lừa dối của tôi lớn hơn nhiều so với vài lời cay nghiệt mà chị nói.
Đứa con là niềm an ủi lớn nhất với tôi và vì con mà tôi mạnh mẽ để đối diện với dư luận khi không chồng mà chửa. Nhưng sao chị tàn nhẫn quá! Chị bắt tôi bỏ đ.ứa b.é đi? Chị sợ điều gì? Chị sợ con tôi sẽ là sợi dây để chồng chị và tôi "hú hí qua lại với nhau"?, hay sợ sau này nó sẽ là một nhân tố khiến quyền thừa kế của con chị bị vơi đi?
Xin gửi lại người đàn ông ấy cho chị bởi vốn dĩ anh ta chưa bao giờ từng thuộc về tôi. (Ảnh minh họa)
Chị à! Cùng là đàn bà, tôi mong chị hiểu, đừng đặt lên đầu một hình hài còn chưa ra đời những tội lớn nghiệt ngã đến thế. Con tôi... mãi mãi chỉ là con tôi mà thôi. Tôi cũng chẳng cần "bố nó" - tức là chồng chị phải có trách nhiệm. Thứ trách nhiệm lớn nhất của một người làm chồng, làm cha anh ta đã từng giũ bỏ thì tôi nào có ngưỡng vọng gì. Chị là vợ chính thức, con chị là con hợp pháp mà anh ta còn đang tâm lừa dối thế thì một kẻ qua đường như tôi liệu có níu giữ được anh ta?
Mà nếu có thể giữ, thì tôi cũng không cần. Tôi có thể mù quáng tin rằng anh ta yêu mình và là một người độc thân, chứ tôi không điên dại khi cố yêu một kẻ phản bội vợ, lừa dối người tình. Ừ thì tôi là kẻ thứ ba, cứ cho là thế, nhưng tôi là kẻ thứ ba có nhân cách và liêm sỉ.
Xin gửi lại người đàn ông ấy cho chị bởi vốn dĩ anh ta chưa bao giờ từng thuộc về tôi. Tôi xin chị tha thứ cho một tình yêu vụng dại của tôi và để cho mẹ con tôi được yên. Đ.ứa b.é vô tội. Hãy đừng điện thoại và nói những lời cay độc thêm nữa. Thời gian đó, tốt hơn chị hãy nên tìm cách để giữ chân chồng mình. Hãy quản chồng mình, điều đó dễ hơn nhiều so với việc chị ngăn chặn tất cả những người đàn bà có khả năng trở thành tình nhân của chồng chị.
Tôi thực lòng mong chị hạnh phúc bên chồng. Bởi vì khi ấy, đồng nghĩa với việc không còn cô gái nào lầm lạc như tôi.
Theo Khám Phá
Chị dâu chồng suốt ngày chê bai con tôi Con cái là "lộc trời cho", là kho báu quý giá nhất của những bậc làm cha, làm mẹ. Vậy mà chị dâu tôi cứ chê đứng, chê ngồi con tôi. Xưa nay chuyện mẹ chồng - nàng dâu, chị dâu - em chồng vẫn là những chủ đề tán mãi mà cũng không hết chuyện. Trường hợp của tôi là một vấn...