Mẹ anh cấm chúng tôi yêu nhau để trả thù
Tôi không hiểu nổi tại sao mẹ anh lại cố sống cố chết ngăn cản tình duyên của chúng tôi, dù không có lý do gì chính đáng, cho đến khi biết được sự thật.
Tôi và anh yêu được hơn 3 năm, tính chuyện kết hôn mới quyết định đưa nhau về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi thì không vấn đề gì, bố anh cũng vậy, nhưng đến hôm ra mắt mẹ anh (bố mẹ anh đã ly hôn) thì có chuyện.
Thực ra ban đầu, bà cũng niềm nở và có vẻ thích tôi, nên kéo tôi vào bếp, bảo tôi phụ mấy việc vặt, nhẹ nhàng hướng dẫn tôi làm đúng ý bà. Tôi mừng thầm vì có mẹ chồng tương lai tâm lý.
Hai bác cháu cứ vừa làm vừa tỉ tê nói chuyện. Mẹ anh hỏi kỹ càng về chuyện học hành trước đây và công việc hiện nay của tôi, rồi hỏi về gia đình tôi, bố mẹ người ở đâu, tên tuổi, hiện sống ở đâu, làm gì…
Nghe tên tuổi, quê quán và nghề nghiệp của bố tôi, bà bỗng ngờ ngợ, rồi hỏi kỹ hơn, càng hỏi càng gật gù như nhận ra người quen, nhưng khi tôi hỏi “bác biết bố con phải không” thì bà không nói gì, chuyển sang chuyện khác.
Từ lúc đó, tôi thấy mẹ anh trầm ngâm và nghiêm trang hơn, không còn xởi lởi vui vẻ như lúc trước. Mấy lần gặp sau tôi thấy bà lạnh nhạt. Rồi đến một ngày, bà gọi cả hai đứa đến gặp, tuyên bố không cho phép chúng tôi yêu và lấy nhau.
Bạn trai tôi hỏi tại sao, rằng tôi có lỗi hay nhược điểm gì? Mẹ anh nói bà chẳng chê gì tôi cả. Tôi hỏi hay bác không tin cháu yêu anh ấy chân thành, hay bác cho là chúng cháu không hợp tuổi…?
Bà nói bà chả nghi ngờ gì tình cảm của hai đứa tôi, cũng chẳng tin chuyện hợp tuổi hợp mạng gì hết. Bà cấm là cấm, thế thôi, đừng thuyết phục bà vô ích, rằng con trai bà chỉ có hai lựa chọn, mẹ hay người yêu, thế thôi.
Video đang HOT
Tôi không thể bỏ anh, nhưng chẳng lẽ bắt anh từ bỏ mẹ? (Ảnh minh họa)
Cả tôi và anh đều không chấp nhận chuyện vô lý như vậy. Chúng tôi vẫn yêu nhau, chỉ là tôi không đến nhà anh nữa, và anh không nhắc đến tôi trước mặt mẹ nữa. Chúng tôi kiên nhẫn chờ thời. Một hôm, mẹ anh gọi điện hẹn gặp riêng tôi nói chuyện.
Mẹ anh tiết lộ lý do: bà biết tôi rất yêu con trai bà, tan vỡ tình yêu với anh là một nỗi đau đớn vô biên đối với tôi, và bà muốn tôi nếm trải tình yêu đó thay cho bố mình. “Tôi thẳng thắn cấm ngay như vậy là tốt với cháu lắm rồi, lúc đầu tôi định để cho cháu yêu nó mấy năm nữa, đến khi cháu già mới tuyên bố không cho cưới cơ”, bà nói.
Hóa ra, trước đây mẹ anh và bố tôi từng yêu nhau. Bà yêu bố tôi vô cùng, nhưng được một thời gian bố tôi cảm thấy không hợp nhau, thấy bà không hẳn là người phụ nữ mình muốn gắn bó lâu dài nên đã nói lời chia tay.
Mẹ anh đã cố gắng vô biên để níu kéo, bằng mọi cách, và phải sau 2 năm mới chấp nhận thất bại, sau đó lấy chồng nhưng vẫn phải mất thêm mấy năm nữa mới bớt đau đớn, ám ảnh chuyện cũ, trong khi bố tôi thì chỉ sau khi chia tay mấy tháng đã có tình yêu mới.
Chuyện chỉ có vậy thôi, chẳng ly kỳ hay có bi kịch éo le, ngang trái nào, vậy mà không ngờ mấy chục năm sau, khi nhận ra tôi là con gái người đàn ông từng “đá” mình, cơn hận tình bốc lên trở lại.
Và người phụ nữ cố chấp dai dẳng ấy xem tôi là đối tượng thực hiện đòn trừng phạt. Tôi hiểu rằng với một người vô lý như bà, tôi có thuyết phục, lý sự đằng giời cũng vô ích.
Nhưng bà nói đúng, tôi yêu anh lắm, yêu hơn tình yêu mà những người con gái bình thường dành cho bạn trai mình. Tôi không thể bỏ anh, nhưng chẳng lẽ bắt anh từ bỏ mẹ? Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Đau đớn phát hiện chồng có 3 con rơi
Tự tai mắt mình phát hiện ra, chồng mình còn có vợ hai và con riêng bên ngoài nữa. Không những 1 đứa mà có đến 3 đứa trẻ rơi rớt bên ngoài. Mình phải làm sao đây, chồng mình thực sự đã không còn là của mình nữa rồi...
Vào một ngày, mình nhận được hung tin từ người bạn gái thân. Cô ấy cho biết, chồng mình đang có bồ, là một cô gái quán karaoke.
Hôm nay, ngày mình viết thư này cũng chính là ngày mình chính thức ôm con ra đi, quyết định rời xa người chồng đã bao năm yêu thương hết mình.
Các bạn ạ! Chưa bao giờ mình có đủ dũng cảm như lần này. Không một lời to tiếng, không một tin nhắn tiễn biệt, mình lặng lẽ bồng con đi thật xa người ấy.
Sau 9 năm yêu nhau, vợ chồng mình cũng kết thúc bằng một đám cưới dưới sự chứng kiến của hai gia đình nội ngoại, dưới sự khâm phục một tình yêu kiên trì và bền bỉ qua bao thời gian của bạn bè và người thân. Về phần mình, sống cùng gia đình nhà chồng sau khi cưới đến nay chưa có một điều tiếng gì. Bố mẹ chồng luôn thương mình và cùng chăm lo cho hạnh phúc gia đình.
Một năm sau, bé gái đầu lòng ra đời. Đó là kết quả tình yêu của mình dành cho chồng. Mình hạnh phúc vô cùng. Và thời gian cứ thế trôi đi, tưởng rằng mình đang ngập tràn trong hạnh phúc khi 5 năm sau mình sinh thêm một bé trai kháu khình giống hệt ba cháu. Họ hàng nội ngoại đều vui mừng vì mình đã có đủ nếp, đủ tẻ và vợ chồng chỉ cần lo làm ăn để vun đắp cho hạnh phúc gia đình.
Nhưng ai hay, vào một ngày mình nhận được hung tin từ người bạn gái thân của mình. Cô ấy cho biết, chồng mình đang có bồ, là một cô gái quán karaoke. Trời đất sụp đổ dưới chân mình, người chồng mình đã tuyệt đối tin tưởng và gửi trọn tình yêu đã phản bội lại mình, thật cay đắng và nhục nhã khi mình mới sinh được cháu trai 3 tháng. Vì lý do gì ư, vì vợ sinh con nên không đáp ứng được nhu cầu sinh lý ư, hay vì chồng mê người ta trẻ đẹp mà quên đi người vợ sớm hôm vì chồng, vì gia đình?
Chồng mình đã thú nhận điều đó, nhưng anh đã giấu mình trong 2 năm anh mở công ty riêng, trong những tháng đó, anh đã cho cô ta hết tiền mà đáng lẽ ra phải dành dụm để mua sữa và quần áo cho con. Anh chỉ coi đó như qua đường mà không hề thấy lỗi lầm, anh cho rằng đó là chuyện bình thường của đàn ông.
Các bạn ạ, cũng kể từ đó, niềm tin của mình dành cho chồng đã không còn. Mình luôn nghĩ và bị ám ảnh bởi chồng. Và hiển nhiên, sự tôn trọng trong mình cũng không có nữa.
Nhưng bấy nhiêu đó chưa đủ đau đớn, đắng cay và chua chát khi tự tai mắt mình phát hiện ra, chồng mình còn có vợ hai và con riêng bên ngoài nữa. Không những 1 đứa mà có đến 3 đứa trẻ rơi rớt bên ngoài. Mình phải làm sao đây, chồng mình thực sự đã không còn là của mình nữa rồi, là của cả người đàn bà khác. Khi con gái lớn của mình được 1 tuổi thì hắn (cho phép mình được gọi chồng mình như vây) đã có quan hệ với cô ta và đứa con lớn rơi vãi của hắn chỉ kém con gái của mình 3 tuổi. Còn hai đứa sau mang bầu cùng năm với cháu thứ hai của mình.
Các bạn ạ, mình nghĩ sao cho đúng đây? Mình cũng đã vật vã, đã gào thét tưởng chừng như điên dại suốt bao ngày. Mình cũng đã tìm đến cái chết nhưng không thành, thân xác mình xuống dốc không phanh kịp kể từ ngày đó, lúc nào mình cũng bị ám ảnh bởi người đàn bà kia. Chán nản, mệt mỏi, khóc lóc vật vã bao ngày rồi mình cũng tự trấn tĩnh mà nói chuyện đàng hoàng với người chồng tồi đó. Hắn nói có lỗi nhưng đã chót rồi thì không thể chối bỏ được trách nhiệm.
Rồi cuối cùng, hắn cũng chọn mẹ con mình nhưng có trách nhiệm với bọn trẻ đó. Ảnh minh họa
Mình nói: "Anh chọn 1 trong 2 , một có mẹ con tôi, hai là mẹ con cô ta. Mình không chấp nhận anh có cả 2, và cuộc đời cũng vậy, vì mình sống đã không sai, chưa vi phạm đạo đức con người, chưa vi phạm thuần phong mỹ tục mà anh dám làm điều đó với tôi sao?". Đối với mình, hắn không còn một chút gì để phải tôn trọng nữa, kể cả bố mẹ chồng cũng vậy, cũng sẵn sàng từ bỏ anh ta vì anh ta đã gây tủi nhục cho ông bà, vì ông bà là nhà giáo đã bao năm.
Rồi cuối cùng, hắn cũng chọn mẹ con mình nhưng có trách nhiệm với bọn trẻ đó. Mình phải đồng ý vì dù gì đó cũng là lương tâm con người và tình cha con không bao giờ bỏ được.
Nhưng trách nhiệm không dừng lại ở đó, mỗi lần hắn đi thăm mẹ con người kia là lòng mình lại đau như cắt, mình đã mượn rượu để quên đi nỗi đau này nhưng không sao quên được. Mình đã chấp nhận anh có trách nhiệm với bọn trẻ nhưng sao anh lại tham lam đến cả mẹ chúng. Anh đã không còn tôn trọng vợ mình nữa vì anh thích, anh nhớ con anh là anh đi thăm mà không cần phải nói một lời.
Đã nhiều lần như vậy, thế nên trong những giấc mơ của mình luôn bị ám ảnh và xuất hiện người đàn bà đó. Mình thấy chính mình đánh nhau, cãi nhau trong mơ và tỉnh dậy là chiếc gối ướt đẫm nước mắt của mình. Mình rất sợ một điều, luôn nơm nớp lo rằng khi mình đi làm về sẽ không thấy chồng đâu và anh lại đi với mẹ con nó. Giờ phải làm sao đây, và những điều mình suy nghĩ luôn trở thành hiện thực trớ trêu, cắn xé tâm can mình.
Các bạn ạ, đã nhiều lần như vậy, liệu mình có thể sống như thế hết cuộc đời này không, có lẽ là không thể. Mình muốn từ bỏ hắn, để cho hắn biết thế nào là mất đi một thứ, dù cho nó không còn quý giá với hắn nữa. Nhưng không thể làm người vợ để cho hắn sỏ mũi, dắt dây. Từ yêu thương hắn, giờ trở thành căm ghét và thù hận. Mình phải làm sao lúc này đây, mong các bạn cho mình một lời khuyên. Thật sự mình quá đau đớn rồi!
Theo VNE
Ai vì ai? Buổi tối, cả nhà cùng coi phim, vợ tôi luôn miệng cảm thán: Ôi cái thứ đàn bà con gái ở đâu mà... ngu thế, phim ảnh chứ ngoài đời làm gì có ai để "thiên hạ" ức hiếp như vậy. Thiệt là ngứa con mắt! Đó là khi ti vi có cảnh cô vợ nhún nhường phục vụ gia đình chồng, chịu...