Mẹ anh rêu rao nói tôi “chửa hoang”
Nếu không tự an ủi mình để tin rằng cuộc đời có nhân có quả thì em đã phải tìm đến cái chết nhiều lần thì mới hết những nỗi tủi hổ đeo bám mình…
Em năm nay 21 tuổi, học xong cấp 3 do không thi đỗ đại học nên em xin làm công nhân ở một xưởng may. Do nhanh nhẹn, tháo vát nên em được cất nhắc lên làm trưởng ca. Lương hàng tháng của em từ 4 đến 5 triệu đồng.
Anh yêu em từ thời cấp 3. Anh thuộc nhóm con nhà khá giả nên học xong cấp III, bố mẹ cho vốn mở cửa hàng thiết bị điện tử. Chính vì thế giữa em và anh, hai bên so sánh với nhau nhìn thấy sự chênh lệch rõ rệt.
Tuy n hà anh ấy rất giàu nhưng anh ấy lại thuộc nhóm người chân thành, yêu em thật sự. Anh yêu em và xác định lấy em làm vợ. Anh thổ lộ, nhiều người nghĩ anh yêu em chóng vánh và qua đường nhưng anh yêu em là thực và muốn xây dựng gia đình với em. Nhiều lúc vì mặc cảm thân phận của mình, em chia tay với anh. Những lúc ấy em nhớ anh da diết, anh cũng tìm mọi cách thuyết phục để em tin vào tình yêu của anh.
Chúng em yêu nhau và có con với nhau. Anh về nhà báo với gia đình và đề nghị mẹ làm đám cưới. Cả em và anh vui vẻ vì chúng em sắp được về cùng một nhà… Thế nhưng mẹ anh đã phản ứng trái với mong đợi của chúng em. Mẹ anh chửi mắng anh rất nhiều, nói anh ngu ngốc và bị em lừa. Bà cho người nói thẳng đến tai em là: Không bao giờ chấp nhận em. Đứa con trong bụng em cũng không phải là cháu bà, nó là đứa con hoang, do em lăng nhăng mà có. Bà đề nghị em bỏ con, bà sẽ cho một khoản tiền (bà nhấn mạnh đó không phải là khoản bồi thường tổn hại do con bà gây ra mà chỉ là khoản “từ thiện” cho tương lai của một đứa con gái hư hỏng).
Nhà em khác hẳn nhà anh, bố mẹ em nghèo chỉ làm ruộng ở quê. Biết tin con gái có mang trước bố mẹ đã rất giận. Thế nhưng trên cả giận dữ thì bố mẹ rất thương con, thương cháu. Chưa bao giờ bố mẹ bắt em bỏ cháu nhưng em biết bố mẹ em buồn lắm!
Video đang HOT
Lắm lúc nghĩ lại cuộc đời mình, bố mẹ nuôi 12 năm ăn học báo đền chưa được bao nhiêu em đã mang đau đớn, tủi hổ về nhà. Những lúc nghĩ như thế em muốn chết lắm! Thế nhưng em lại nghĩ lại, nghĩ về đứa con trong bụng, nghĩ về con nên không chết.
Em muốn giữ con và nuôi nấng con. Nhưng nếu mẹ anh ấy cứ dùng tiền bạc và ác miệng dồn em đến đường cùng thì em phải làm sao ? Có phải em là người ngu si, tự làm cuộc đời mình trở nên ngặt nghèo và khó khăn hơn không? Em phải làm sao để cuộc đời mình tốt hơn?
Theo Vietnamnet
Vừa về ra mắt nhà người yêu, mẹ anh đã hỏi: "Bố mẹ cháu dự định cho con gái nhà hay ô tô làm của hồi môn?"
"Bố mẹ cháu dự định cho con gái nhà hay ô tô làm của hồi môn vậy? Bác nghĩ là nếu ông bà cho thì hai đứa nên chọn lấy nhà, sau này sinh con đẻ cái cho tiện".
Tôi và bạn trai yêu nhau đến nay đã được gần 2 năm. Nhà tôi và n hà anh có sự khác biệt khá lớn về hoàn cảnh. Bố mẹ tôi là những người làm ăn buôn bán và nổi tiếng giàu có trong khi nhà anh lại không có điều kiện. Bố anh mất khi anh còn nhỏ, mẹ anh ở vậy nuôi con. Nói chung để anh được đi học đàng hoàng có thời gian mẹ anh đã phải lên thành phố làm ô sin để nuôi anh.
Biết được hoàn cảnh của người yêu như vậy tôi không so bì mà cảm phục mẹ anh lắm. Đó cũng là lý do tôi chọn yêu anh dù không thiếu gì những chàng trai giàu có theo đuổi tôi. Ra trường, anh được chú ruột tôi nhận vào làm ở công ty của chú ấy. Thấy anh thông minh, nhanh nhẹn và có trí hơn người thì mọi người trong nhà tôi cũng ủng hộ cho tôi và anh đến với nhau.
Thấy anh thông minh, nhanh nhẹn và có trí hơn người thì mọi người trong nhà tôi cũng ủng hộ cho tôi và anh đến với nhau. (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian yêu nhau tôi chưa từng về quê anh lần nào. Phần cũng không muốn anh tự ti về hoàn cảnh, phần vì lúc đó bố mẹ tôi vẫn còn chưa chấp nhận chuyện tình cảm của hai đứa. Chỉ tới khi anh làm ở công ty chú tôi được nửa năm và đã được bố mẹ tôi chấp nhận thì tôi mới về nhà ra mắt mẹ anh lần đầu tiên.
Gặp tôi mẹ anh tỏ thái độ niềm nở và nói chuyện rất thoải mái. Tôi có cảm giác bà như đã coi tôi là con dâu của mình rồi ấy. Thực sự lúc đó tôi cũng vui lắm, chỉ sợ bà thấy sự chênh lệch giữa hai nhà quá lớn mà không cho chúng tôi đến với nhau.
Tôi cũng nói trước với người yêu là nếu có cưới nhau sẽ xin bố mẹ ra ở riêng chứ không để anh phải khó xử khi ở rể. Rồi sau này còn tính chuyện đưa mẹ anh lên phụng dưỡng cho dễ, dù sao cả đời bà đã hi sinh vì anh. Anh nghe tôi nói thế thì cũng mừng lắm, lúc ấy tôi còn khoe với anh là bố mẹ đang có ý định mua xe ô tô cho tôi.
Nhưng rồi chẳng biết anh về nói chuyện với mẹ thế nào mà hôm tôi về nhà chơi, sau bữa ăn cơm trưa mẹ anh đã hỏi luôn tôi là: "Bố mẹ cháu dự định cho con gái nhà hay ô tô làm của hồi môn vậy? Bác nghĩ là nếu ông bà cho thì hai đứa nên chọn lấy nhà, sau này sinh con đẻ cái cho tiện".
Tôi nghe mà điếng người. Tôi đâu đã nói là bố mẹ cho hồi môn bằng nhà đâu, chỉ nói với anh là xin ra ở riêng thôi mà. Còn chuyện ô tô thì cũng là bố mẹ bảo hứa cho tôi, còn khi nào bố mẹ mua cho thì tôi mới biết chứ tôi đâu dám đòi hỏi. Mà mẹ anh lại bảo tôi nên chọn nhà?
Tôi chỉ cười chứ không trả lời câu hỏi của mẹ người yêu. Tôi xin phép đi vào nhà trong nằm nghỉ vì hơi buồn ngủ. Nhưng lúc đang xiêu xiêu ngủ thì điện thoại của tôi có tin nhắn, tôi giật mình mở mắt, cũng đúng lúc ấy tôi nghe được cuộc nói chuyện của mẹ người yêu và người yêu ở nhà ngoài:
Mẹ thì chưa gì đã nói linh tinh rồi. (Ảnh minh họa)
- Mẹ bảo này khi nãy mẹ hỏi cái Nga chuyện bố mẹ nó cho nhà hay cho xe làm hồi môn mà không thấy nó trả lời. Con điều tra xem chuyện đó có thật không nhá không thì lại ăn quả lừa to đấy.
- Mẹ thì chưa gì đã nói linh tinh rồi. Mẹ mà cứ thế có ngày bại lộ là hỏng hết kế hoạch của con đấy. Mọi chuyện con đã tính toán hết rồi, mẹ cứ để con lo. Mẹ yên tâm kiểu gì con trai mẹ cũng có nhà thành phố.
Tôi nghe mà sững sờ. Hóa ra bao lâu nay tôi đã tin và yêu nhầm người. Suýt chút nữa thì tôi biến thành miếng mồi ngon cho anh ta rồi, may mà tôi phát hiện ra kịp thời không thì...
Theo Một thế giới
Chấp nhận chửa hoang hay "vơ đại" chồng đần? Tôi có thai với người yêu cũ, còn anh muốn cưới tôi để cứu nguy. Nhưng tôi chán vì anh quá đần. Thú thực cho tới thời điểm này tôi chưa bao giờ yêu anh. Dù có đôi lúc tôi cảm động trước tâm tình của một kẻ khù khờ như anh nhưng bảo yêu thì tôi chịu. Tôi không saothấy xao xuyến...