Mẹ anh chê tôi gày, khó có con
Ngay từ ngày còn là sinh viên, tôi đã gầy, cao tới tận 1m60 mà chỉ được có 42 kg. Cả nhà tôi ai cũng kêu ca, bảo tôi gầy quá.
Bố mẹ tôi thì lo lắng cho con gái nên cứ tha hồ tẩm bổ đủ thứ cho con. Mẹ tôi chuẩn bị sữa, đồ bổ, còn bắt tôi uống thuố.c bắc cho ăn khỏe, thế mà tôi vẫn gầy trơ xương. Người ta bảo, cái tạng người vậy rồi nên có cố mấy cũng không thể nào béo được. Chỉ khi lấy chồng vào, âm dương hòa hợp thì may ra mới béo. Nhưng khổ nỗi, gầy thế này thì có ai lấy không, lại còn không xinh đẹp nữa.
Thật ra, tôi không xấu. Chỉ là tôi gầy quá nên mặt hóp vào, không có thịt nên không bầu bĩnh được như các bạn cùng trang lứa. Thú thực là, bản thân tôi cũng chán lắm, nên tôi thường không tự tin khi gặp gỡ mọi người. Nếu béo hơn chút, chắc tôi xinh lắm, ai cũng nói tôi như vậy. Có người thì tìm mọi cách cho mình gầy đi, có người thì chỉ mong làm sao giảm được 4-5kg nữa thì người mới đẹp. Thế mà tôi mong tăng chẳng được. Bạn bè thì không dám ăn, vì chỉ ăn một tí là họ đã tăng cân. Còn tôi thì cứ ăn thật nhiều, thật no, ăn đủ chất, tẩm bổ đủ thứ cũng thấy càng ngày càng còm nhom.
Tôi chỉ ước ao tăng thêm được tầm 5kg nữa, thì có lẽ ai cũng hài lòng. Khuôn mặt lúc đó sẽ xinh xắn lắm, da cũng căn mịn hơn, và người cũng có da có thịt. Người ta nói, con gái có tí da tí thịt mới xinh, chứ gầy quá thì chẳng ra sao cả. Như mấy cô người mẫu, cứ ăn kiêng đến khổ, làm cho thân hình còm nhom, nhình như tấm xương di động, thế mà cứ coi là đẹp.
Tôi chỉ ước ao tăng thêm được tầm 5kg nữa, thì có lẽ ai cũng hài lòng. Khuôn mặt lúc đó sẽ xinh xắn lắm, da cũng căn mịn hơn, và người cũng có da có thịt. (Ảnh minh họa)
Khổ nỗi, các cụ không ưng chuyện con gái gầy quá. Nhất là mấy bà mẹ chồng tương lai, ai chịu ưng mấy cô con dâu còm nhom. Đó mới là điều khiến tôi lo lắng. Không được xinh đẹp như bạn bè, lại còn gầy ốm, nên tôi cũng mơ ước có một người yêu thương tôi lắm. Mãi mới tìm được người mình thích, tôi và anh tính chuyện đưa nhau về ra mắt gia đình.
Vậy mà, cuối cùng, cái ngày ra mắt tưởng chừng hạnh phúc, vui vẻ, lại bị mẹ anh cho một &’vố’. Tôi ái ngại vì thái độ của mẹ anh. Trong bữa cơm, khi mọi người nói chuyện cưới xin của anh, mẹ anh phán một câu: “Cưới xin gì, con dâu tôi phải chọn kĩ. Đứa nào cao ráo, mập mạp thì mới cưới. Gầy còm, ốm yếu có ra cái gì, rồi sau này không làm được việc gì, sinh con cũng khó mà sinh được”. Tôi muốn bỏ bát cơm và chạy ra ngoài nhưng không thể hành động như vậy. Nghe mẹ anh nói mà tôi chán nản, tại sao mẹ anh lại đốp vào mặt tôi như thế. Mẹ anh không nể nương gì tôi sao. Có nói thì cũng nên đợi sau khi tôi ra về chứ, đằng này, mẹ anh lại nói ngay trong bữa cơm thì khác gì một lời cảnh cáo với tôi.
Hôm sau, anh xách cho tôi bao nhiêu thứ đồ bổ, bảo tôi ăn cho béo, nhất định phải tăng cân. Mẹ anh nói, nhìn tôi gầy quá, khó có con. Mẹ không muốn anh cưới một cô vợ như vậy về nhà. Thế nên, anh mới giục tôi tăng cân. Tôi đã cố gắng lắm rồi mà không tăng được. Tâm lý thoải mái đã ăn gì, giờ lại chuyện mẹ anh bắt ép, tôi phải làm sao đây? Vừa suy nghĩ về việc phải tăng cân, vừa áp lực vì có người mẹ chồng như thế, liệu tôi có yên thân mà tính chuyện tẩm bổ không?
Video đang HOT
Tôi chỉ nghĩ, nếu có béo về nhà anh sống, chắc gì đã được đối xử vui vẻ. Mẹ anh, ngay tới chuyện tôi gầy khó sinh con, còn dám nói ra trước mâm cơm thì có gì mà không dám nói. Tôi nghĩ, làm dâu mẹ anh chắc tôi cũng khổ lắm.
Giờ tôi thật sự mệt mỏi. Gầy là cái tội sao, tôi muốn béo mà không thể béo, nhưng ai bảo gầy không sinh được con? Thật là người già hay nghĩ lung tung rồi đổ oan cho người khác. Giờ tôi lại mang cái tiếng là khó sinh thì ai dám lấy tôi.
Thật ra chuyện gầy hay béo còn phụ thuộc vào tạng người. Tôi có thể thông cảm chuyện mẹ anh tuyển con dâu béo tốt, để còn phụ giúp mẹ việc nhà. Nhưng không thể thông cảm chuyện mẹ anh nói tôi khó sinh con được. Mẹ anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy, lại còn nói tôi trước họ hàng nhà anh. Như thế mẹ anh cố tình làm vậy để tôi rời xa anh vậy.
Bạn tôi kia, cũng có nhiều người gầy như tôi, vậy mà họ vẫn lấy chồng, vẫn sinh con. Và khi họ có chồng, có con rồi, họ béo ú, có khi còn không hãm lại được. Khi ấy mong gầy còn chẳng được chứ đâu phải như bây giờ. Nhiều khi tôi giận mẹ anh lắm, vì thật ra, người lớn phải có suy nghĩ trước sau khi nói chuyện. Mẹ anh làm vậy là không tôn trọng tôi.
Tôi yêu anh là tình yêu chân thành, đâu phải cái gì đó giả dối hay cầu lợi. Tôi cũng có thua kém ai, học hành đầy đủ, công việc ổn định, gia đình cũng khá giả, cơ bản, vậy mà mẹ anh xúc phạm tôi. Gầy hôm nay, béo ngày mai, sao mẹ anh quy kết như thế chứ.
Tôi còn đang cân nhắc chuyện có nên yêu anh hay không, thật lòng tôi chán nản quá rồi, mệt mỏi quá rồi. Giờ tôi phải làm sao hả các bạn, hay là bỏ đi?
Theo VNE
Mẹ chồng, cứ cho tiề.n là ổn hết!
Mẹ bảo, con cái phải có trách nhiệm với bố mẹ, hàng tháng phải cho bố 2 triệu, mẹ 2 triệu, đó là tiề.n báo hiếu.
Không biết các bạn thế nào chứ tôi thì đúng là như vậy. Trong hoàn cảnh gia đình tôi, khi có một bàmẹ chồng tham tiề.n, tôi luôn nghĩ, chỉ cần đáp ứng được như cầu của mẹ là được, không vấn đề gì.
Mẹ chồng tham tiề.n
Mẹ chồng tôi vốn là người tiết kiệm, nhưng cái sự tiết kiệm &'chính hiệu' thì không nói làm gì. Giá như mẹ biết dành dụm để tiề.n lo cho con cháu, giữ hộ con cháu thì không nói, đằng này bị chỉ tính bòn rút của con cái, lo cho thân mình.
Ở cái tuổ.i của mẹ, chuyện tiề.n nong vẫn còn rất quan trọng. Mẹ chưa phải già để không biết dùng tiề.n và.o việc gì vì mẹ vẫn chưa nghỉ hưu. Mẹ tôi làm giáo viên, cái nghề mà người ta bảo là nhã nhặn, cao quý. Tôi không nói gì tới cái nghề ấy, nhưng nếu là người như mẹ thì đúng là có chút lệch lạc. Mẹ lên lớp, giảng dạy cho các em học sinh phải biết chia ngọt sẻ bùi, biết quan tâm nhau, lo lắng cho nhau, đối xử tốt với người xung quanh, nhất là người thương yêu mình. Thế nhưng, với những đứa con như tôi, là con dâu của mẹ, mẹ lại coi không ra gì, chỉ nghĩ chuyện bòn tiề.n của con cái.
Vợ chồng tôi ở riêng, chẳng liên quan tới nhà mẹ. Tôi làm kinh doanh cho một công ty, thu nhập cũng ổn ổn. Còn chồng tôi làm thuế hải quan. Mỗi lần lĩnh lương là được tới 2 chục triệu, số tiề.n ấy với tôi mà nói là lớn. Hai vợ chồng gom góp, chịu khó tiết kiệm cũng được khá nhiều tiề.n. Tôi tính toán dành dụm để xây một cái nhà lớn, sau này có con cái cho nó rộng rãi.
Lúc nào mẹ cũng muốn quản tiề.n của vợ chồng tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng mẹ nhất định không để yên cho vợ chồng tôi. Mẹ bảo, con cái phải có trách nhiệm với bố mẹ, hàng tháng phải cho bố 2 triệu, mẹ 2 triệu, đó là tiề.n báo hiếu. Tôi thấy kì kì, vì xưa nay, có ai lại đòi tiề.n báo hiếu đâu. Bố mẹ lo cho con còn không xong lại đi đòi tiề.n của con. Trong khi bố mẹ tôi lại chưa nghỉ hưu, tiề.n cũng tự kiếm được, vậy thì hà cớ gì lại bắt chúng tôi cho nhiều tiề.n như thế mỗi tháng. Kể như bố mẹ già rồi, con cái phụng dưỡng thì không nói làm gì, đằng này, con cái còn chưa có nhà cửa, tiết kiệm để xây mà mẹ cũng không hài lòng.
Mẹ còn nói với chồng tôi, phải đưa tiề.n cho mẹ, đừng đưa cho vợ. Vì vợ chồng khác má.u tanh lòng, biết đâu được lúc nào đó tôi lại &'cắ.m sừn.g' chồng tôi, cuỗm tiề.n thì sao. Nên cứ đưa tiề.n cho mẹ giữ. Mẹ mua hết thành vàng rồi đeo vào người, cất đi. Nhưng chỗ cất chỉ có mình mẹ biết.
Đang cãi nhau, cho tiề.n, mẹ chồng cười ngay
Vì cái chuyện tiề.n nong mà mẹ bực tức tôi, khó chịu với con dâu, không coi tôi ra gì. Mẹ bảo tôi thao túng chồng con, quản chồng chặt, không cho con trai mẹ thở. Tôi nào làm gì anh, chỉ là kế hoạch tiế kiệm chúng tôi đã vạch ra và cứ thế là tiến hành. Tôi cũng bỏ ra tiề.n lương hàng tháng chứ có phải là tiết kiệm tiề.n của mình, lấy tiề.n của chồng ăn tiêu, hay là không cho tiề.n của mình vào quỹ đâu. Vợ chồng dù sao cũng rõ ràng về tài chính.
Mẹ chử.i bới tôi là đứa con dâu láo lếu, không biết nghĩ cho bố mẹ chồng. Bảo tôi chỉ chăm chăm mang tiề.n cho mẹ đẻ, lo cho nhà mình, không lo xây dựng nhà chồng. Nói mãi cũng mệt, nếu mà về nhà ngày nào thì cãi nhau ngày đó, nên có khi cả tháng tôi không dám về thăm bố mẹ chồng.
Mẹ chử.i bới tôi là đứa con dâu láo lếu, không biết nghĩ cho bố mẹ chồng. Bảo tôi chỉ chăm chăm mang tiề.n cho mẹ đẻ, lo cho nhà mình, không lo xây dựng nhà chồng.(ảnh minh họa)
Bố tôi thì không có vấn đề gì, chỉ mẹ tôi là như vậy. Tôi tham khảo ý kiến chị em, làm thế nào để &'trị' mẹ chồng, thì họ mách tôi một cách rất hay. Họ bảo, không phải con dâu láo nhưng với bà mẹ chồng như thế, cứ dùng tiề.n mà mua chuộc. Tôi không cho mẹ được 4 triệu thì cũng nên cho 1-2 triệu, âu cũng là việc nên làm. Hoặc thi thoảng đưa mẹ đi mua sắm đồ đẹp, dù sao mẹ cũng vẫn chưa già, cũng cần ăn diện.
Tôi đã thử cách đó. Tôi nhẫn nhịn, mỗi tháng tôi mua cho mẹ một bộ đồ thật đẹp, có khi thì cái đồng hồ, có khi thì đôi giày đẹp. Quy ra tiề.n thì cũng chỉ triệu bạc, chẳng thấm vào đâu so với số tiề.n mẹ đòi, nhưng cũng là niềm an ủi, động viên với mẹ. Tháng nào không mua được quà thì tôi cho mẹ 1 triệu khi lĩnh lương. Bố thì tôi không cho vì bố chẳng màng.
Nhưng có vẻ như tín.h xấ.u khó lòng mà thay đổi. Mẹ chồng được thể suốt ngày gây sự cãi vã với tôi để vòi tiề.n. Và sau mỗi lần cãi nhau, tôi lại nhịn, lại phải cố cười khi mẹ gây sự, đưa cho mẹ vài trăm hay 1 triệu để mẹ ăn tiêu. Có khi thì tôi chê cái tóc của mẹ dài quá rồi, mẹ đi cắt đi, và lại đưa cho mẹ 5 trăm cắt tóc. Thi thoảng tôi làm như vậy rồi cũng thành thói quen. Dù sao thì mẹ cũng biết tôi đã có ý giảng hòa, và cũng là cách tôi thể hiện sự quan tâm. Nghĩ lại, mẹ chồng nào chả khó tỉnh, ai chẳng sợ con dâu quản tiề.n của con trai mẹ. Dù là mẹ có tiề.n nhưng thi thoảng cho mẹ ít, lại quà cáp cho mẹ thì có lẽ họ cũng vui.
Thôi thì mẹ chồng con dâu muôn đời vẫn vậy, bảo một người mẹ chồng tốt với mình như mẹ ruột thì đúng là không bao giờ có. Thế nên, cố gắng biến những thứ không thể thành có thể, dù là có miễn cưỡng đi chăng nữa cũng phải cố làm. Hi vọng, cách làm của tôi sẽ dài lâu và sẽ giữ được hòa khí mẹ chồng nàng dâu. Chị em cũng thử cách của tôi xem sao nhé!
Theo VNE
Mẹ chồng: Tốt cũng không xong Con dâu sáng sáng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn thức uống cho cả nhà, nhưng tôi chẳng bắt cháu làm những việc ấy. Hôm trước, tôi lên mạng và có đọc được bài viết &'mẹ chồng quan tâm quá, con dâu sợ', tôi bỗng chột dạ, nghĩ lại mình. Thì ra con dâu đang nghi ngờ những hành động của tôi dành...