Mẹ anh cấm vì tôi là gái miền Nam
Ngày tôi về nhà anh ra mắt, bố mẹ anh đon đả, chào mời, nhiệt tình và vui vẻ, tôi cảm thấy thích lắm.
Tôi yên tâm vì như vậy thì tôi có thể tiến xa hơn với anh, không còn phải lo lắng chuyện tương lai nhiều như trước nữa.
Trước giờ, điều tôi lo nhất là ngày về nhà anh ra mắt với tư cách là người yêu. Tôi thực sự cảm thấy bận tâm về chuyện này, vì lần đầu phải gây được ấn tượng mạnh. Nếu lần đầu thất bại thì tương lai cực khó khăn. Nhưng lần đầu suôn sẻ, tôi thấy yên tâm lắm rồi. Tôi thực sự cảm thấy gia đình anh gần gũi, cởi mở nên nếu có chuyện về làm dâu thì có lẽ, tôi cũng không phải bận tâm nhiều.
Chúng tôi yêu nhau khi tôi ra Hà Nội học và đi làm ở cùng công ty anh. Gặp nhau, quý mến nhau và rồi dần trở thành tình yêu. Những ngày tháng xa quê với tôi mà nói thực sự khó khăn. Nhưng được anh quan tâm, yêu thương và che chở, tôi cảm thấy yên tâm phần nào. Chúng tôi có với nhau những kỉ niệm đẹp. Anh biết tôi buồn vì xa nhà nên luôn động viên, lo lắng cho tôi. Tôi ở tận miền Nam xa xôi, nhưng ngày đó, vì yêu thủ đô, yêu cái lạnh của Hà Nội nên tôi đã chọn con đường này. Còn anh lại là người đàn ông chững chạc, luôn biết quan tâm người khác. Ra Bắc học được một thời gian, tôi đã quen nói giọng Hà Nội, cũng là để thích nghi chon hanh, nên bố mẹ anh không biết tôi là ngườ miền Nam.
Có nhiều thứ ở miền Bắc, anh dạy cho tôi cách làm quen. Anh cũng đưa tôi đến những nơi mà tôi chưa biết, toàn là anh dẫn tôi đi. Thế nên, chúng tôi càng có nhiều kỉ niệm, thật đẹp và thơ mộng. Ban đầu, vì quý tôi nên mẹ anh xin số điện thoại của tôi từ anh, hay gọi tôi tới nhà chơi. Nhưng chỉ được tầm 2 tháng đầu, khi mẹ anh hỏi về quê của tôi, tôi nói là người miền Nam ra học, mẹ anh đã thay đổi nét mặt ngay lập tức.
Video đang HOT
Thế mà anh không nói một lời, có vẻ anh muốn chia tay tôi chỉ vì tôi là con gái miền Nam. Tôi cảm thấy tủi thân lắm, chán lắm. (ảnh minh họa)
Từ hôm đó, không có chuyện mẹ anh gọi cho tôi nữa. Mẹ anh cũng không bảo anh đưa tôi đến nhà chơi. Tôi có hỏi thì anh không nói gì. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Liệu có phải là tôi đã gây ra chuyện tày đình gì không? Rồi một thời gian, tôi với anh cứ yêu nhau như vậy, mẹ anh cũng không ý kiến, hoặc là có ý kiến mà tôi không hay biết. Tôi bàn tính với anh về chuyện cưới xin, chỉ để thử lòng anh, nhưng anh cứ ậm ờ không nói.
Cứ kéo dài mãi, tôi cảm thấy mệt mỏi trong tình yêu này. Chúng tôi yêu nhau được vài tháng sau đó thì mọi thứ cứ trục trặc. Nhiều khi tôi cáu giận vô cớ vì không biết anh còn yêu tôi hay không mà không thấy nói gì chuyện tương lai. Tôi bảo anh, vì sao thời gian qua mẹ anh không gọi điện hay là có thái độ tích cực gì với tôi. Gặng hỏi mãi, cuối cùng, anh cũng thừa nhận rằng, mẹ anh biết tôi là người miền Nam nên nhất định ngăn cấm tình yêu này. Mẹ bảo, mẹ không chê tôi điểm gì, chỉ chê mỗi cái quê quán, gốc gác của tôi. Mẹ anh không thích lấy con dâu miền Nam về vì nhà anh con một, mẹ muốn con dâu phải chu đáo, tốt, phải ngoan ngoãn, hiền lành, chịu thương chịu khó. Nhưng nghe nói, con gái miền Nam hay nhác việc, lại sống không sâu sắc, đơn giản. Mẹ sợ sau này cuộc sống của chúng tôi sẽ không hạnh phúc và con trai mẹ sẽ không được vợ chiều hay quan tâm nhiều.
Không hiểu cái suy nghĩ ấy ở đâu ra nhưng có vẻ, mẹ anh cực kì ác cảm với mấy cô gái miền Nam. Mẹ anh bảo, gái miền Nam chỉ biết ăn chơi tiệc tùng thôi. Nghe mẹ anh nói, tôi buồn lắm. Vì bản thân tôi không hề có ý nghĩ ấy. Tiếp xúc với tôi, lẽ ra mẹ anh phải hiểu chứ. Còn bản thân tôi, tôi yêu anh chân thành, muốn được làm vợ anh, có gì mà không chăm sóc cho anh chu đáo được. Nói thật, người con gái, nếu đã yêu thì sẽ hết lòng, còn nếu không yêu thì dù là Nam hay Bắc cũng vậy thôi. Tình cảm đã hết thì còn gì mà quan tâm, lo lắng cho nhau?
Nhưng sự cương quyết của mẹ anh và thái độ do dự của anh khiến tôi tự ái. Nếu thực sự yêu tôi chân thành, lẽ ra anh phải dũng cảm bảo vệ tôi, phải nói với mẹ để mẹ hiểu. Thế mà anh không nói một lời, có vẻ anh muốn chia tay tôi chỉ vì tôi là con gái miền Nam. Tôi cảm thấy tủi thân lắm, chán lắm.
Suy cho cùng thì ở đâu cũng có người này, người kia. Gia đình anh áp đặt như vậy chứng tỏ anh cũng không phải là người chồng lý tưởng để tôi dựa dẫm. Tôi quyết định từ bỏ tình yêu này, quyết định chia tay anh dù lòng vô cùng đau đớn. Làm sao có thể không đau được khi người yêu mình lại phũ phàng như vậy. Con gái miền Nam thì sao, có phải bố mẹ anh đã quá phong kiến hay không?
Theo VNE
Gái Bắc sắp đi làm diễn viên hết?
Nếu chúng tôi có thể đóng kịch được cả đời thì hẹn kiếp sau, con gái Bắc sẽ là những diễn viên diễn xuất tài năng, còn tôi, tôi sẽ xin thi vào ngành điện ảnh.
Sau khi một bài thơ chế về con gái miền Bắc được đăng tải với nội dung là con gái miền Bắc đanh đá chua ngoa, còn gái miền Nam, miền Trung thì nhu mì, hiền thục, dịu dàng, lễ độ.., tôi (với cương vị là cô gái miền Bắc) có một vài điều muốn chia sẻ. Chỉ là để giải tỏa những tâm tư và suy nghĩ trong lòng, cho chị em hiểu được, nhìn người không chỉ 'nhìn' là xong.
Cái giá trị của người con gái không phải do anh, do tôi, hay do một người thứ ba nào đó quyết định. Giá trị của con người, nhân phẩm của con người phải do 'chúng ta' phán xét, phải là một tập thể người và thứ cần nhất là thời gian. Không thể hôm nay thấy người ta tỏ thái độ với người khác mà đã nghĩ họ cũng sẽ đối với tất cả mọi người giống như vậy. Nếu bạn nghĩ như vậy, bạn hoàn toàn sai. Bạn phải tiếp xúc với họ, nhìn họ ứng xử với bạn và những người khác nữa. Và cũng nên thử đặt mình vào vị trí của người ta để hiểu được, nếu mình cũng như thế, mình sẽ làm gì?
Cái giá trị của người con gái không phải do anh, do tôi, hay do một người thứ ba nào đó quyết định. (ảnh minh họa)
Tôi không bắt bạn phải mất nhiều thời gian để hiểu một con người như thế. Bạn thoải mái nghĩ họ như thế nào nhưng đó là điều bạn nghĩ. Còn nếu bạn đã nói cho thiên hạ biết rằng, họ là người xấu, họ là người không ra gì, họ đanh đá chua ngoa, bạn phải có chứng cứ, phải cho người ta thấy được, đánh giá của bạn là 'chuẩn'.
Với cương vị là cô gái miền Bắc, tôi nghĩ, nếu bạn nghĩ chúng tôi chua ngoa, đanh đá, giả bộ ngoan hiền, giả bộ nhu mì, sống giả tạo thì bạn đã quá phiếm diện rồi. Không phủ nhận có những cô gái miền Bắc rất đanh đá, đanh đá đến nỗi không chịu được. Họ có thể cãi nhau cả với người lớn, với mẹ chồng. Họ cũng có thể cãi nhau tay đôi với chồng, nhưng bạn có dám đảm bảo với chúng tôi rằng, những cô gái miền Trung, miền Nam chưa bao giờ như thế. Bạn cũng có dám chắc chắn với chúng tôi rằng, tất cả con gái miền Bắc đều không có ai ngoan hiền, nhu mì?
Nói một lời 'công đạo', ở đâu cũng có người này người kia. Không ai cấm bạn quyền phán xét người khác nhưng đừng bô bô cho cả thiên hạ thấy đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân bạn. Tôi là con gái miền Bắc, không phải tôi có ý bênh vực mình, bênh vực những người khác, tôi chỉ nói sự thật, nói công bằng mà thôi.
Lòng tốt chẳng thể nào giả tạo mãi được (ảnh minh họa)
Nếu nói chung tôi chua ngoa, đanh đá nhưng lại giả được ngoan hiền thì thật là đã 'quá khen' rồi. Người ta nói 'cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra'. Chúng tôi có thể giấu hôm nay, giấu ngày mai nhưng không thể giấu ngày kia, giấu hôm sau, hôm sau nữa. Càng không thể giấu được cả đời. Bản tính con người có sao sống vậy, cha mẹ sinh ra đanh đá thì đã là đanh đá rồi.
"Điêu ngoa mà giả ngoan hiền?", tôi thật sự thấy phẫn nộ. Nếu chúng tôi có thể đóng kịch được cả đời thì hẹn kiếp sau, con gái Bắc sẽ là những diễn viên diễn xuất tài năng, còn tôi, tôi sẽ xin thi vào ngành điện ảnh.
Theo Eva
Lý do 'chọn yêu gái Sài Gòn hơn gái Bắc' Con gái Sài Gòn thích trải nghiệm cuộc sống tự lập thay vì muốn nhờ vả sự giúp đỡ của gia đình, thích sống cuộc sống an nhàn như con gái Bắc. Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, học đại học tại Miền Trung và hiện đang lập nghiệp tại Sài Gòn. Đã được sống ở cả 3 vùng đặc...