May mắn lấy phải chồng nghèo
Chuyện tình của nàng và hắn chả mấy suôn sẻ. Chẳng là 2 người vốn đã bằng tuổi, lại còn xa quê, điều kiện gia đình cũng khác hẳn nhau. Trong khi, nàng có bố mẹ là công nhân viên chức tương đối khá giả, thì hắn là con nhà nông dân nghèo.
Khi yêu nàng, trong tay hắn chẳng có gì, ra trường, đi làm, công việc cũng chẳng mấy ổn định, thu nhập còm cõi.
Ngày yêu nhau, hắn bị nhà vợ phản đối kịch liệt. Bố mẹ nàng hết gọi điện rồi nhắn tin “khủng bố” hắn kiểu “Hai đứa làm bạn thôi, yêu nhau không hợp đâu, lấy nhau lại về làm khổ nhau”. Chưa hết, mỗi lần hắn về nhà nàng chơi, các cụ còn chẳng thèm tiếp chuyện, rồi còn tuyên bố từ mặt con nếu cứ tiếp tục yêu đương. Bạn bè nàng cũng suốt ngày lảm nhảm “Chúng mày lấy nhau không hợp đâu”. Chung quy lại, nàng biết, mọi người cấm cản, khuyên nhủ cũng chỉ vì nhà hắn quá nghèo, sợ nàng về làm dâu rồi vất vả. Thế mà nàng và hắn vẫn lỳ lợm đến với nhau.
Mà rồi nàng vất vả thật. Cưới xong, được vài ba triệu tiền mừng cưới của bạn bè, nàng đưa hắn trả nợ cưới bằng sạch. Suốt 5 năm trời, ngoài công việc chính, nàng còn bươn chải làm thêm đủ thứ. Nàng hết buôn bán online rồi lại chạy chợ sớm. Nàng thức từ 3h sáng, đi bán hàng ở chợ đầu mối rồi lại tất tả để 6h sáng có mặt ở chợ gần nhà buôn bán quần áo, đồ lót. Dẫu khách chẳng đông cho lắm, vì giờ đó mấy ai đi mua quần áo, đồ lót, nhưng mỗi hôm, nàng cũng bán được một ít mà lại không bị quản lý chợ sờ tới. 7h nàng tất tả về nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà rồi đi làm. Giờ làm nàng lại tranh thủ bán online đủ thứ nữa. Khi vốn ít, nàng chọn phương án bán hàng vặt vãnh với tiêu chí “năng nhặt chặt bị”. Bạn bè nàng người thì ủng hộ, nhưng cũng không ít người xót xa. Vốn ăn sung mặc sướng như thế, giờ một chồng, một con, nhà thuê lại còn kham đủ thứ, nàng gầy đi trông thấy.
Vất vả như thế, nhưng nàng chưa bao giờ oán thán vì lấy chồng nghèo.
Video đang HOT
Chồng nàng nghèo, nhưng chồng nàng tôn trọng vợ. Việc to, việc nhỏ trong nhà hắn đều hỏi ý kiến vợ. Chưa bao giờ hắn lôi giọng gia trưởng để mà chỉ trích hay bảo ban vợ việc này, việc kia. Vợ có sai thì hắn mắng nàng chút rồi phân tích đúng sai để nàng hiểu mà hối lỗi.
Chồng nàng cũng đỡ vợ không ít việc. Từ chuyện thức khuya dậy sớm lấy hàng, gói ghém hàng tới việc chạy đi ship hàng tiết kiệm chi phí hắn đều làm hết mà không nề hà. Có nhiều hôm mưa gió bão bùng, ngày lễ, ngày tết, người ta nghỉ ngơi, đi chơi thì hắn vẫn miệt mài đỡ vợ. Rồi chuyện chăm con, hắn cũng khéo hơn thảy các ông bố khác. Hắn có thể cho con ăn, tắm rửa, thay bỉm… tất tần tật các việc. Nàng có việc đi đâu cả ngày hay hẹn hò ai cà phê cà pháo thì nàng cũng chẳng bao giờ phải lo lắng gì về con bởi nàng biết, không có ai chăm con khéo như hắn, kể cả bà nội, ngoại cũng không thể so được. Chả thế mà cô con gái bé bỏng rất bện bố, lúc nào bố đi làm về là cũng quấn quýt không rời.
Ngay cả việc nhà, chồng nàng cũng khéo hơn vợ. Từ hồi có con, biết nàng vất vả hơn, nên hắn chẳng nề hà giặt giũ, nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa. Lâu dần, nàng thấy hắn còn làm kỹ hơn nàng. Thi thoảng thấy vợ bừa bộn, hắn còn càm ràm rất đáng yêu.
Vợ chồng nàng cưới nhau tay trắng, chồng biết nàng sẽ có những lúc buồn hay tủi thân nên hắn chí thú làm ăn. Việc ở công ty, người ta cố gắng 1 thì hắn cố gắng 10. Hắn đưa về những khoản thưởng trong sự hân hoan của nàng.
Chồng nàng tuy nghèo, nhưng không kém lãng mạn và chiều vợ. Mỗi dịp có thể, không cần là ngày lễ hay sinh nhật, hắn đều tặng nàng những món quà rất đáng yêu. Khi thì là bộ dầu gội, khi là chiếc điện thoại nàng đang mơ, lúc lại là bó hoa hướng dương nàng yêu thích, cũng có lúc là chiếc vòng giản dị… Cứ thế, nàng yêu hắn từng ngày, yêu hơn mỗi ngày. Nàng nghĩ: “Đấy, ông chồng giàu chắc gì được thế”.
Nhìn bạn bè nhà cao cửa rộng, nhưng hôm nay than chồng đánh, mai than chồng vô tâm, nàng thấy mình quá may mắn vì có anh. Ừ, không may mắn sao được, ngôi nhà mơ ước của vợ chồng nàng cũng sắp xây xong và một thiên thần bé bỏng nữa sẽ đến với gia đình nàng.
Theo Dantri
Gia đình
Em về với cả nhà khi vừa trải qua con chấn động tâm lý. Em lúc nào cũng ngơ ngác và buồn, nỗi buồn quá sức chịu với đứa trẻ mới ngấp nghé vào lớp Một.
Mấy tháng đầu đi học, em nghịch phá và luôn mất tập trung. Mẹ hốt hoảng đưa em đến gặp nhiều chuyên gia giáo dục và bác sỹ tâm lý, họ kết luận em mắc chứng tăng động, nếu không can thiệp sớm e rằng không phát triển nổi. Mẹ kiên trì đưa em đến trung tâm giáo dục đặc biệt, cầu mong phép màu sẽ xảy ra. Ơn trời, em dần tiến bộ, em được các cô kèm cặp tận tình, em buồn rầu nói với cô "Đấy là mẹ nuôi cháu không phải mẹ ruột" mỗi khi mẹ đến đón.
Em ấp úng mỗi lần gọi người đàn ông cao to, hiền lành là ba. Khi được bạn bè hỏi về cô chị hay hộc tốc chạy đến lúc cô giáo gọi điện báo em nghịch phá đánh bạn, em rành rọt giới thiệu "Đó chỉ là chị họ".
Cuối tháng, em tươi cười hớn hở vì được mẹ ruột đến đón về chơi. Em được dẫn đi ăn những đồ béo ngậy ở nhà hàng sang trọng, được thức khuya thỏa thuê chơi ipad, được mẹ mua cho rất nhiều đồ chơi, quần áo đẹp. Ông Tây ở cùng mẹ thì cứ nhìn em nghi ngại. Lúc tiễn em về nhà ba mẹ nuôi, ánh mắt ông mới bớt hằn học.
Em không hiểu tất cả những tiếng xì xồ của cái ông Tây ấy. Những lúc giả vờ ngủ chỉ để lắng tai nghe, em cũng không hiểu vì sao nhà nội nói bố em vừa phá sản, mẹ đã bỏ đi với người khác. Phá sản và ly hôn, những từ đấy giờ em đã biết đánh vần, biết nắn nót viết, nhưng em chưa hiểu nỗi ý nghĩa, em chỉ cảm nhận chúng như những điều đổ vỡ tan hoang và đau lòng.
Cứ hai ngày một, em lại được skype với bố. Em đánh cho bố nghe bản nhạc ngộ nghĩnh còn nhiều chỗ sai nốt bằng cây organ mà chị dành dụm tiền mua tặng, em kể với bố ti tỉ chuyện ở lớp, ở nhà. Bố em không còn trẻ và mập như ngày trước, hình như bố rất bận, bố phải làm việc rất khuya bên máy tính và dậy rất sớm đi nhập hàng. Bố bảo nhớ em nhiều nhưng hẹn Tết mới ra thăm em được.
Em nhiều lần muốn hỏi tại sao bố, mẹ và em không sống chung như ngày trước, tại sao bố muốn em gọi chị gái của bố là mẹ, anh rể của bố là ba, gọi chị họ là chị gái, rất nhiều câu hỏi tại sao bám riết lấy em nhưng rồi em chả hỏi gì cả. Bố buồn mỗi khi em nhắc đến mẹ, em chẳng muốn bố buồn tẹo nào.
Sinh nhật em, mẹ ruột bận đi nước ngoài, bố gọi điện chúc rồi phải vội tắt máy để đi gặp khách hàng. Em chạy lên phòng ngồi một mình. Rồi điện phòng em vụt tắt, em thấy lung linh ánh nến vàng, em thấy cả nhà đều đội cái mũ chóp nhọn ngộ nghĩnh, miệng vui nhộn hát bài Chúc mừng sinh nhật. Chị em bê cái bánh kem khiến em thích mê. Ba còn đeo cả cái mũi đỏ chót của chú hề khiến em cười bò lăn bò toài. Mẹ giục em ước và thổi nến để còn xuống ăn tiệc. Tiệc sinh nhật toàn những món sở trường của em. Hôm đó em tưởng bụng mình vỡ đến nơi vì em ăn quá no và cười quá nhiều.
Ba đi công tác cả tuần, em thấy trống vắng kinh khủng. Không còn ai đưa em đi sở thú xem hươu cao cổ vươn cái cổ dài, không còn ai kể chuyện hài trêu em mỗi ngày, không còn ai mặt rầu rầu hỏi "Ở nhà mình hay nhà mẹ đẻ, con thấy thích hơn?". Ba về, mang tặng em mô hình máy bay đẹp mê li có thể điều khiển từ xa. Ba của em thật tuyệt vời, ông hiểu và luôn cổ vũ giấc mơ làm phi công của em.
Em chợt nghĩ nếu một ngày chị cũng đi công tác, không dạy đàn, dạy em học bài, không cãi cọ rồi đùa giỡn, chơi rượt đuổi với em. Nếu một ngày em rời xa mẹ, không còn ai lo lắng bữa ăn, giấc ngủ, nhắc em uống thuốc, giúp em tắm rửa, giỗ dành em mỗi khi em phát bệnh, hoảng loạn tự làm đau mình. Ngày đó, em sẽ buồn ghê gớm.
Giờ em không còn thấy lạc lõng trong ngôi nhà này, giờ em gắn bó với từng bữa cơm ấm cúng, từng tiếng nói cười rộn ràng quen thuộc. Giờ nếu ai bắt em xa lìa gia đình mình, em sẽ lại gặp cơn chấn động. Lúc đó chắc chẳng còn ai giơ tay đỡ em dậy rồi hào phóng tặng em một gia đình đúng nghĩa.
Theo Dantri
Vào tận nhà đâm vật nhọn vào "vùng kín" nữ sinh Sau một thời gian dài "im hơi lặng tiếng" để tránh sự truy lùng gắt gao của lực lượng chức năng TP. Huế, tối 28/11, nghi vấn đối tượng nam thanh niên biến thái có sở thích đâm vật nhọn vào "vùng kín" phụ nữ đã xuất hiện trở lại. Lao vào nhà đâm vật nhọn vào nữ sinh Khoảng 19h30' ngày 28/11,...