‘Mày là tiến sĩ lại đẹp trai lồng lộng, con gái chết hết hay sao mà lại chọn đứa như Thị Nở thế kia?’
Trước sức ép của mọi người và để bảo vệ vợ nên đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình không dám cho vợ đi theo nữa sợ cô ấy tủi thân.
Ngày đưa Len về ra mắt bố mẹ, ông bà đã phản đối kịch liệt với lí do hết sức trẻ con đó là nhìn con dâu xấu quá không vừa mắt. Tôi bảo với bố mẹ:
- Cái nết đánh chết cái đẹp mẹ ạ, sống với nhau quan trọng là hợp nhau chứ vợ đẹp rồi nó lăng nhăng nay với thằng này mai thằng khác thì còn khổ hơn.
- Nếu mày là thằng xấu trai tao cam lòng. Đằng này, mày là tiến sĩ lại đẹp trai lồng lộng, con gái chết hết hay sao mà lại chọn đứa như Thị Nở thế kia?
Từ ngày yêu Len đến giờ chưa bao giờ tôi thấy Len xấu bao giờ cả, chỉ cho đến khi mọi người chê bai nhiều tôi mới chú ý đến điều đó. Đúng là mắt cô ấy hơi bị lé thật, răng có hô ra kèm theo đôi môi thâm đen và nước da xù xì không được mịn màng như những cô gái khác. Nhưng dù Len xấu mấy đi nữa thì tôi đã quyết yêu ai thì chỉ yêu một và lấy người đó làm vợ nên với ý trí thép của tôi đã khiến bố mẹ phải lùi bước.
Tôi không để ý việc vợ xấu đẹp mà quan trọng là nhân cách của cô ấy (Ảnh minh họa)
Ngay từ đầu mẹ tôi đã không hợp mắt rồi thì lấy về bà càng được đà đay nghiến chì triết, bất kỳ em làm việc gì mẹ tôi cũng thấy ngứa mắt khó chịu lúc nào bà cũng hậm hực với con dâu. Nhiều lần đi làm về bắt gặp mẹ càu nhàu:
- Người gì mà vừa xấu cả người lẫn nết vậy mà thằng con trai mình lại đâm đầu vào làm gì cơ chứ.
Len chỉ biết im lặng chẳng nói gì còn tôi nhảy vào đỡ lời giúp vợ khiến mẹ tôi càng cảm thấy khó chịu khi con trai cưng của bà bênh vợ cãi lời mẹ. Để cuộc sống vợ chồng được yên ổn nên lấy nhau được có ba tháng là tôi ra ở riêng cho em đỡ khổ. Tưởng ở riêng thì sẽ tốt đẹp hơn nhưng mọi việc chẳng thuận chiều như tôi nghĩ.
Khi có bầu bì Len lại càng xấu xí hơn, khuôn mặt vốn đã không được ưu ái rồi nay lại thêm cái mũi to chềnh ềnh trước mặt, da nổi đầy nám khiến cho nét mặt của em đã buồn nay càng chán hơn. Hàng xóm xung quanh mỗi lần nhìn thấy tôi đi với vợ thì chụm đầu vào xì xào sau lưng chúng tôi:
- Nhìn thằng đấy đẹp trai như diễn viên vậy mà lấy vợ như Thị Nở thật uổng quá thôi.
Mà tôi cũng lạ biết vợ xấu thế nhưng đi đâu tôi cũng mang vợ đi theo để hãnh diện với bạn bè là mình có cô vợ rất chu đáo. Thế nhưng có ai hiểu được lòng tốt của Len đâu họ chỉ nhìn thấy gì là nhận xét phàn nàn thôi. Trước sức ép của mọi người và để bảo vệ vợ nên đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình không dám cho vợ đi theo nữa sợ cô ấy tủi thân.
Ra ở riêng không chăm sóc được bố mẹ chu đáo nên Len thường xuyên mang những thứ ăn ngon đến biếu bố mẹ chồng, vậy mà mẹ tôi chẳng hiểu lòng tốt của cô ấy mà cầm túi trái cam ném ra sân rồi chửi:
- Mày đừng hòng lấy mấy quả cam này ra để mà lấp mắt bà mẹ này nhé.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên:
Video đang HOT
- Vợ con có lòng tốt mẹ không thích thì để đấy cho bố ăn hoặc lúc chúng con về rồi mẹ cho ai cũng được việc gì mẹ cứ đổ thêm dầu vào lửa vậy.
Vợ tôi cầm gấu áo giật giật ra hiệu bảo chồng nói ít và đi về thôi. Vừa ra khỏi cổng vợ đã cau mày mắng tôi:
- Lần nào mà chẳng thế nên em quen rồi không sao đâu. Em tin là sẽ có một ngày mẹ hiểu được lòng tốt của em.
- Hả trời đất vậy những bát canh gà ngon em mang sang mẹ đều ném kiểu thế à? Vậy ai dọn?
- Vâng, thì em lại dọn, nhưng không sao em quen rồi anh đừng vì em mà gây mâu thuẫn với mẹ.
- Em đúng là người ngốc nghếch quá, thôi lần sau không biếu bà cái gì nữa cho bà thấy quý trọng những gì đã ném đi.
(Ảnh minh họa)
Rồi cho đến một ngày lòng tốt của Len đã được mẹ tôi đón nhận trong nước mắt. Trong một lần mẹ tôi đi chợ không may bị xe máy tông khá nặng. Mẹ mất rất nhiều máu, trong bệnh viện thì không còn máu dự trữ nữa, mà máu của bà dạng hiếm nên mấy người thân trong nhà chẳng ai có. Đang trong lúc tính mạng mẹ tôi bị đe dọa thì Len ở đâu chạy xồng xộc tới và bảo:
- Em có cùng nhóm máu với mẹ có thể lấy của em được.
- Nhưng em vừa mới đẻ được có hơn tháng chưa hồi phục sao lấy được.
Chẳng đôi co với tôi Len nói và làm luôn thậm chí còn bắt tôi kí vào giấy cam kết để cô ấy được hiến máu nữa. Vừa lấy máu xong thì Len ngất luôn khiến tôi hoảng hồn chẳng biết làm gì thật may có các bác sĩ chuyên nghiệp hỗ trợ kịp thời nếu không tôi ân hận cả đời vì đã không khuyên ngăn vợ. Vừa tỉnh dậy Len không để ý đến sức khỏe của mình mà lại vội hỏi thăm mẹ:
- Mẹ qua khỏi cơn nguy kịch chưa anh.
Tôi chỉ biết gật đầu và thầm cảm ơn lòng tốt của Len. Sau 1 tháng điều trị mẹ tôi được xuất viện với thương tích đầy người phải ngồi trên xe lăn. Tuy sức khỏe yếu vậy mà Len vẫn hàng ngày vừa chăm con lại chạy qua chạy lại nhà mẹ chồng mấy lần để nấu cơm cho ông bà ăn. Có lẽ thấm mệt nên em đề nghị chuyển về nhà bố mẹ ở mấy tháng chăm mẹ chồng cho đến khi nào phục hồi. Nghe những lời vợ nói mà tôi thấy mình thật sáng suốt khi đã quyết định lấy em làm vợ.
Còn mẹ tôi từ khi có dòng máu của con dâu chảy trong người trở lên thuần tính và yêu quý Len hết mức. Ngày trước món gì Len nấu bà cũng chê bai rồi dè bỉu còn bây giờ vừa ăn vừa gạt nước mắt tấm tắc khen ngon:
- Mẹ đúng là có mắt mà không nhìn thấy lòng tốt của con dâu, mẹ xin lỗi con nhé, nếu thằng con trai mẹ không lấy con mà lấy người vợ khác chưa chắc bây giờ mẹ đã còn ở trên cõi đời này. Con đẹp lắm con có biết không.
Dù mẹ tôi có khen hay chê thì Len vẫn luôn đối xử với bà bằng một tấm lòng trân thành từ trong trái tim không hề tính toán thiệt hơn. Tôi yêu và cảm phục Len hơn bao giờ hết.
Theo Ngoisao
'Đằng nào mai ly hôn rồi cho anh tranh thủ tý' và cái kết cười ngặt nghẽo
Tôi lấy vợ được gần 3 năm. Vợ tôi là cô nàng hay giận dỗi nên cũng lắm khi nhiều chuyện phiền phức xảy ra để đến độ vợ nhất định đòi ly hôn bằng được.
Tôi và vợ quen nhau từ khi cả hai còn học đại học. Mặc dù biết thừa tính cách của nhau nhưng thật sự nhiều khi tôi cũng không ưa sao cho nổi cái tính khó chiều của vợ. Vợ tôi với tôi dù bằng tuổi nhưng tính khí của cô ấy khá trẻ con.
Vợ và tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, vì thế nên chúng tôi có một sự hòa hợp nhất định trong cuộc sống ngay từ thời còn là sinh viên và đang yêu nhau. Cũng chính vì thế mà vẫn còn trẻ nhưng chúng tôi đã cưới ngay khi ra trường. Cả hai mặc dù còn bỡ ngỡ nhưng đám cưới sẽ giúp tình yêu của hai đứa trưởng thành hơn.
Vợ chồng tôi cưới đến giờ cũng được gần 3 năm. Bởi cả hai mới cưới và còn khá trẻ nên chúng tôi thống nhất việc hoãn kế hoạch sinh con lại cho việc phát triển sự nghiệp. Thế rồi sau hơn 2 năm phấn đấu tôi cũng có được cho mình công việc ổn đinh, thu nhập cao và là cố vấn cho công ty truyền thông dù còn trẻ. Còn vợ tôi thì hiện cũng có công việc ổn định trong lĩnh vực tài chính.
Tính vợ tôi trẻ con hơi một tí là dỗi đòi ly hôn (Ảnh minh họa)
Cứ thế, vợ chồng chúng tôi sống một cuộc sống hòa thuận. Nhưng những điều lớn thì đã nói, còn một vấn đề nhỏ mà vợ chồng tôi lúc nào cũng phiền não là tính cách của vợ tôi vẫn không thể người lớn hơn được. Chỉ hơi 1 tý là dỗi. Dỗi điển hình như việc tôi ghé qua công ty vợ đón cô ấy muộn, cô ấy sẽ hoạnh họe tôi đủ lý do nào chắc là gặp em nào, tranh thủ xin số rồi là cô nàng ấy còn tưởng tượng ra đủ thứ trên đời khi mà ngay cả những người trong cuộc cũng chưa khi nào nghĩ đến.
Nếu như vợ cứ hồn nhiên, vô tư như thế có lẽ tôi vẫn đã chấp nhận. Nhưng rồi cái chuyện cô ấy có một chút là xị mặt ra với tôi là điều không thể yêu thương được. Chuyện chẳng có gì to tát mà vợ tôi đã thật sự làm quá mọi chuyện lên. Hôm đó, tôi vô tình gặp lại cô gái trước kia mà mình từng thích trước khi tôi chuyển sang yêu vợ tôi. Cũng không hiểu sao lại bị vợ bắt gặp. Cô ấy mà gặp rồi nói luôn lúc đó thì không sao. Đằng này vợ tôi nhìn thấy không nói gì mà đợi tôi về nhà rồi mới hỏi. Tôi vẫn còn ngơ ngác thì cô ấy phụng phịu khóc rồi đưa luôn cho tôi tờ đơn ly hôn rồi thẳng thừng tuyên bố:
- Anh còn lưu luyến cô ấy thì đi đi, em không giữ nữa. - nghe thế có lộn ruột không chứ lại. Thấy vợ thế tôi càng phát cáu, tôi giật lấy kí luôn rồi nói lại:
- Đấy, anh kí rồi đấy. Em vui chưa? Để đấy mai anh đem ra tòa mình ly hôn luôn cho nhẹ nợ.
- Anh....
Cô ấy khóc rấm rức rồi chạy tốc về phòng. Tôi biết kiểu gì vợ cũng giận tôi. Nhưng lần này mà tôi không làm căng chắc cô ấy sẽ mãi cứ giữ cái tính đó mất. Thế mà hôm sau vợ hùng hổ đòi đuổi tôi ra phòng khách ngủ. Tôi đành hiến kế, dùng chiêu năn nỉ cô ấy:
- Cho anh vào phòng đi vợ, nay đang lạnh gió mùa mà.
- Đây, chăn đây. - cô ấy ôm cho tôi 1 đống chăn rồi đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn dùng bài năn nỉ nói:
- Nhưng ngoài này tối, ngủ 1 mình không quen, vợ ơi, anh năn nỉ đấy.
Mãi một lúc sau, cô ấy không nói gì mà chỉ lẳng lặng ra mở của. Tôi chạy lại ôm chầm vợ luôn. Cô ấy khẽ đẩy ra. Tôi nghĩ thôi mình có kế giữ chân vợ và khiến vợ người lớn rồi. Tôi vội vàng ôm chặt rồi xin cô ấy:
- Đằng nào mai cũng ly hôn rồi cho anh tranh thủ tý đi.
- Không được.
- Đi mà....
(Ảnh minh họa)
Cô ấy cuối cùng vẫn phải chấp thuận. Sau đêm đó thì tôi bị cấm cửa tuyệt đối. Vợ không thèm quan tâm tôi. Nhưng ai ngờ đâu, được nửa tháng vợ mếu máo hỏi tôi:
- Sao tòa chưa gọi hả chồng? - tôi giật nảy mình vì đâu có gửi đơn đi đâu mà gọi. Tôi trả lời hờ hững:
- Chắc sắp rồi, mai kia thôi. Dạo này nhiều người lên xin ly hôn quá... vợ nhìn tôi rồi thút thít nói:
- Nhưng giờ, giờ vợ có bầu rồi thì làm sao?
- Thật sao? Vợ có bầu rồi sao? Anh sắp được làm bố rồi.
- Nhưng, nhưng mà...
- Thì mình không ly hôn nữa. Với cả anh có gửi đơn đi đâu mà tòa gọi được.
- Thật hả chồng? Anh không gửi thật à?
- Tất nhiên rồi.
Tôi đưa cho cô ấy xem tờ đơn ly hôn có hẳn chữ kí của hai đứa. Đến giờ vợ chồng tôi đã có với nhau đến 2 đứa con lớn mà tính vợ vẫn trẻ con không lẫn vào đâu được. Nhưng sau lần đó thì chúng tôi không còn bao giờ viết thêm 1 tờ đơn ly hôn nào nữa. Đó có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc sống vợ chồng tôi.
Theo Ngoisao
Yêu đàn ông tồi, con gái muôn đời vẫn thường 'dại' như thế! Phía sau một thằng đàn ông tồi là một người con gái ngốc. - Người đó yêu bạn là thật, người đó lăng nhăng cũng là thật. Tình cảm của người đó giống như mấy cái tờ rơi quảng cáo, vừa đi trên đường vừa phát, ai cũng được đưa đến tận tay, ai cũng có thể có, người đó chẳng đưa riêng...