Mày chỉ việc chuốc vợ tao say còn mọi việc cứ để tao lo
Linh nghe vậy vui mừng uống vài chén, tửu lượng của cô không tệ. Nhưng chẳng hiểu sao uống đến ly thứ 3 cô đã gục xuống bàn. Tỉnh dậy cô thấy mình đang ở trong khách sạn và rồi…
Ngày hôm đó Linh bị vu vạ và đuổi ra khỏi nhà 1 cách không hề thương tiếc. Tuấn cầm những đồng tiền Phan đưa rồi biến mất. Cuộc đời Linh mang tiếng là kẻ phản bội hư thân mất nết với chồng xuất phát từ đây, mà cô không hề hay biết rằng tất cả là do chồng mình 1 tay dựng lên.
Phan không yêu Linh ngay từ lúc chưa cưới, nhưng vì bố mẹ hai nhà cứ gán ghép từ bé và mẹ Phan tìm mọi cách để hai người lấy nhau nên anh tặc lưỡi đồng ý. Bao năm thuyết phục nhưng mẹ Phan nhất quyết không chấp nhận Thủy – cô gái từng có 1 đời chồng và 1 đứa con riêng mà Phan yêu hết lòng.
(Ảnh minh họa)
Chẳng còn cách nào khác anh muốn kết hôn để mẹ vừa lòng nhưng thực chất trái tim anh vẫn luôn dành cho Thủy. Lấy nhau rồi, Linh ngày ngày quan tâm yêu thương chồng còn với Phan tất cả chỉ là gượng ép. Cho dù Phan từng nói với Linh anh không có tình cảm với cô nhưng Linh không chấp nhận điều đó. Linh ngây thơ nghĩ lấy nhau về chắc chắn cô sẽ khiến anh yêu mình. Vì từ nhỏ đến giờ người Linh yêu chỉ có mỗi mình Phan mà thôi.
Sau gần 2 năm chung sống, mỗi lần gần gũi Phan đều dùng bao cao su. Anh bảo muốn kế hoạch để cả hai dành thời gian cho nhau và phát triển sự nghiệp. Nhưng thực chất anh không muốn có con với Linh, vì anh luôn nung nấu ý định chia tay để đến với Thủy. Anh không muốn có con cái như thế sẽ thêm rắc rối. Linh thuyết phục chồng không được nên đành gật đầu nghe theo. Tuy nhiên chuyện chăn gối của họ cũng chẳng mặn mà gì.
Cô còn nhớ như in ngày hôm đó, đang ngồi làm việc thì có 1 khác hàng gọi dịch vụ quảng cáo bên mình. Linh làm bên quảng cáo nên công việc là tìm kiếm hợp đồng cho công ty. Thấy khách hàng này có tiềm năng nên cô đặt lịch gặp. Nhưng khổ nỗi lúc nào anh ta cũng bận, hẹn tới lần thứ 4 thứ anh ta đồng ý gặp cô. Vừa gặp và nói chuyện Linh đã thấy người đàn ông này là 1 người rất tâm lý, có ngoại hình điển trai. Anh ta tự nhiên kể về chuyện của mình và tỏ ra rất am hiểu tâm lý phụ nữ. Linh như gặp được tri kỷ, bị khiêu khích nên cô cứ thế tâm sự dù biết mình không nên kể với người lạ nhưng anh ta có 1 ma lực nào đó khiến cô không cưỡng lại được.
Sau lần đó khoảng 1 tuần sau anh ta hẹn cô đi ký hợp đồng, anh ấy bảo tối đó sếp anh ta sẽ tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ nếu có thể thì mời cô đến dự vì cơ hội gặp sếp là rất khó. Thấy bản hợp đồng tiềm năng 300 triệu trước mắt Linh bèn làm liều. Tối đó cô nói Phan đèo đi nhưng Phan lấy cớ qua nhà bạn có chút việc nên bảo Linh bắt taxi đi cho an toàn rồi khi nào xong việc thì gọi anh qua đón.
Linh đến chỗ hẹn thì Tuấn bảo sếp vừa đi, cô đến muộn quá. Tuấn bảo Linh uống ít chén với anh và hai người bạn, hợp đồng lát nữa sẽ bàn vì sếp đã ủy quyền cho anh. Linh nghe vậy vui mừng uống vài chén, tửu lượng của cô không tệ. Nhưng chẳng hiểusao uống đến ly thứ 3 cô đã gục xuống bàn.
Sáng hôm sau Linh tỉnh dậy trong 1 khách sạn trên người không mảnh vải che thân. Trên bàn Tuấn để lại tờ giấy: “Cảm ơn em vì 1 đêm tuyệt vời”. Linh cứ thế khóc, cô mở máy ra thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của chồng. Linh cuống cuồng hoảng hốt và quá đau khổ.
Hôm đó về Phan đã đi làm, cô gọi nhắn tin giải thích đủ kiểu anh chỉ nhắn lại vỏn vẹn một dòng: “Tối về nói chuyện”. Tối hôm đó mặc Linh giải thích Phan đã đưa đơn ly hôn. Anh ném chiếc điện thoại xuống, những hình ảnh nóng tình tứ đó được gửi bằng chính số của Linh. Cô giải thích khóc lóc thanh minh đủ kiểu bảo anh ta gài bẫy cô nhưng mà Phan nhất mực không chấp nhật.
Sau bao ngày ra sức ép chì chiết cuối cùng Linh chấp nhận ký đơn trong nhục nhã, oan uổng. Phan biết làm thế là quá đáng nhưng anh không thể để mẹ con Tuyết chờ lâu hơn nữa. Đã 6 năm cô ấy chờ đợi anh, giờ con trai của họ lại sắp chào đời. Phan mong Linh sẽ tìm cho mình một người tốt. Linh ký đơn với điều kiện Phan sẽ không cho ai biết chuyện tối hôm đó.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Tuấn nhận được tiền chuyển khoản của Phan rồi biến mất, có chút day dứt nhưng dù sao đêm ấy anh vẫn chưa làm gì Linh. Anh chỉ chuốc Linh uống say với chút thuốc mê trong cốc và đưa cô về khách sạn, cởi áo cô ra và chụp ít bức ảnh rồi bỏ về. Phan đứng dưới thấy Tuấn ra về rồi anh mới yên tâm. Tuấn vẫn nhớ như in câu nói của Phan: “Mày chỉ việc chuốc vợ tao say còn mọi chuyện cứ để tao lo”
Họ ly hôn trước sự sửng sốt của bố mẹ hai bên, mẹ Phan hiểu tại sao họ lại ly hôn. Tất cả là do bà ép con trai mình lấy người nó không yêu. Ly hôn xong Phan để lại nhà cho Linh. Anh dường như biến mất, nhưng thực chất là giai đoạn đó anh đến chăm sóc 3 mẹ con Tuyết. Nhiều lần Tuấn day dứt muốn nói hết với Linh, nhưng rồi anh lại tặc lưỡi: “Thôi thì để cô ấy kiếm được người tốt hơn thằng bạn khốn nạn của mình cũng là điều tốt”.
Linh kể từ ngày đó cô sống như cái xác không hồn, cô trách mình dại khờ vì cả tin, trách mình ngu ngốc khi quá tự tin và yêu quá mù quáng 1 người. Tất cả là do cô hiếu thắng muốn có được Phan để giờ đây lỡ dở hết cuộc đời.
Theo Một Thế Giới
Phát hiện ra bí mật của anh trai, tôi cảm thấy day dứt và có lỗi với chị dâu
Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt...
Thấy tôi đến chơi, chị dâu hồ hởi kéo tôi vào nhà. Chị khoe với tôi những chiếc áo, chiếc mũ xinh xắn mà chị vừa đan xong để chào đón đứa bé trong bụng sắp chào đời. Tay chống lưng vì mỏi nhưng giọng chị vẫn đầy hào hứng:
- Giờ đến mai, chị phải đan nốt cái khăn cho anh Biên, kẻo nằm ổ rồi muốn chăm anh ấy cũng khó.
Tôi nhìn chiếc lồng bàn úp trên mâm cơm hỏi:
- Chị vẫn chưa ăn sao ?
- Chưa, anh em bảo có việc về muộn. Vợ chồng cả ngày có bữa cơm tối với nhau nên chờ nhau ăn cho vui. Chị cũng vừa uống sữa rồi nên không đói.
Tôi lấy cớ lên phòng chơi với cháu Sâu, vì cả tuần bận đi công tác không gặp cháu. Nghe vậy, chị nhanh nhảu:
- Cháu đang tập đàn ở trên phòng đấy. Cô lên mà thưởng thức, dạo này cháu cô chơi lên tay rồi.
Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt...
Chị về làm dâu nhà tôi đã 7 năm. 7 năm là cả một hành trình đầy gian khó với chị. Bố mẹ tôi đều khó tính, mỗi người khó theo một cách riêng. Mẹ tôi là người tỉ mẩn, xét nét, nặng về lễ nghĩa, còn bố tôi nóng nảy và độc đoán. Anh trai tôi là bản sao của bố nên hai bố con không thể dung hòa được với nhau. Những lúc có việc bất đồng, cả hai đều nổi nóng và người hứng chịu là chị. Chị không sắc sảo nhưng được cái hiền lành, nhỏ nhẹ, chịu thương chịu khó. Từ họ hàng đến hàng xóm sát vách khi nhận xét về chị đều công nhận chỉ có chị mới chịu được "nhiệt" nhà tôi.
Cũng vì bất hòa với bố mà anh tôi đùng đùng ra ở riêng. Chị đứng giữa lại phải chịu điều tiếng. Một thời gian, bố tôi đã từ mặt anh nhưng nhờ có chị nên bố con anh tôi lại giảng hòa. Trước mặt chị, bố mẹ tôi chẳng mấy khi khen nhưng sau lưng ông bà đều nói tốt về chị.
Tôi quý chị cũng ở sự hiền lành và tốt bụng. Sống ở đời chị chẳng ghét bỏ, ganh tị với ai, kể cả những người đã từng đối xử tệ hay tranh giành với chị. Chị sống hồn hậu, nhân từ và đem tình thương đó trải rộng cho những người xung quanh. Cũng vì tình thương đó mà khi biết chuyện Hường, cô bạn thân học cùng lớp đại học với tôi long đong mãi không xin được việc, chị đã gợi ý:
- Em hỏi xem, anh em có quen chỗ nào thì nhờ anh ấy xin cho.
Tôi ái ngại nhưng chính chị lại mớm lời giúp tôi. Nhờ anh tôi mà bạn tôi xin được việc. Hôm cô ấy từ Lào Cai xuống Hà Nội nhận việc chính chị là người ra bến xe đón giúp tôi vì hôm đó tôi có cuộc họp quan trọng không thể bỏ ra ngoài được. Tối hôm đó, chị còn làm cơm đãi bạn tôi nữa. Trong bữa ăn, chị bảo:
- Chị coi em như người nhà chị nên có khó khăn gì cứ nói, lúc nào rảnh rỗi em cứ về đây chơi.
Có lẽ chính vì sự hiền hậu, cởi mở đó của chị mà ngay lần đầu gặp, bạn tôi đã có ấn tượng tốt về chị. Thỉnh thoảng, Hường rủ tôi qua n hà anh chị chơi. Ngày lễ, cô ấy ý tứ mua hoa, mua quà. Chị tôi hồ hởi đón tiếp nhưng khi thấy túi quà, mặt chị nhăn lại:
- Lần sau đừng như thế nữa nhé. Chị em với nhau làm gì phải khách sáo.
- Chị dâu cậu đáng nể thật đấy.
Chính Hường đã thốt lên như vậy. Tôi thấy trong lòng đầy hãnh diện, tự hào. Tôi nghĩ sự quý nể của Hường dành cho chị cũng là nền tảng để xây dựng một mối quan hệ thân thiết.
Nhưng dù có giỏi tưởng tượng đến mấy, tôi cũng không thể ngờ sẽ có ngày Hường bước chân chen ngang cuộc sống của gia đình anh chị tôi. Lần ấy, bạn chuyển nhà nhưng không cho tôi biết chỗ ở. Tôi hỏi thì Hường bảo:
- Tớ ở nhờ nhà cô họ, cô ấy khó tính lắm nên thôi bạn đừng đến nhà, cần gì mình hẹn nhau ra quán.
Cũng không muốn làm khó cho bạn nên khi cần gặp, chúng tôi lại gọi điện hẹn nhau. Khi tôi có bạn trai, Hường cũng là người đầu tiên tôi ra mắt. Ba tháng trước, chồng chị bạn tôi mổ tim. Hôm anh nằm việc, cả phòng đi thăm nhưng tôi ốm nên chưa đi được. Một buổi tối, bạn trai bận việc, tôi gọi điện rủ Hường đi cùng nhưng Hường bảo phải chở bà cô đi sắm đồ. Hường cũng phân bua dạo này bận việc nên không ghé qua nhà anh chị tôi chơi được. Tôi tin nên không trách cứ gì.
Một mình lần mò trong khu tập thể nhưng loay hoay mãi tôi tìm không ra nhà chị bạn. Tấp xe cạnh tường rào định gọi điện cho chị thì một chiếc ô tô sáng bóng lướt qua. Chiếc xe đỗ cách tôi một quãng, ánh điện cao áp dọt từ trên xuống đủ để tôi đọc được biển số xe. Là xe của anh trai tôi. Mắt tôi găm về phía đó. Anh tôi bước từ trên xe xuống đi vòng qua đầu xe ra phía sau, mở cửa. Một cô gái mặc váy ngắn ôm sát eo bước xuống. Tôi chưa kịp định thần thì hai người đã ôm lấy nhau rất tình tứ. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hôn nhau đắm đuối ở đằng kia một người là anh trai tôi, một người thì ra lại là bạn thân của tôi - Hường.
Tôi cũng không nghĩ là tối hôm đó, tôi có thể tự đi về nhà được. Cú sốc quá đột ngột khiến tôi phải xin nghỉ làm mấy hôm, người gầy rộc đi. Bố mẹ và người yêu tôi lo lắng hết sức, thậm chí anh còn van nài:
- Anh xin em, có gì em cứ nói ra, đừng giữ trong lòng nữa.
Tôi rất muốn chia sẻ với anh, nhưng nỗi đau và sự xấu hổ ngăn tôi lại. Trong lòng tôi, nỗi căm tức, nỗi thất vọng ê chề về hai kẻ phản bội trào dâng, xen lẫn vào đó là nỗi cay đắng, đau đớn khi nghĩ đến chị dâu tội nghiệp của tôi. Tôi hoang mang tột độ không biết xử lý thế nào? Suy nghĩ kỹ rồi tôi cũng quyết định đối mặt. Tôi bố trí một cuộc gặp bí mật, mà khách mời chỉ có anh và Hường. Bất ngờ khiến cả hai đều bối rối nhưng rồi họ nhanh chóng nhập vai và diễn trước mặt tôi. Không chịu nổi nữa, tôi hét lên:
- Tôi xin hai người hãy tháo cái mặt nạ của mình xuống.
Nhiều lần, tôi đã ngồi với anh, nói với anh rất nhiều về vợ anh, những thứ mà hàng ngày anh nhìn thấy và cả những điều anh chưa bao giờ được biết, những mong anh sẽ toàn tâm, toàn ý quay về với người vợ hiền đã tần tảo, hy sinh vì anh, vì gia đình chồng.
Với Hường, sau những lời chì chiết gay gắt, tôi cũng phải hạ mình cầu xin cô ấy hãy buông tha anh, đừng phá nát tổ ấm của anh chị tôi. Tôi cũng đã làm đủ mọi cách, những tưởng cả hai sẽ dừng lại và buông tay, nhưng từ ấy đến nay họ vẫn lén lút qua lại với nhau.
Chị dâu tôi không mảy may biết gì. Nhiều lúc nhìn chị cặm cụi lo toan cho chồng con, tôi vừa thương vừa giận. Khi thấy chị một mực tin yêu chồng, nhẫn nhịn chịu đựng mọi thiệt thòi, vun vén cho anh để anh rộng đường thăng tiến, tôi cứ ước giá như chị có thêm chút nhạy cảm, tỉnh táo hơn hẳn chị sẽ nhận ra chồng chị đã thay đổi, giá như chị đừng hy sinh bản thân quá nhiều hẳn chị sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi đến thế?
Nhiều lần, tôi cũng đã định nói với chị, nhưng rồi lại không nỡ nên đành chôn giấu kín trong lòng. Vì hai kẻ đó, tôi đã đau lắm rồi, tôi không muốn làm chị suy sụp, trái tim chị tan nát vì họ nữa, nhất là khi chị đang háo hức chào đón đứa con trong bụng chào đời.
Dẫu tự an ủi mình: Chị không nhìn thấy thì tim sẽ không đau nhưng nhiều lúc tôi hoang mang tự hỏi liệu tôi phải im lặng đến bao giờ? Và sự im lặng của tôi liệu có tội lỗi và bất công với chị?
Theo Thế Giới trẻ
Sự day dứt của người đàn bà ngoại tình Nhìn anh như vậy, tôi càng đau lòng hơn. Anh chấp nhận tha thứ cho tôi và nhận phần lỗi về mình. Anh ... ảnh minh họa Tôi từng có một mái ấm hạnh phúc. Chồng tôi làm nhân viên điện tử, tuy lương ít ỏi, chỉ đủ chi tiêu cho bản thân nhưng anh rất thương vợ thương con. Con trai gần...