“Mày là vợ tao, tao thích đấm đá, chửi thô lỗ mày đều phải chịu”
Cứ không thích, không vừa ý là chồng chửi. Nếu còn tiếp tục lì hoặc chỉ nói lại một hai câu là ăn bạt tai liền. Có nhiều lần, dẫu mình đang mang bầu hay đang bế con trên tay, chồng đánh cũng không nể nang. Thậm chí nhiều lúc, chồng còn làm đau cả con hoặc khiến con sợ khóc ré lên hoảng hốt.
Chẳng lẽ mình cứ mãi là kẻ đi ở trọ và và người làm thuê đẻ mướn. Hai năm kể từ khi về nhà chồng, hành trình cuộc đời chỉ toàn là nước mắt. Bị xoay như dế trong cái vòng luẩn quẩn chồng, bố mẹ chồng, mình khổ đến quay quắt mà không biết tâm sự cùng ai. Ngày trước gia đình cấm không cho mình lấy anh, bây giờ có bị hành hạ đến chết cũng phải cắn răng mà chịu.
Chồng mình không đến nỗi xấu xa nhưng thô lỗ, nóng và cục tính. Đến bố mẹ hắn còn lớn tiếng nên nhiều khi khổ quá lấy đó làm niềm an ủi. Ruột thịt với nhau chồng còn thế huống gì mình. Nhưng từ khi mình sinh con, chồng cục cằn, thô lỗ và thường nói những lời làm mình đau đớn hơn rất nhiều.
Cứ không thích, không vừa ý là chồng chửi. Nếu còn tiếp tục lì hoặc chỉ nói lại một hai câu là ăn bạt tai liền. Có nhiều lần, dẫu mình đang mang bầu hay đang bế con trên tay, chồng cũng đánh không nể nang. Thậm chí nhiều lúc, chồng còn làm đau cả con hoặc khiến con sợ khóc ré lên hoảng hốt. Luôn tiện có gì trong tay là chồng vẫn ném không tiếc. Chồng vẫn thường bảo mình: “Mày là vợ tao, tao thích đấm đá, chửi thô lỗ mày đều phải chịu”. Mình đã dính nào chổi, nào chén bát, nhẹ cũng là cái điều khiển ti vi.
Ở nhà chồng, dù bị chồng đánh đau mình cũng không được chửi chồng. Trong khi chồng mình thì có thể chửi mình và cả gia đình mình xả láng (Ảnh minh họa)
Chưa kể, mẹ chồng mình những lúc ấy chẳng vào bênh hay can lấy một câu. Bà cũng chẳng một lời hỏi han mình đau đớn thế nào. Bà chỉ quát tháo ầm ầm bảo mình cố mà chịu, dù bị đau cũng không được chửi chồng. Trong khi chồng mình thì có thể chửi mình và cả gia đình mình xả láng.
Biết là ngu lắm nhưng mình không đủ can đảm thách thức chồng. Mình cứ cắn răng chịu đựng vì hiểu rõ chỉ cần thách đánh là sẽ bị đánh đến chết. Đến con chó có trung thành mà bị mắng chửi dài ngày cũng cắn lại chủ. Vậy nhưng mình không dám, nghĩ lại mình không bằng cả nó.
Tối làm về muộn, về đến bếp thấy mẹ chồng đang đọc báo đợi mình nấu cơm. Thức ăn sẵn đấy nhưng bà không làm. Mình không dám trách. Nhưng con mình đói rã bà không buồn cho ăn, con đi nặng dính hết cả mình mẩy bà vẫn để yên đấy. Xót con quá nên mình tủi thân trách nhẹ “ sao mẹ không giúp con”.
Chỉ đợi thế thôi là mưa đá xối xả, bà đập bàn đập ghế than trời than Phật “Kiếp nạn gì mà tao phải chăm cả chúng mày rồi đến con mày. Tao là con hay chúng mày là con?”. Mẹ chồng không thương mình đã đành, đến cháu nội bà cũng không quý.
Không giúp con dâu thì thôi, đằng này bà còn hay chê và hay kể. Bà chê mình nuôi con còi, gien nội không hưởng đi học nét xấu nhà ngoại. Rồi bà chỉ chỏ sao không mua cái này, không làm cái kia ra vẻ rất quan tâm. Ai đến chơi bà cũng kể công một tay bà chăm cháu.
Vậy mà hôm nào dậy trễ, mình phải suy nghĩ lắm mới dám nhờ bà bón cho con ăn là bà chì chiết. “Con mày hay con tao? Mày què quặt à? Nuôi con không bằng một góc tao ngày xưa”. Chồng bị đánh thức cũng tung chăn chạy ra đánh vợ. Chồng ngủ từ 10 giờ tối trong khi mình gần sáng mới được chợp mắt. Máu côn đồ như nằm sẵn trong huyết quản nhà này. “Đm mày, không nuôi được con thì tao cưới con khác”. Chỉ có mình ngu mới lấy hắn chứ làm gì còn người thứ hai.
Không vội nấu cháo cho con, mình nhờ chồng đi mua để mình ở nhà tắm rửa thay áo quần cho con. Chồng không nói xách luôn cặp đi làm. Nhờ chồng và bà mẹ của chồng mà mình không dám soi gương. Mới hai năm mà mình nhăn nheo xấu xí như bà già. Càng thế mình càng không dám kể với ai, cũng không dám về quê.
Video đang HOT
Mình không nhớ được tại sao ngày xưa lại yêu và cưới người chồng này. Nếu không nghĩ cho con, mình đã trốn đi từ lâu. Chồng mang mình về nhà chồng để sinh con và hành hạ cho thỏa mãn bản tính lỗ mãng của chồng chứ không xem mình là vợ.
Nếu có lương tâm chồng đã không thế. Ngày nào về cũng thấy chồng dán mắt nơi màn hình máy tính, thấy vợ mới giả vờ đứng dậy xếp qua loa áo quần trên giường hoặc nựng con. Biết tính nên mình không bao giờ dám nhờ làm gì. Nếu buột miệng nói “quét hộ em cái nhà” thì cái chổi sẽ nằm trên đầu mình trước tiên. Chồng mình ghét bị sai khiến, kể cả bố mẹ chồng. Cũng có lẽ vì thế mà bố mẹ chồng ghét sang cả mình.
Chị chồng hay về nhà tỉ tê làm mình càng thêm tủi. Cũng là phận con gái mà đi làm dâu mà khác hẳn. Mỗi lần về, hai mẹ con tíu tít chuyện trò, kéo nhau vào phòng đóng cửa ăn quà. Giá như mình được bà yêu thương bằng một góc như thế, có lẽ mình không đến nỗi bất mãn thế này.
Mẹ chồng ngược đời cưng cháu ngoại hơn cháu nội, vì thường được vợ chồng con gái biếu xén. Con chị chồng thưa mợ, bà liếc xéo “quý hóa lắm hay sao mày phải thưa”.
Nhiều lần mình đã dốc hết quyết tâm mà âm thầm xếp áo quần để có thể bế con ra đi vào nửa đêm. Mình chưa biết đi đâu nhưng có lẽ đâu cũng tốt hơn nơi này. Vậy mà chỉ cần bình tĩnh hơn một chút là mình lại nhụt chí.
Nếu buột miệng nói “quét hộ em cái nhà” thì cái chổi sẽ nằm trên đầu mình trước tiên. Chồng mình ghét bị sai khiến, kể cả bố mẹ chồng. Cũng có lẽ vì thế mà bố mẹ chồng ghét sang cả mình (Ảnh minh họa)
Mình sao cũng được, con chưa tròn tuổi đã không cha bôn ba theo mẹ. Đừng nói con, mình không dám chắc đủ nuôi nổi bản thân nếu đi khỏi nhà chồng vì lương của mình làm cũng chỉ được 3,2 triệu/tháng. Nếu đi phải đi thật xa, nếu không sẽ bị kéo về hành hạ tồi tệ hơn trước.
Bao lần quyết chí là bấy nhiêu lần nhụt chí, vì thế cứ ở mãi đây mà chịu đựng. Niềm an ủi duy nhất của mình bây giờ là con, nếu con không quấn mẹ có lẽ mình đã chết cho rảnh nợ.
Mình khổ quá, biết thế nào nói ra cũng bị xem là nhu nhược. Nhưng có ở trong hoàn cảnh của mình thì mọi người mới thấy, bây giờ đi hay ở đời mình cũng sẽ khổ. Sau tâm sự để vơi bớt nỗi cay đắng này, mình chỉ mong ước rồi có ngày chồng mình sẽ khác đi. Mình mong điều ấy lắm. Nhưng liệu có ngày chồng đổi khác và mình có đợi được đến ngày ấy không?
Theo VNE
Sững sờ khi biết chồng làm con gái bạn thân có thai
Chị như suýt ngất đi khi nghe cô con gái của bạn thân thú nhận cha của đứa bé trong bụng nó lại chính là chồng chị...
Chị có một người bạn thân tên Thương ở quê, hai nhà vốn chỉ cách nhau một hàng rào dâm bụt. Nhà nghèo, Thương suốt ngày chỉ biết lam lũ với ruộng đồng. Lên đến cấp 2 thì Thương nghỉ học, phụ ba mẹ làm ruộng. Mặc dù hoàn cảnh gia đình có sự khác biệt nhưng chị với Thương luôn quấn quýt nhau như hình với bóng.
Ngày chị lên thành phố học đại học, hai người ôm nhau khóc như mưa. Dẫu cách nhau có vài tiếng đi xe đò, nhưng cảnh người quê - người phố, họ biết sẽ rất khó khăn để được gặp nhau.
Thỉnh thoảng về quê, chị lại "túc trực" ở nhà Thương ăn uống, nghỉ ngơi. Đến khi chị học đại học năm thứ 3 thì nghe tin Thương lấy chồng. Ngày về đám cưới Thương, chị vẫn khóc sướt mướt, thương cho đứa bạn suốt đời cực khổ, học hành chưa được bao nhiêu đã phải lo toan chuyện chồng con.
Chị ra trường được hai năm thì cưới chồng. Chồng chị là một kỹ sư công nghệ thông tin, gia đình gia giáo, có học thức. Mỗi lần vợ chồng chị về quê thăm ngoại, chị lại thấy xót xa khi nhìn Thương già hơn rất nhiều so với tuổi, quần ống cao ống thấp ngại ngùng mỗi lần gặp chị.
Một lần về thăm quê, chứng kiến cảnh con gái Thương đang học năm cuối cấp 3 mà vẫn phải làm lụng đủ việc từ cơm nước, gặt hái, chăn trâu... chị thấy thương thay cho gia cảnh của bạn thân.
Tâm sự với chị, chị Thương nói: "Cũng khổ, lẽ ra có điều kiện phải cho nó đi ôn thi, học thêm thì mới mong đỗ đại học. Vợ chồng mình cũng cố hết sức lo liệu tiền nong để sắp tới cho nó lên thành phố thi. Nó thì nửa muốn học tiếp, nửa lại thương bố mẹ vất vả không có đủ tiền nuôi ăn học...".
Thấy hoàn cảnh của bạn như vậy, chị chủ động nói với chị Thương cho con gái lên học ôn ở nhà chị, rồi nếu đỗ thì ở đó luôn, không phải lo chỗ ăn chỗ ở nữa. Nhìn Phương - con gái bạn thân của vợ thật thà, ngoan ngoãn, chồng chị rất mực tán thành.
Anh chị cũng thẳng thắn nói bạn không phải ngại, coi như chi phí ăn ở bù vào công Phương đỡ đần việc nhà giúp chị. Sợ phiền hà, lại ngại với bạn, lúc đầu chị Thương không muốn nhờ vả. Sau khi chị thuyết phục một hồi lâu, lại nghĩ đến tương lai của con, chị Thương mới đồng ý.
Chị còn nhớ mãi khoảnh khắc lúc chị Thương run run cầm lấy tay chị, nước mắt giàn giụa vừa cảm ơn, vừa gửi gắm con gái của mình. Từ đó, chị đã tự hứa sẽ coi Phương như con đẻ của mình.
Về nhà chị, Phương rất chăm ngoan, cô bé tranh làm hết tất cả việc nhà, chỉ có điều hơi ít nói. Chị cũng có một cậu con trai nhưng do gia đình chị chồng định cư bên Mỹ nên vừa lên đến cấp 3, anh chị đã quyết định cho con đi du học.
Nhà quanh quẩn chỉ còn vợ chồng chị và Phương. Chị đi làm cả ngày, công ty ở xa nên tối mới về. Còn chồng chị thì trưa thỉnh thoảng tạt qua nhà nghỉ ngơi rồi chiều đi làm tiếp.
Chị như suýt ngất đi khi nghe cô con gái của bạn thân thú nhận cha của đứa bé trong bụng nó lại chính là chồng chị... (Ảnh minh họa).
Từ ngày có Phương, có người nấu nướng ở nhà nên anh siêng về buổi trưa hơn, không phải ăn cơm quán nhiều như dạo trước.
Thấy nhà chị có thành viên mới, bạn bè chị có người sỗ sàng nói: "Mày nên chú ý chút, dù sao chồng mày cũng là đàn ông, con bé lại đang tuổi lớn...".
Chị cười xòa, chả bận tâm. Phương hiền lành, lại là con gái người bạn thân của chị. Còn chồng chị, nếu đã có tính lăng nhăng, thiếu gì kẻ bên ngoài để anh để mắt tới mà phải chọn một con bé quê mùa, đen nhẻm như thế.
Hơn nữa, chồng chị biết chị rất thương bạn thân, là người có học thức, hẳn anh sẽ biết xử sự đúng mực. Nhưng nghe đi nghe lại điều bạn bè nhắc nhở, chị cũng sinh lo.
Có nhiều buổi trưa chị đột ngột về nhà thì thấy con bé đang hì hục lau nhà bên dưới, còn chồng chị thì nằm nghỉ trong phòng. Nhiều lần "rình" như vậy nhưng vẫn không có gì khả nghi nên chị hoàn toàn yên tâm trước những lời cảnh báo của bạn bè. Tính đến nay, Phương đã ở nhà chị được 3 năm.
Đột nhiên một hôm khi con bé đi học chưa về, chị lên phòng Phương tìm mấy bộ chìa khóa dự phòng để trong ngăn kéo bàn thì thấy tờ giấy khám thai nằm ngay trong đó. Bàng hoàng khi thấy tên con bé trên tờ giấy và kết quả ghi: Có thai, chị ngồi phịch xuống sàn nhà, cố trấn tĩnh xem chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Phương về, chị vội vã kéo con bé vào phòng hỏi han thực hư sự việc. Vừa đưa tờ giấy cho Phương, con bé đã tái xanh mặt rồi òa khóc. Trong tiếng nấc, nó kể đứt quãng chuyện chồng chị nhiều lần dụ dỗ nó ra sao và hai người đã nhiều lần quấn lấy nhau trong những lần đi tắm, những khi anh ta đi làm về đột ngột giữa buổi sáng, buổi chiều...
Chị từ bàng hoàng đến sụp đổ, chị không thể tin những điều mình đang nghe nữa. Con bé đang mang thai, mà đứa con trong bụng nó lại là con của chồng chị.
Anh ta là kẻ đã dụ dỗ con bé rồi hứa hươu hứa vượn với nó rằng: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Và nếu có lỡ, thì anh cũng sẽ cố gắng sắp xếp cho em một danh phận". Hoặc có lúc, anh còn bảo con bé: "Đừng dại mà hé răng nói chuyện này với vợ anh. Vì nếu em nói ra, hẳn vợ anh sẽ sốc khi biết chuyện con gái bạn thân ngủ với chồng. Hãy giữ mồm giữ miệng và nghĩ đến mẹ em...".
Phương vốn là đứa trẻ biết suy nghĩ, từ ngày lên sống với chị, nó đã luôn mang tư tưởng nợ gia đình chị một ân tình. Vốn tính con gái quê hay sợ sệt, lo lắng, Phương lại được nghe mẹ kể về tình bạn của mẹ và chị, rồi lại nhớ lời mẹ dặn dò phải nghe lời cô chú, không được làm vợ chồng chị bất hòa, phải biết thân phận mình, nên con bé sợ chị bị tổn thương, sợ gia đình chị ly tán vì nó... Và quan trọng Phương cũng tin lời dụ dỗ của chồng chị nên quyết định im lặng.
Lần 1, lần 2, rồi đến nhiều lần khác, từ dụ dỗ dần dần con bé xem đó như cách... trả ơn vì chồng chị đã cưu mang nó, cho nó chỗ ăn ở để đi học đàng hoàng.
Nghe những lời nói cùng với những dòng nước mắt của Phương, chị thật sự không biết phải làm sao. Thà chồng ngoại tình với kẻ khác, gái gú linh tinh, chị sẽ thẳng tay sỉ vả, chửi mắng... Nhưng chị biết con bé là đứa thật thà, ngây thơ và mọi chuyện đến nông nỗi này là do gã chồng đốn mạt của chị.
Giờ điều khiến chị đau lòng hơn nữa là cảm thấy có lỗi với mẹ con bé, chị sẽ phải ăn nói sao với Thương. Tương lai của con gái bạn gửi gắm cho chị đã bị chính gia đình chị làm cho tan nát.
Chị gọi điện cho chồng về gấp, chị sẽ chờ xem anh ta biện minh thế nào cho hành động của mình. Nhưng chị đã thu dọn sẵn đồ đạc, cho dù thế nào đi nữa, chị cũng phải đối diện với điều này. Và chị cũng biết, chuyến về quê lần này, kết quả thế nào là do Thương quyết định, dù có phải quỳ xuống xin lỗi, chị cũng sẽ làm.
Theo VNE
Bị "cắm sừng" vì quá nhu nhược Bao năm qua tôi bị cô ta lừa dối, nuôi con kẻ khác chỉ vì quá hiền lành, nhu nhược. Nhìn vợ đang mang bầu ở tháng thứ 8, sự nặng nhọc và mệt mỏi của cô ấy khiến tôi thương vô cùng. Nhưng cứ nghĩ đến việc mình bị " cắm sừng" bao năm qua tôi lại không biết phải nên làm...