Mấy năm tôi chờ đợi, còn anh cứ dửng dưng
Chúng tôi yêu nhau tính đến nay cũng đã 5 năm. Đối với tuổi trẻ của một đời người thì 5 năm không phải là ngắn, nhất là lại đối với đời người con gái.
Chúng tôi quen nhau khi tôi là sinh viên Sư phạm năm 3, còn anh là sinh viên Kiến trúc năm 2. Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong 1 lần tổ chức hội trại đồng hương. Khi xác định yêu nhau, tôi cũng đã nói rất rõ rằng, tôi không thể ở lại thành phố, tôi sẽ về quê làm việc. Và anh cũng hứa là sẽ về cùng tôi.
Tôi tin anh sẽ giữ lời hứa, và càng tin tưởng để vun đắp tình yêu ngày càng sâu đậm hơn. Tình yêu sinh viên xa nhà rất ngọt ngào, đằm thắm. Cứ thế, cho đến khi tôi ra trường. Vì hơn anh 1 tuổi nên tôi ra trường trước anh 1 năm, và vì 1 số lí do khách quan nên anh ra trường trễ 1 năm nữa, vậy là ra trường sau tôi 2 năm. Đến bây giờ tôi cũng đã đi làm đến năm thứ 3 rồi vậy mà lời anh hứa với tôi cũng chưa thực hiện được, và cũng chẳng biết đến bao giờ sẽ thực hiện?
Thế nhưng tình yêu không êm đềm như khi chỉ có hai đứa. Tôi ra trường cũng là lúc hai đứa chính thức ra mắt hai bên gia đình. Nên tình yêu lúc này không chỉ gói gọn trong mối quan hệ chỉ có hai đứa nữa mà còn là mối quan hệ với gia đình hai bên. Với gia đình tôi, anh không thật sự gần gũi, những khi nhà tôi có việc anh cũng chẳng đến. Tôi thấy những cách xử sự của anh chưa phải của một ngườicon trai đã lớn và có ý định tiến xa hơn. Cũng góp ý anh rất nhiều, anh hứa là sẽ sửa nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Thế nhưng tình yêu không êm đềm như khi chỉ có hai đứa. Tôi ra trường cũng là lúc hai đứa chính thức ra mắt hai bên gia đình. (ảnh minh họa)
Có khi tôi làm căng thì anh bảo do nếp sống của hai nhà và hai miền khác nhau. Hai miền khác nhau ư? Bạn bè tôi, người yêu họ quan tâm gia đình họ, nhiều khi thấy tôi cũng chạnh lòng lắm. Và cũng vì chuyện này mà gia đình tôi cũng góp ý tôi rất nhiều. Nhưng rồi, thấy hai đứa vẫn cứ yêu nhau nên gia đình tôi không nói nữa. Nhưng thật tâm thấy người yêu không nhiệt tình gần gũi với gia đình mình tôi cũng chán lắm. Vì chuyện này mà hai đứa cũng mấy lần chia tay nhưng không được, vì tình cảm quá lớn.
Cộng thêm 3 năm tôi ra trường cũng là ngần ấy thời gian chúng tôi xa nhau, thật sự yêu xa rất mệt mỏi, rất thiệt thòi. Những ngày lễ bạn bè ai cũng có đôi có cặp mà thấy chạnh lòng ghê gớm, nghĩ mình cũng có người yêu nhưng chẳng được hạnh phúc như người ta. Và hình như anh cũng không thấy sự thiệt thòi mà tôi đang chịu đựng. Nhưng cũng cố gắng động viên rồi ngày hai đứa gần nhau cũng nhanh đến thôi. Tôi cứ sống trong sự chờ đợi, mong ngóng từng ngày anh sẽ về với tôi như lời anh hứa. Yêu anh hạnh phúc có, nhưng cũng vì yêu xa mà không biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi, bao nhiêu lần hai đứa cãi nhau, biết bao nhiêu lần hai đứa nói lời chia tay nhưng không làm được.
Video đang HOT
Nhưng lần này, hai đứa cãi nhau lớn, vì anh hứa rằng tháng 3 này anh sẽ về và tìm việc làm ở đây để hai đứa ổn định. Nghe anh nói thế tôi vui lắm. Nhưng rồi anh lại nói để anh thi xong cao học tháng 6 anh về, rồi anh lại hứa tháng 8 mới về được. Tôi thực sự rất mệt mỏi khi phải chờ đợi những lời anh hứa thế này. Anh chưa thật sự sẵn sàng về với tôi để ổn định công việc. Trong khi công việc của anh trong đó vẫn chưa ổn định, anh cũng chưa đi làm, còn công việc của tôi ngoài này rất tốt, tôi cũng chẳng thể bỏ theo anh, nhất là trong khi chẳng có gì là chắc chắn.
Nhưng lần này, hai đứa cãi nhau lớn, vì anh hứa rằng tháng 3 này anh sẽ về và tìm việc làm ở đây để hai đứa ổn định. (ảnh minh họa)
Anh nói để tháng 8 anh về, và theo như dự định cuối năm, nếu được, hai đứa sẽ cưới. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, cưới cũng được thôi. Nhưng hôn nhân đâu cần tình yêu là đủ mà còn vấn đề kinh tế. Nếu tư tưởng của anh xác định sẽ làm ở quê thì xin việc làm, hai đứa cố gắng tiết kiệm gây dựng tương lai. Nhưng tôi sợ rằng, cưới về nhưng anh vẫn chưa muốn đi làm, rồi lại bỏ tôi ngoài này và vào lại trong đó, có thể là đi học tiếp hay chưa xin đi làm – vì giờ xin việc cũng khó khăn. Khi đó thực sự tôi rất khổ tâm, buồn chán. Vì 3 năm xa nhau đối với tôi là quá đủ rồi. Lại thêm kinh tế không ổn định.
Bây giờ, mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi có nên tin vào lời anh hứa tháng 8 này sẽ về, và tôi có nên đặt tương lai hạnh phúc của mình vào anh? Hay một lần dứt khoát dù tình yêu rất nhiều, rất đau khổ? Để cho anh tự do với lựa chọn riêng của mình, và tôi sẽ tìm cho mình một hạnh phúc riêng, khi mà tôi cũng không còn trẻ nữa? Và cũng vì yêu anh mà tôi bỏ qua rất nhiều cơ hội tốt đến với mình. Nếu dứt khoát thì tôi phải làm gì để quên anh, quên đi mối tình 5 năm của mình?
Theo VNE
Bạn trai bỏ tôi yêu gái Hà Nội có nhà 80 mét
Câu chuyện của tôi đã trải qua hơn 2 năm nhưng đến giờ, tôi vẫn còn đau đớn mỗi lần nghĩ lại.
Bởi vì, đó là sự phản bội trắng trợn, là sự phũ phàng khiến tôi không thể nào chấp nhận được...
Tôi và anh yêu nhau được 3 năm, thời gian đó với tôi là quá dài. Vì suốt thời gian yêu nhau, tôi là người luôn luôn lo lắng, quan tâm đến anh. Những ngày tháng mới yêu, anh ân cần chăm sóc tôi. Còn nhớ, khi chưa tán được tôi, có những hôm anh còn đứng tần ngần dưới cổng để đợi tôi mấy tiếng, chỉ chờ tới khi tôi đi chơi về và tặng tôi một bó hoa mà không nói được lời nào, rồi lại bỏ ra về. Chính sự chân thành của anh đã khiến con tim tôi rung động. Nhiều lần tôi đắn đo suy nghĩ nhưng rồi lại quyết định yêu anh. Vì thời gian đó, tôi có rất nhiều người con trai theo đuổi.
Tôi luôn nghĩ, "thôi thì tìm một người đàn ông chung tình và yêu thương mình, dù họ có nghèo hay không cũng không quan trọng. Với lại, nhiều người giàu có bây giờ toàn dựa vào bố mẹ chứ đâu phải tự mình kiếm ra của cải". Thế là tôi chọn anh sau một thời gian dài anh theo đuổi tôi. Được anh yêu thương và chăm sóc, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi đã từng nghĩ, thật may vì mình đã chọn anh, nhận lời yêu anh. Nếu không, tôi đã đánh mất đi một người đàn ông tốt.
Khi đó, tôi cảm thấy vô cùng viên mãn vì được sống trong vòng tay anh, được anh lo lắng từng tí một. Lúc ấy, cả hai chúng tôi đều đi thuê nhà và kiếm tiền tự lập. Anh cũng ở tỉnh, tôi cũng ở tỉnh, thế nên dễ hiểu nhau hơn.
Tôi luôn nghĩ, "thôi thì tìm một người đàn ông chung tình và yêu thương mình, dù họ có nghèo hay không cũng không quan trọng. (ảnh minh họa)
Hơn 1 năm sau, anh đã bổ sung thêm ngoại ngữ và kiếm được một việc làm tốt. Ngày đầu, anh nói với tôi về quyết định chuyển việc của mình trong niềm vui sướng, với mức lương gấp 3 lần trước. Tôi cũng hào hứng theo anh và hi vọng, tương lai chúng tôi sẽ vững chắc hơn. Cả hai hứa hẹn tiết kiệm tiền để có một tương lai tươi sáng.
Thời gian trôi đi, anh dần trở thành người đàn ông khác. Tôi không hiểu anh thế nào mà các mối quan hệ của anh lằng nhằng thế. Anh bắt đầu ít nói chuyện với tôi, anh kiếm cớ để từ chối hẹn hò do công việc. Tôi hoài nghi anh và buồn bã vô cùng nhưng lại nghĩ, tình nghĩa bao năm như thế, đâu có dễ gì tiêu tan. Tôi còn tự an ủi mình, có lẽ chỉ là do tôi quá yêu anh nên hay đa nghi mà thôi. Anh cũng động viên tôi, hãy tin tưởng ở anh!
Tôi mù quáng tin vào sự chân thành, chỉ đến khi tôi biết, anh đã có người con gái khác, tôi mới thật sự sốc. Trái tim tôi như rỉ máu, tại sao anh có thể phản bội tôi như vậy và sự thực là đã như thế từ bao giờ? Những điều mắt thấy tai nghe như vậy, chẳng lẽ lại sai hay sao? Tôi không dám nghĩ, anh lại là người đàn ông như thế. Nhớ lại thời gian trước còn theo đuổi tôi, anh yếu đuối, nhút nhát và thư sinh biết nhường nào. Giờ anh thay lòng, thành một người đàn ông khác. Phải chăng, anh kiếm được tiền rồi nên không cần có tôi nữa, hay là 3 năm yêu nhau đã quá chán với anh?
Anh nói: "Chúng ta chia tay, anh không xứng với em, anh đã xao lòng với người khác. Em hãy đi con đường của em, tìm cho mình một người con trai khác, tốt và yêu em hơn anh". Đàn ông luôn như vậy, họ luôn tự biện minh cho mình và bằng hết cách này đến cách khác, họ biến những người con gái như chúng ta thành những người cô đơn, đau khổ.
Anh nói: "Chúng ta chia tay, anh không xứng với em, anh đã xao lòng với người khác. Em hãy đi con đường của em, tìm cho mình một người con trai khác, tốt và yêu em hơn anh". (ảnh minh họa)
Tôi đã nhẫn nhịn, chịu đựng hết nỗi đau này và chỉ biết khóc thầm khi anh theo người con gái khác. Còn thất vọng hơn khi tôi biết, cô gái đó là gái Hà Nội, là con của sếp anh. Cô ta có nhà riêng những 80 mét. Anh đã dọn sang nhà mới, ở với cô ta, đó là lý do vì sao anh lại chia tay tôi và chọn cô ta sao?
Thế mà trước đây anh nói với tôi, anh không quan tâm tới chuyện giàu nghèo, chỉ cần chúng tôi luôn yêu thương nhau, quan tâm nhau là được. Giờ thì anh đã nuốt lời, không còn nghĩ gì đến chuyện đó nữa. Anh trắng trợn đi theo người ta vì tham giàu, sống dựa vào bóng nhà vợ để tiến thân. Thật là hèn nhát, tôi coi thường người như anh, tôi hận anh đến tận xương tủy.
Giờ tôi chỉ biết ôm mối hận này, nghĩ rằng, mình phải sống thật tốt để trả thù gã Sở Khanh ấy. Nhưng anh ta thì có nghĩ gì đến tôi, anh ta vui vẻ hạnh phúc với tình mới và sống trong căn nhà khang trang ấy. Tình yêu ư, sự chân thành ư, chỉ là khi chưa có tiền thì có thể nói đến hai chữ chân thành mà thôi...
Theo VNE
Hủy hôn vì chồng sắp cưới theo người yêu cũ sang Mỹ Đến bây giờ, tôi vẫn không tin đó là sự thật. Tôi không thể tin là mình đã mất anh mãi mãi, người mà tôi luôn mong mỏi được lấy làm chồng. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì có ý định tổ chức đám cưới. Bố mẹ tôi cũng đồng ý cho tôi và anh lấy nhau dù thời...