Mẹ anh dọa chết nếu chúng tôi cưới nhau vì sợ tôi nhiễm “gen ly hôn” từ bố mẹ mình
Bố mẹ tôi đã ly hôn từ lâu, tôi không trách 2 người cũng chưa từng nghĩ đó là thiệt thòi. Thế nhưng, giữa lúc này đây tôi cảm thấy sao mà cuộc đời cay đắng tới như vậy.
Tôi sinh ra trong gia đình đầy đủ cả bố và mẹ, những năm đầu, bố mẹ tôi yêu nhau thắm thiết thế nhưng mọi thứ nguội dần, cả 2 lo xây dựng tương lai, chẳng ai nghĩ cái nhà cũng cần có người sưởi ấm. Tới cuối cùng, vào 1 ngày đông, bố mẹ tôi nói họ đã nghĩ kĩ rồi, họ muốn tôi chọn 1 trong 2 và hứa dù tôi ở với ai, dù chúng tôi không còn là gia đình hoàn chỉnh tôi vẫn sẽ nhận được tình thương như bố mẹ đã từng.
Rôi tôi chọn ở với bố, trong đầu óc đứa 17 tuổi khi đó tôi hiểu mẹ cần có cuộc sống riêng để tìm cho mình 1 người phù hợp. Còn bố tôi, ông là đàn ông, ông có thể tự quyết cuộc đời mình vì ông là phái mạnh, ông được quyền chinh phục người khác.
Cuộc sống của tôi sau khi bố mẹ ly hôn cũng chẳng khác gì nhiều, chia tay vì hết yêu, còn nghĩa tình chứ không phải do sự xuất hiện của 1 người nào khác vì thế mối quan hệ của bố mẹ tôi khá tốt.
Mẹ tôi sau đó mua 1 căn nhà ngay gần để tiện qua lại chăm sóc cho tôi và cũng để tôi quen dần với sự xa cách của cả bố và mẹ. Thế nên nói tuy nói tôi sống trong gia đình tan vỡ nhưng so với người khác còn thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không phải chứng kiến cảnh cãi nhau triền miên như những nhà khác.
Video đang HOT
Không ngờ gần 10 năm sau đó lại là điểm yếu của tôi. Ảnh minh họa.
Yêu tôi 2 năm, anh đã từng về nhà tôi rất nhiều lần, từng gặp cả bố và mẹ tôi cũng từng chứng kiến cảnh 2 người ngồi nói chuyện nhẹ nhàng với nhau như 1 gia đình hạnh phúc chẳng có vẻ gì là của 1 nhà đã ly hôn gần chục năm. Nhiều lúc anh còn bất ngờ vì bố mẹ tôi tôn trọng nhau, tôn trọng cuộc sống của nhau đến như vậy.
Có những hôm 2 đứa ngồi với nhau anh hỏi về quá khứ của tôi, anh cũng như nhiều người khác nghĩ tôi đã trải qua 1 tuổi thơ bất hạnh nhưng khi nghe tôi nói anh đã khá ngạc nhiên. Anh còn muốn sau này khi chúng tôi có “lỡ” hết yêu cũng phải đối xử với nhau chân thành, thẳng thắn như cách bố mẹ tôi đang làm. Đó mới là điều tốt cho cả 2 và con cái chứ không phải cố gắng níu kéo hạnh phúc để cả 2 bên cùng căng thẳng, không ai nhịn ai – như là cuộc sống anh đã sống suốt 26 năm trời. Vì bố mẹ anh là những người như vậy.
Bố mẹ anh lấy nhau không phải vì yêu nhau, họ vì mai mối mà thành vì thế tình cảm rất ít mà sống vì trách nhiệm. Cả 2 người từng có những thời gian để cho người thứ 3, thứ 4 xen vào cuộc sống gia đình. Thế nhưng, họ nhất quyết dây dưa với nhau, họ cứ nghĩ như vậy là vì anh và em gái. Họ cãi nhau thường xuyên và cũng không ngại thể hiện điều đó trước mặt con cái. Nhiều lúc chính anh cũng không hiểu họ làm thế làm gì, tới cuối cùng chẳng có ai được hạnh phúc.
Mẹ anh, người phụ nữ sống cả cuộc đời không hạnh phúc, bà như bị ám ảnh về chuyện tan vỡ vì thế với bà thà ngói lành còn hơn ngọc nát. Bà áp cả những tư tưởng đó vào anh vì thế khi chỉ mới nghe nói bố mẹ tôi ly hôn bà đã gọi tôi đến 1-2 hỏi cho ra nhẽ.
Bà cho rằng 1 đứa trẻ sống không đủ cả bố và mẹ chẳng thể là đứa trẻ tốt. 1 đứa trẻ có bố mẹ ly hôn là đứa trẻ “khuyết tật” về tâm hồn. Chưa hết, bà hoang đường tới mức nghĩ 1 đứa con như tôi sẽ bị nhiễm “ gen ly hôn” từ bố mẹ mình. “Rồi mày cũng sẽ như bố mẹ mày thôi!” – không cần phải nói, hành động của bà chứng minh bà nghĩ như vậy.
Khi biết anh vẫn quyết định lấy tôi bà khóc lóc, không ăn, không uống… tạo áp lực bắt anh phải chọn lựa, hoặc là bà, hoặc là tôi. Nói thẳng ra, tất cả đều là bà tự mang tôi lên cân để mà so sánh còn với tôi những trò của bà ấu trĩ, không đáng để bận tâm.
Tôi giống bố mẹ mình, tôi sẽ không ép bản thân phải ở với 1 người tôi không thích vì thế dù anh có chọn tôi hay không cũng không quan trọng. Tôi không muốn có 1 bà mẹ chồng như vậy vì thế tôi sẽ chẳng vì con bà mà nhún nhường hay nhân nhượng. 2 từ này ngay từ khi mới đẻ đã không có trong từ điển của tôi.
Theo eva.vn
Chồng là con một nên tôi chẳng biết làm sao để vừa lòng anh
Tôi cảm giác chồng như đứa trẻ chưa lớn, lúc nào cũng được sự bao bọc của mẹ, từ chuyện nhỏ nhất.
Hình ảnh minh họa
Chồng tôi 32 tuổi, tôi 27 tuổi, lấy nhau được 2 năm, giờ đã có bé trai hơn một tuổi. Tôi dân tỉnh lên thành phố học, làm việc và lấy chồng ở đây. Chồng là con một nên cưới xong chúng tôi sống chung với gia đình chồng. Khi tiến tới hôn nhân chúng tôi không vấp phải sự phản đối nào từ bên nhà chồng, chỉ có bố mẹ tôi lo lắng vì bản thân là con út, sợ tôi lấy con một sau này sẽ khổ nên ngăn cản. Vì chồng tôi kiên trì nên vẫn đến được với nhau.
Chồng tôi là người thứ hai sau mối tình đầu của tôi (lúc đó chỉ thích ở mức bạn bè) nhưng là người tôi dành nhiều tình cảm nhất. Có lẽ vì vậy mà chồng không còn trân trọng tình cảm của tôi nữa, từ khi lấy chồng, tôi không còn là chính mình. Tôi phải thay đổi bản thân mình cho phù hợp với nhà chồng và theo yêu cầu của chồng. Trước đó tôi là người lạc quan, vui vẻ, hòa đồng, giờ tôi lầm lì, ít nói, không còn vui vẻ, dễ nổi cáu.
Mới cưới chúng tôi đã cãi vã nhiều vì không hợp trong lối suy nghĩ, sinh hoạt chung. Anh hay la mắng tôi bằng từ ngữ nặng nề, kể cả khi tôi bầu bí. Anh không phụ giúp gì tôi, nếu không ở với ba mẹ chồng thì tôi không biết sống như thế nào khi chẳng có ai giúp trông con để làm việc. Tôi đi làm xong về chăm con rồi làm việc nhà, không có thời gian làm đẹp cho mình, tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi, luôn bị chồng chê bai ngoại hình.
Nhà tôi có 4 phòng ngủ, trong đó ba mẹ chồng một phòng, vợ chồng tôi một phòng và 2 phòng để trống. Chuyện không có gì cho đến khi chồng tôi học bài và ngủ lại trên đó (anh học văn bằng 2). Có một phòng đầy đủ chăn ga gối nệm anh không nằm, lại nằm phòng mà nửa chiếc giường để đồ đạc, anh nằm nửa phần còn lại. Tôi đã bị mẹ chồng trách khi không chăm lo cho chồng, để chồng ngủ như vậy, dù tôi đã nói anh học xong thì xuống phòng ngủ. Hôm qua anh chở mẹ đi công chuyện, mẹ chồng không vui và nói lại chuyện đó, anh nổi nóng la mắng, mạt sát, văng tục, chửi rủa tôi. Không chịu được nữa tôi đã cãi lại, mẹ anh hùa vào nói tôi không tôn trọng chồng và gia đình chồng. Anh càng có cớ la mắng và dọa đánh tôi. Tôi cảm giác chồng như đứa trẻ chưa lớn, lúc nào cũng được sự bao bọc của mẹ, từ chuyện nhỏ nhất. Mẹ chồng tôi rất thương con trai, chăm lo từng bữa ăn. Tôi thật chán nản và bế tắc.
Mỗi tháng chồng đưa cho tôi 2,5 triệu lo cho con, còn lại lương anh bao nhiêu tôi không biết đến, mà tôi phải đòi chồng mới đưa chứ không tự giác. Do ở chung, ba mẹ lại không lấy tiền ăn nên tôi hay mua đồ về cả nhà ăn chung, chi phí đó đều từ lương của tôi, anh không phụ thêm mà nhiều lúc còn mượn thêm tiền tôi nhưng không trả. Từ lúc cưới đến giờ chúng tôi không để dành được gì, lương tôi chỉ được có 7 triệu. Tôi không biết phải thay đổi như thế nào mới vừa lòng chồng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Xin nói thêm, khi bình thường hay cãi nhau tôi đều dùng từ ngữ rất lịch sự, không văng tục hay nói từ gì hỗn láo, chưa cãi lời ba mẹ chồng bao giờ.
Theo vnexpress.net
Đàn bà sống bằng quá khứ, đàn ông sống bằng tương lai Đàn ông rất ít người sống với những kỷ niệm xưa như đàn bà, trừ khi là một quãng đời có những dấu ấn cực kỳ sâu đậm. Đàn ông quay về với người cũ, chẳng phải lúc nào cũng do tình nghĩa, mà đa phần là do bản chất muốn kiếm tìm một sự mới lạ, chứ mối tình xưa ấy có...