Mẹ bạn trai bắt tôi viết cam kết sẽ không được “bắt vạ”
Thai được 4 tháng, mẹ ban trai tìm gặp tôi. Tôi cứ tưởng bà ta gặp để xin lỗi hộ con trai. Hóa ra bà ta gặp để bắt tôi viết cam kết sẽ không “bắt vạ” nhà bên đấy. Nhà bên đấy đã soạn sẵn mấy điều và muốn tôi viết tay bao gồm các điều sau.
Đọc bài “Lỗi lầm tày trời đã xảy ra khi tôi đi ăn cưới bạn”, tôi lại thấy vui vui khinh khinh. Anh trai ạ, tôi cũng đang là mẹ đơn thân, cũng từng vấp ngã và đứng lên do không may vướng phải một thằng đàn ông vô liêm sỉ gân giông như anh đấy.
Năm 26 tuổi tôi yêu người ấy. Anh ta cũng như tôi, một trời nhân cách và tham vọng. Tôi từng yêu anh ta rất thật lòng, đến mạng sống tôi còn không tiếc huống hồ cái màng trinh.
Anh ta được tôi tự nguyện dâng hiến thì phỡn ra mặt, luôn mồm hứa hẹn và tô vẽ ra viễn cảnh hạnh phúc gia đình nên tôi cứ tưởng thật. “Sinh hoạt” đều đặn nhưng có lúc tôi lại quên uống thuốc tránh thai. Tôi không thật sự quên, chỉ muốn cho điều tự nhiên được xảy ra. Với tôi trình tự kết hôn và có con không quan trọng bằng việc được hạnh phúc.
Nghe tôi thông báo thai được 6 tuần và đã có tim thai, mặt anh ta xanh xao như tàu lá chuối. Không cần anh ta mở mồm, ngay lúc đấy tôi đã muốn vả cho nát mặt. Nói yêu tôi mà nghe tin có thai lại biểu hiện thái độ như vậy. Tôi có tự trọng của phụ nữ, càng có niềm kiêu hãnh của người làm mẹ. Khỏi nghe anh ta thanh minh thanh nga, tôi bỏ về.
Tôi có tự trọng của phụ nữ, càng có niềm kiêu hãnh của người làm mẹ. Khỏi nghe anh ta thanh minh thanh nga, tôi bỏ về (Anh minh hoa)
Biết tôi nổi giận, anh ta cuống lên tìm mọi cách dỗ ngọt nhưng thực ra là sợ tôi làm lớn chuyện. Một mực dặn dò tôi đừng nói với ai cả, để từ từ anh giải quyết. Sau chuyện này tôi mới biết anh ta chỉ là gan chuột nhắt, còn nhát hơn thỏ đế.
Video đang HOT
Cũng như anh trai kia, anh ấy khuyên tôi bỏ đứa con vì đây là lúc dành cho sự nghiệp, hôn nhân con cái chưa phải là ưu tiên hàng đầu. Thai 6 tuần, thích thì tôi chỉ đi hut điều hòa kinh nguyệt loáng cái là xong. Nhưng vì anh ta hèn nhát, vô trách nhiệm nên tôi càng muốn giữ con lại.
Không thuyết phục được tôi, anh ta giở trò tiểu nhân dàn dựng mục đích tôi sảy thai. Tôi 26 tuổi, ngoài cái nóng nảy thì chưa có kinh nghiệm bầu bí nên dính mấy lân, may là con vẫn khỏe mạnh.
Anh ta đèo tôi đi ăn, gọi ngay món nộm đu đủ và nước ép dứa cho tôi. Bình thường tôi không ăn những thứ này nên chỉ bực mình chứ không hề nghi hoặc. Đến lần thứ 2, thứ 3 tôi mới sinh nghi, hỏi đứa bạn thì những thức này không tốt cho bà bầu.
Tôi thật sự nổi điên với anh ta. Cái lần anh ta chủ động chở tôi đi khám thai cũng thế, chạy xe ẩu làm tôi ngã song xoài ra đường, may là chỉ xây xước nhẹ. Xâu chuỗi lại những điều đó tôi mới biết anh ta cố tình hại mẹ con tôi.
Con đường trở thành mẹ đơn thân của tôi không hề dễ dàng, tất nhiên bố mẹ tôi phản đối rất gay gắt và bạn bè thì gièm pha khá nhiều. Cảm giác cả thế giới quay lưng và chối bỏ con mình càng khiến tôi quyết tâm bảo vệ con. Dù sướng hay khổ, tôi lựa chọn được sinh con và sống cùng con. Ngã rẽ đó tuy khó khăn nhưng không bất nhân bất nghĩa như ai kia.
Lúc bố mẹ tôi gọi anh sang nói chuyện, anh trốn tránh không sang. Cùi không sợ lở, biết hai bên gia đình đã hay chuyện, anh thay sim đổi số không cả thông báo với tôi. Tôi có đau khổ, nhưng lại cảm thấy dễ dàng cắt đứt quan hệ với người đó hơn.
Thai được 4 tháng, mẹ anh ta tìm gặp tôi. Tôi cứ tưởng bà ta gặp để xin lỗi hộ con trai. Hóa ra bà ta gặp để bắt tôi viết cam kết sẽ không “bắt vạ” nhà bên ấy. Nhà bên đấy đã soạn sẵn mấy điều và muốn tôi viết tay bao gồm các điều “không đòi hỏi trách nhiệm, chi phí sinh con, nuôi con; không báo cáo chính quyền và pháp luật; không được cản trở và phá hoại sự nghiệp và gia đình (nếu có) của anh ta sau này”.
Bà ta còn nói phụ nữ 26 tuôi thi làm mẹ được rồi nhưng đàn ông 26 tuổi thì chỉ như đứa bé thôi. Ai sinh ai đẻ cứ mặc, còn con bà phải sự nghiệp cái đã.
Tôi giận run, đứng dậy bảo “bác là người lớn thì cư xử để người khác tôn trọng một tí”. Tôi còn nói có gì sang gặp bố mẹ tôi mà nói chuyện nhưng sau đấy bà ta lủi mất, không hề liên lạc lại. Lúc ấy tôi đã không nghĩ được gì ngoài việc nung nấu trả thù, phải sinh con thật khỏe mạnh, nuôi dạy con thật tốt để sau này gia đình đó phải hối hận cả đời.
Thai được 4 tháng, mẹ anh ta tìm gặp tôi. Tôi cứ tưởng bà ta gặp để xin lỗi hộ con trai . Hóa ra bà ta gặp để bắt tôi viết cam kết sẽ không “bắt vạ” nhà bên ấy (Anh minh hoa)
Đó là chuyện của 4 năm trước, điều ước ngày nào một phần đã trở thành sự thật. Con trai tôi rất khôi ngô bụ bẫm, chỉ ghét cái là nó giống bố nó như khuôn, chẳng có nét nào của mẹ.
Mặc dù làm mẹ đơn thân nhưng tôi lại chẳng thấy khiếm khuyết gì cả. Nuôi con chăm con là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi. Không có chồng nên càng thấy thảnh thơi và dành thời gian cho những thú vui riêng. Tôi cũng đang có người cầu hôn nhưng chưa đồng ý.
Còn về anh ta, nghe đâu đã chuyển công tác đến mấy lần và đang làm tận Đồng Nai. Tội nghiệp, hi sinh cả con cái và nhân cách để có được sự nghiệp, cuối cùng lại chẳng bằng tôi về cả địa vị và lương tiền.
Song hiên giơ con trai tôi con nho thi không sao. Nhưng nêu mai nay con lơn hơn, con hoi vê bô no thi tôi biêt tra lơi con như thê nao đây? Chăng le cư noi vơi con: bô con đa chêt hay la môt thăng Sơ Khanh?
Theo VNE
Nhiều lúc muốn 'phá rào' vì chồng quá lạnh nhạt
5 năm tôi nỗ lực rất nhiều nhưng tình vợ chồng không hề cải thiện, thậm chí tệ hơn khi nhiều lần chồng nói thẳng không còn tình cảm với tôi. Tôi muốn phá rào, mong một cử chỉ âu yếm, chăm sóc, chia sẻ chân thành của một người đàn ông.
Tôi lấy chồng 6 năm, có lẽ chỉ được sống đúng nghĩa cuộc sống vợ chồng trong 3 tháng đầu tiên. Khi tôi sinh, lấy cớ vợ mới sinh phải ở phòng riêng, chồng hoàn toàn không muốn gần gũi, dù tôi cố gắng chăm sóc bản thân tươm tất, nhiều lần tâm sự thẳng thắn với chồng, mua thuốc tăng cường sức khỏe cho anh, vậy mà chỉ một cái ôm, cầm tay âu yếm cũng không có. Với tình cảm tẻ nhạt như vậy, dễ hiểu khi chẳng bao giờ anh quan tâm, hỏi han, chăm sóc gì vợ. Tôi ốm nằm một chỗ chồng đi ngang qua phòng cũng không ghé vào hỏi thăm.
Tôi rất yêu chồng, lo lắng chăm sóc anh từng chút một, kể từ những lần ốm đau vặt vãnh ngày thường cho đến công chuyện lớn của đời anh. Vậy mà, chồng nghiễm nhiên coi đấy là chuyện đương nhiên tôi phải làm, không một thái độ coi trọng.
Ảnh minh họa
Tình cảnh như vậy của vợ chồng kéo dài gần 5 năm, dù tôi nỗ lực rất nhiều nhưng không hề cải thiện, thậm chí tệ hơn khi nhiều lần chồng nói thẳng không còn tình cảm gì với tôi nữa. Chưa kể thỉnh thoảng có chuyện không vừa lòng, nhất là những lần mẹ chồng khó chịu với con dâu, anh sẵn sàng vung tay tát, mạt sát tôi nặng nề.
Dần dần tôi cạn dần tình cảm nhưng vẫn không muốn ly hôn vì con nhỏ. Chồng tôi mỗi ngày chỉ tiếp xúc với hai mẹ con không quá 15 phút, dù sao tôi vẫn muốn con có đủ bố mẹ. Hiện giờ cháu vẫn nhận được tình cảm và chăm sóc tốt của ông bà nội, nên bản thân đủ khả năng một mình nuôi con tôi vẫn chấp nhận cuộc sống này. Con rất yêu bố, yêu ông bà nội nên không thể đem con ra đi.
Tôi nghĩ mình nên sống, hy sinh vì con dù phải sống mãi trong cô đơn, lạnh lẽo thế này, nhưng không biết có chịu đựng được mãi không. Nhiều lúc tôi muốn phá rào, mong một cử chỉ âu yếm, chăm sóc, chia sẻ chân thành của một người đàn ông, liệu có quá tội lỗi khi bước chân vào thế giới gần giống với ngoại tình như thế này? Mong các bạn chia sẻ.
Theo VNE
Hãy để em quên anh! Hình bóng ấy đã dần nhạt nhòa theo năm tháng cùng với sự hờn giận, em đã dần dần quên. Ngày cảm nhận rõ sự ra đi của anh, em đã lẩm nhẩm, thơ thẩn để rồi viết nên những câu thơ: Thế là anh đã rời xa em Rời xa hàng cây, rời xa con đường nhỏ Ngõ vắng ấy không còn...