Mẹ anh coi em là đứa hư hỏng
Để níu kéo, em đã nói cho hai bên gia đình biết sự thật chúng ta “sống thử”. Nhưng kết quả em và gia đình bị coi thường.
Em thật sự rất buồn và đau khổ khi anh đối xử với em như vậy. Sau 8 năm yêu nhau và 3-4 năm chung sống như vợ chồng, giờ anh vẫn tàn nhẫn bỏ ra đi. Anh bảo rằng anh đã quá mệt mỏi và chịu hết nổi rồi. Anh có nghĩ em sẽ như thế nào khi nghe anh nói vậy không? Em đã cố gắng níu kéo nhưng càng níu kéo thì càng vô vọng và giờ đây, cả gia đình anh xem em là một đứa con gái không đàng hoàng.
Em còn nhớ, ngày mới chuyển vào lớp, anh là người đầu tiên em tiếp cận và nói chuyện. Hôm sinh nhật thầy, anh đã nhìn em trừng trừng khi cậu bạn trai khác đèo em. Anh còn đấu khẩu với cậu ấy trong suốt buổi tiệc, khiến em nghĩ mình cũng là người liên quan. Đến cuối buổi, anh quát trống không với em rằng: “Lên xe chở về”. Em thấy sợ nhưng lại răm rắp trèo lên. Ngồi phía sau, em thấy run vô cùng. Tự nhiên, anh kéo tay em ôm anh rồi nói: “Mai mốt, ngoài anh ra, không được để ai chở. Biết chưa?”.
Sau lần đó, em biết anh thích em từ lâu và chúng mình đã chính thức yêu nhau. Được 3-4 tháng thì tình cảm hai đứa nhạt dần. Đúng lúc đó, ông em mất và nỗi buồn với em tăng lên gấp bội. Nhưng em đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ quên anh, vượt qua kỳ thi và lên thành phố học.
Bẵng đi một thời gian, em nhận được thư của anh. Cầm lá thư trên tay, em thấy mình run run và tự hỏi tại sao anh biết địa chỉ của em mà gửi thư. Chúng ta lại bắt đầu quan tâm, chia sẻ với nhau mọi chuyện như ngày xưa. Không ai nói với ai lời nào nhưng cả hai đều tự hiểu là cần có nhau. Nhưng… lại một lần nữa anh ra đi, không một lời giải thích. Anh để lại trong em một khoảng trống quá lớn.
Lần thứ hai, em tự hứa với chính mình là sẽ không bao giờ nghĩ tới anh nữa. Em đã cố gắng học tập và tốt nghiệp ra trường, đi làm. Khoảng một năm sau, em nhận được tin nhắn lạ: “Khỏe không? Có nhớ ai không?”. Em không trả lời thì khoảng 1 giờ sau, số máy đó gọi lại. Là anh! Chúng ta đã nói chuyện suốt cả đêm và bây giờ em cũng không biết đã nói những chuyện gì. Và chuyện tình yêu ngày xưa được nối lại, ngọt ngào và mê đắm hơn. Em trao cho anh thứ quý giá nhất của người con gái.
Nhưng khi gia đình em hỏi anh về chuyện đám cưới thì anh im re. Anh chỉ bảo con chưa có ý định lập gia đình. Em nấp sau cửa nghe thấy mà trong lòng đau nhói. Sau đó, anh giải thích với em rằng anh muốn có sự nghiệp ổn định. Đó là lời nói dối bởi em đã phát hiện ra anh có người con gái khác. Em đau lắm nhưng rồi cũng buông tay vì đó là con đường anh đã chọn.
Những tưởng chúng ta không còn có thể nhìn mặt nhau nữa nhưng rồi em lại dang tay đón anh khi anh cần đến sự giúp đỡ của em. Tình yêu dành cho anh trỗi dậy, em tha thứ tất cả và lại yêu anh. Em nhận thấy ở anh sự thay đổi rõ ràng và thiện chí. Anh không nhậu nhẹt với bạn bè, anh chuyển công ty để không chạm mặt cô ấy nữa… Mọi chuyện đã bắt đầu dễ chịu hơn.
Video đang HOT
Sự đời thật chẳng ai biết trước điều gì. Sau 3-4 năm chung sống như vợ chồng, anh lại nói lời chia tay. Nhưng lần này, em đã níu kéo anh bằng mọi cách. Em nói cho gia đình hai bên rằng chúng ta “sống thử”. Bố mẹ em té xỉu còn nhà anh nhìn em với đôi mắt hoàn toàn khác. Dù trước đó, mẹ anh rất quý em nhưng giờ với bà, em là đứa con gái dễ dãi, không đàng hoàng và chẳng biết giữ mình. Bố mẹ em bị mang tiếng không biết dạy con.
Kết quả của một mối tình 8 năm thật quá đắng cay. Bài học này suốt cuộc đời em cũng không thể nào quên và mong rằng những cô gái khác đừng nhẹ dạ, cả tin như em. Tình yêu không có chỗ cho sự mù quáng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị mẹ anh ghét vì em quá xấu
Mẹ anh không thích em, bác ấy nói em quá xấu và lùn, không hợp để yêu anh.
Em năm nay 24 tuổi, hiện em đang học năm cuối Đại học. Chúng em yêu nhau đã được 3 năm. Tình yêu của em và anh ấy ngày một bền chặt và cứ lớn dần lên theo năm tháng.
Nhưng từ khi yêu nhau, em đã bị ngăn cấm bởi gia đình anh ấy. Mẹ anh ấy đã tìm những lý do rất vô lý để không đồng ý cho anh ấy yêu em. Lúc thì bác ấy nói là em cãi lời bác ấy, lúc thì chê em lùn và xấu không xứng với anh ấy (em chỉ cao 1m50, còn anh ấy cao 1m78).
Hiện anh đã đi làm ở gần nhà. Thời gian gần đây em tưởng mọi chuyện dần ổn định nên có mua một món quà gửi lên tặng anh ấy. Quà vừa tới nơi thì bác ấy lấy số điện thoại của em ở trên phong bì thư gọi điện cho em nói rằng " Cô đừng lấy tiền ra mà mua chuộc con tôi, nhà tôi không thiếu tiền".
Em vô cùng bàng hoàng và buồn bã.
Chuyện này anh ấy không biết. Sau khi em kể lại thì mới biết. Anh ấy là người con ngoan ngoãn nên không gây sự trong gia đình, chỉ buồn và không biết làm gì.
3 năm yêu nhau, em rất đau khổ. Tình yêu của chúng em rất tốt và nó vẫn được nuôi dưỡng bởi sự cẩn thận và mãnh liệt của em và anh. Em và anh ấy rất tôn trọng nhau và rất yêu thương nhau. Nhưng khi nghĩ lại những lời bác ấy nói, lòng em lại đau đớn. Rồi bác ấy đưa ra những lý do khác nữa để không thích em như bác ấy mặc cảm với những người có tên giống em, vì có người tên như em rất ghét bác ấy. Một lý do nếu ai đó nghe thì thật là kỳ cục.
Em cố gắng nhiều rồi nhưng em vẫn lo sợ... (Ảnh minh họa)
Sự cố gắng của em có lẽ là đã quá nhiều, em rất yêu anh ấy vì chúng em rất hợp nhau. Hai đứa là điểm tựa tinh thần của nhau. Nhưng em nghĩ có lẽ em sẽ dừng lại tại đây. Em rất mong chị Thanh Bình hãy cho em lời khuyên, cho e biết em nên làm gì để không buồn và chán gia đình anh ấy. Em có nên cố gắng đi đến cùng của chuyện tình yêu này không khi mẹ anh ấy chẳng coi trọng em...
Em xin cảm ơn!
Trả lời:
Chào em,
Tình yêu và hôn nhân không phải bao giờ cũng là hai việc đi liền kề. Có những đôi bạn trẻ yêu nhau thắm thiết, nhưng sau một thời gian, họ lại không quyết định tiến tới hôn nhân, bởi hôn nhân cần nhiều thứ, chứ không chỉ cần "hai quả tim vàng".
Nghe thì có vẻ phũ phàng, nhưng đó lại là một thực tế mà không ai dám phủ nhận. Việc của em cần làm lúc này không chỉ là làm cách nào để làm vừa lòng mẹ chồng tương lai, mà suy nghĩ kỹ về tình cảm của anh ấy dành cho em lúc này, bởi anh ấy mới là "nhân vật số một" và là nhân tố quyết định. Nếu anh ấy yêu em, không muốn mất em, anh ấy phải có cách thuyết phục cha mẹ. Anh ấy chỉ nghe em nói và rồi cũng chán nản chẳng biết làm gì thì không ổn. Em hãy hỏi anh ấy, có còn muốn giữ gìn tình yêu với em nữa không?
Bên cạnh đó, làm cha, làm mẹ ai cũng muốn con cái mình hạnh phúc trong tình yêu và có cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nhưng đôi khi, cũng chính từ ham muốn chính đáng này mà nhiều ông bố bà mẹ đã can thiệp quá sâu vào chuyện yêu và hôn nhân của con. Và, nhiều người trong số họ đã không hề biết rằng họ khi làm thế đã vô tình đẩy con vào một cuộc sống gia đình không hạnh phúc.
Trường hợp của em, mẹ người yêu em vì lo lắng cho hạnh phúc của con, thấy em không phù hợp hay đôi khi vì sĩ diện của bản thân, gia đình mà ngăn cấm tình duyên, ép con phải từ bỏ người yêu.
Em hãy cứ yêu theo trái tim mình mách bảo (Ảnh minh họa)
Nhiều bậc phụ huynh nghĩ rằng mình ngăn cấm hay gán ghép chuyện tình duyên cũng chỉ vì yêu thương, lo lắng cho tương lai của con, và rằng với kinh nghiệm sống của mình, họ sẽ biết được điều gì là đúng, sai và có những quyết định sáng suốt cho nó. Tuy nhiên, khi trưởng thành, cả em và anh ấy đã có cách suy nghĩ riêng, mong muốn được cha mẹ tôn trọng những quyết định của mình.
Em hãy trao đổi với anh ấy, hỏi thẳng anh ấy là anh dự định thế nào? Nếu em vẫn còn muốn yêu và kết hôn với anh ấy, cho dù sau này vất vả em cũng chấp nhận thì quyết định của anh ấy ra sao. Nếu nhận thấy tín hiệu xấu, hãy dũng cảm nhìn vào sự thật, chấp nhận chia tay để khỏi phiền lụy về sau. Em còn trẻ, cơ hội còn nhiều, đừng vì tiếc thời gian đã dành cho nhau mà "cố đấm ăn xôi" mà bỏ lỡ cơ hội khác tốt hơn em nhé.
Còn nếu anh ấy yêu em, em hãy thông cảm cho mẹ anh ấy, và bằng thời gian, bọn em hãy chứng minh với bố mẹ lựa chọn của mình là đúng. Vẫn bảo: "Ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên". Ai cũng thấy, chẳng có một giá trị vật chất nào có thể đem quy đổi hay đặt ngang hàng với tình yêu. Tình yêu là vô giá. Hãy sống thật theo những gì trái tim mách bảo để không bao giờ phải ân hận em ạ!
Thân mến!
Theo Bưu Điện Việt Nam
8-3, có nên chúc mừng mẹ anh? Mẹ anh sẵn không đồng ý em từ trước. 8-3, em có nên đến chúc mừng mẹ anh? Em đang cảm thấy bế tắc trong cuộc sống, nhưng em là một người khá kín đáo nên em không hay tâm sự chuyện của mình, và lúc này đây em rất cần một lời tư vấn. Em 27 tuổi, còn anh 33 tuổi, hai...