Mẹ anh hét vào mặt tôi: “Không cha không mẹ, học vấn thấp, nhà cửa rách rưới mà đòi…
Mẹ người yêu không ngồi xuống ghế mà đứng tại chỗ, hất luôn cốc nước trên tay tôi và tát tôi một cái đau điếng: “Mày đúng là con đ., ếch ngồi đáy giếng mà muốn trở thành phượng hoàng sao? Mày xem lại vị trí của mình đi, đừng có lấy sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông”.
Không cha không mẹ, học vấn thấp, ngôi nhà rách rưới nghèo rớt mồng tơi mà đòi mơ lấy con tao? (Ảnh minh họa)
Khi vừa học xong cấp 3, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, để lại cho tôi hai đứa em trai. Vậy là cuộc đời hạnh phúc gia đình êm ấm của ba chị em tôi bị khép lại từ đó. Ngày đưa tang bố mẹ đã lấy hết nước mắt của tôi, từ đó tôi cố gắng trở thành người chị kiên cường sống mạnh mẽ và kiếm tiền để nuôi em.
Tôi xin vào công ty may, do chăm chỉ học hỏi, lại có năng khiếu điều hành nên tôi mau chóng được cất nhắc lên tổ trưởng, rồi quản đốc. Vận may luôn mỉm cười với tôi. Làm được bao nhiêu tiền tôi dành dụm cho hai em học với mong ước các em sẽ thực hiện ước mơ vào đại học còn dang dở của chị.
Bạn bè cứ lần lượt lập gia đình còn tôi biết nếu lấy chồng thì hai em sẽ chịu cực khổ nên có nhiều đám hỏi nhưng tôi đều từ chối với lý do phải lo cho các em.
Rồi anh đến với tôi như một giấc mơ, anh xuất thân là con một giám đốc giàu có, anh thường đón tôi bằng ô tô sau mỗi buổi làm. Đúng là khi tình yêu đến thì có trốn cũng không thể trốn được trái tim đang nồng nàn yêu anh. Tôi không yêu anh vì giàu có mà yêu bởi tính lương thiện hiền lành và tình yêu chân thành của anh.
Có lần anh bảo muốn cưới tôi làm vợ nhưng tôi vẫn muốn giữ trọn lời hứa với bố mẹ sẽ nuôi các em hết đại học và mong anh hãy đợi 2 năm nữa. Không ngờ từ đó anh không nhắc đến cưới xin mà ra sức chiều chuộng chăm sóc tôi và các em càng khiến cho tôi yêu anh nhiều hơn.
Hôm ấy đi làm về muộn, tôi thấy có chiếc ô tô đậu gần nhà mình cứ nghĩ là người yêu chắc là đi xe ai đến nhà tôi. Mừng rỡ bước vào cổng, tôi khá giật mình khi nhìn thấy đó là mẹ anh, không biết bà đến đây làm gì. Tôi mở cửa mời bà vào nhà rồi từ tốn rót nước mời bà.
Bà không ngồi xuống ghế mà đứng tại chỗ, hất luôn cốc nước trên tay tôi và tát tôi một cái đau điếng: “Mày đúng là con đ., ếch ngồi đáy giếng mà muốn trở thành phượng hoàng sao? Mày xem lại vị trí của mình đi, đừng có lấy sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông. Không cha không mẹ, học vấn thấp, ngôi nhà rách rưới nghèo rớt mồng tơi mà đòi mơ lấy con tao? Tưởng làm giám đốc của một xí nghiệp may bé tí thế là oai lắm hả? Tỉnh lại và tránh xa thằng T ra”.
Video đang HOT
Có lẽ tình yêu của chúng tôi có duyên mà không có phận. (Ảnh minh họa)
Tôi tím tái mặt mày, chưa kịp phản ứng bà tiếp lời: “Tháng sau thằng T cưới rồi, con gái tổng giám đốc công ty X, mày biết công ty X chứ? Nếu mày yêu thằng T thật thì buông tha nó đi, đừng có bám lấy nó rồi kéo nó xuống bùn giống mày”.
Nói xong, bà ta phủi quần áo rồi bỏ đi. Còn lại tôi đau đớn, không biết phải đối đáp thế nào vì những gì bà ấy nói không sai, tôi với anh không muôn đăng hộ đối. Có lẽ tình yêu của chúng tôi có duyên mà không có phận.
Nhiều ngày sau đó tôi tránh mặt người yêu, không nhận điện thoại của anh, để anh không tìm thấy nên tôi đã thuê tạm phòng trọ ở ngoài, tôi dự định khi nào anh cưới xong rồi mới trở về nhà.
Yêu anh nhiều lắm nhưng vì sự nghiệp của anh, vì muốn các em yên ổn học tập tôi không muốn có dính líu gì đến gia đình danh giá đó nữa. Các bạn ơi tôi quyết định như thế liệu có vội vàng quá không?
Theo Afamily
Đêm tân hôn đầy tủi hổ của cô dâu 'không cha không mẹ'
"Nhà này không có chuyện con dâu chưa ở được ngày nào đã đòi đi chơi", "Cô xem lại đi, không được dạy dỗ từ nhỏ nên mới đòi làm những cái việc vớ vẩn như thế hả?"
Tôi là Minh, năm nay 25 tuổi. Tôi mới cưới chồng cách đây 5 hôm.
Trước khi đến với chồng tôi bây giờ, chúng tôi cũng đã trải qua thời gian tìm hiểu, yêu nhau 2 năm rồi mới làm đám cưới. Chúng tôi đều làm công nhân trong một công ty may mặc ở tỉnh.
Cũng như những đôi lứa yêu nhau khác, khi yêu tôi và anh ấy cũng cãi vã, giận hờn nhưng mọi thứ đều qua hết. Thời gian yêu, anh ấy cũng nhiều lần dẫn tôi về quê chơi. Tôi và anh ấy cùng tỉnh nhưng nhà khác huyện. Nhà tôi cách nhà anh ấy 200 km.
Ấn tượng lúc mới gặp bố mẹ anh ấy là tuy khó tính nhưng cũng tử tế, chưa bao giờ thái độ ra mặt với tôi. Thế nhưng, đến lúc chúng tôi lấy nhau, khi tôi bắt đầu về làm dâu thì mọi thứ mới bắt đầu hiện hình.
Hôm đó, sau khi khách khứa bạn bè hai đứa về hết, tôi bắt tay vào công cuộc dọn dẹp ở nhà nội. Nhà chồng tôi có hai chị gái và một cô em nữa bọn họ đều ủy thác việc rửa bát, dọn dẹp nhà cửa cho dâu mới.
Chồng tôi uống say vào nhà ngủ luôn nên chẳng để ý tôi khổ sở thế nào. Đến mấy cô trong họ cũng ăn uống xong là cứ ngồi nói chuyện, để mặc tôi làm một mình. Duy nhất có chú em bố chồng tôi thấy chướng mắt mới lên tiếng "Sao để cháu dâu làm một mình thế này, ra mà giúp cháu nó chứ?"
Nhưng chẳng ai chịu dậy, họ cứ tiếp tục cuộc nói chuyện cười nói rôm rả, chị chồng em chồng thì vào phòng thay đồ rồi cũng ngủ luôn. Lúc đó, dù mệt mà muốn khóc lắm nhưng cứ nghĩ, thôi thì ngày làm dâu cố gắng thế hiện, mình có ở cả đời ở đây đâu. Vì vợ chồng tôi đi làm cách nhà gần 150 km nên hai đứa thuê trọ gần công ty luôn.
Nghĩ là thế nhưng tôi muốn khóc lắm, khóc vì lấy chồng xa, người thân đã lên xe về nhà hết rồi, còn mỗi tôi đơn độc ở đây khi đến chồng, người tôi có thể dựa dẫm lại đang ngủ say để tôi một mình với những con người ghê gớm nơi này.
Giữa lúc đó thì tôi nhận được tin nhắn của nhóm bạn thân dưới quê, quà mừng cưới của tôi thực sự bất ngờ, một chuyến du lịch vào Đà Nẵng. Tôi mừng quá vội vàng vào phòng cưới báo cho chồng. Anh ấy cũng bật dậy vì quá bất ngờ và sau đó hai đứa rậm rịch thu dọn đồ, chuẩn bị đi chơi.
Đêm tân hôn của tôi đẫm nước mắt khi nghe những lời cay nghiệt của bố chồng, nghe sự thật mà mẹ chồng nói. Ảnh minh họa.
Thế nhưng, khi cả nhà ăn cơm tối xong, hai đứa thông báo với bố mẹ chồng, bố chồng tôi không đồng ý cho đi. Lý do là sau cưới còn bao nhiêu việc phải lo và đã không thông báo trước cho bố mẹ và còn tự ý quyết định đi.
Tôi giải thích tôi cũng không biết từ trước vì đây là món quà bạn bè tôi muốn tạo sự bất ngờ. Vậy mà bố chồng tôi ôn tồn nói bằng những từ khó nghe như "Nhà này không có chuyện con dâu chưa làm dâu được ngày nào đã đòi đi chơi", "Cô xem lại đi, không được dạy dỗ từ nhỏ nên mới đòi làm theo ý mình như thế hả?"...
Bố tôi nói xong, hai vợ chồng hụt hẫng vào phòng. Đúng lúc đó, mẹ chồng lại gọi tôi sang phòng ông bà. Mẹ chồng tôi bảo thực ra họ hàng hai bên nội ngoại nhà chồng tôi và bố mẹ chồng tôi đều không thích tôi. Nhưng vì tình yêu của hai đứa nên mới đồng ý cho làm đám cưới.
Tôi quá bất ngờ nên hỏi lý do vì sao. Mẹ chồng tôi bảo, vì tôi là đứa con "không cha không mẹ", bố mẹ tôi đã ly dị. Bà bảo những người sinh ra trong hoàn cảnh đó chẳng có đứa nào ngoan cả vì không có ai dạy dỗ.
Rồi mẹ chồng còn bảo trình độ học vấn của tôi không bằng con trai thứ hai của ông bà. Buồn cười là họ không so sánh tôi với chồng tôi mà lại đi đo với đứa con trai học đại học duy nhất của họ. Chồng tôi chỉ mới học hết 12, còn chưa học một cái nghề nào, trong khi tôi đã tốt nghiệp trung cấp dược nhưng không xin được việc, nhà nghèo không có vốn mở cửa hàng thuốc nên tôi đi làm công nhân.
Chưa hết, mẹ chồng còn bảo vì khuôn mặt tôi không hoàn hảo như người ta, tôi có vết bớt xanh trên mặt mình.
Những thứ đấy tôi sinh ra đâu có quyền lựa chọn, tôi đâu có thể chọn cuộc sống của mình. Tôi cũng có ước mơ có bố có mẹ bên cạnh. Ước được đi học đại học như người ta, trong khi bà ngoại nuôi học xong lớp 12, tôi không dám thi đại học dù tốt nghiệp bằng khá. Tôi phải vừa đi làm vừa học thêm lớp trung cấp buổi tối, có ai hiểu được cho tôi không?
Nếu tôi tài giỏi, có điều kiện hơn thì bây giờ tôi chắc gì đã quen chồng tôi mà bố mẹ chồng nói vậy. Không thích tôi thì ngay từ đầu đừng đồng ý cuộc hôn nhân này rồi cưới hỏi về nói những điều đau lòng như vậy.
Tôi còn cảm thấy mình may mắn khi còn có đủ chân tay, sinh ra không bị khuyết tật gì, chỉ trừ khuôn mặt có cái vết bớt đó. Trong khi đó, bố mẹ chồng tôi cũng chỉ là người lao động bình thường như bao người khác.
Nhà cửa cũng bình thường chứ có nhà cao cửa rộng gì đâu mà đã phân biệt như vậy. Nếu chồng tôi tài giỏi hơn thì anh ấy đâu quen tôi và ngược lại tôi cũng vậy.
Đêm đầu về làm dâu, cả nhà chồng đã dội cho tôi gáo nước lạnh để tôi phải đau đớn, tủi nhục như thế. Chẳng biết tôi có làm gì nên tội không mà họ đối xử với tôi như vậy?
Đau đớn quá mọi người ơi, tôi phải làm sao đây khi phải sống với những con người ghê sợ như vậy? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên, chia sẻ để tôi có thể mạnh mẽ sống tiếp.
Thuthao...@gmail.com
Theo Ngày nay
Mở lòng nhân ái, đón con chồng về nuôi Đừng để cháu bé phải sống trong tình cảnh lang thang không nhà, không người thân. Để rồi lớn lên cháu trở thành đứa bé mồ côi không cha, không mẹ, phải ăn xin vỉa hè, góc phố... Vân thân mến! Đọc xong tâm sự của bạn tôi cảm nhận được tâm trạng đau đớn, rối bời của bạn. Quả thực để đặt...